Cửa lớn KTV Chiến Thắng rộng chừng mười lăm mét, rộng lớn vô cùng được làm
từ thủy tinh, trên cửa sổ có rèm bằng ren, che khuất tầm mắt của mọi
người, ánh đèn màu hồng cùng với âm nhạc du dương, hấp dẫn mười phần,
trái lại còn có cảm giác túy sinh mộng tử* (Sống trong cuộc say, chết
trong chiêm bao).
Dương Hiểu Đồng đối với kiến trúc tòa nhà khá ấn tượng, quả nhiên không
hổ là sản nghiệp lớn nhất của Cuồng Lang, nghĩ đến hộp đêm này của hắn
cũng tốn rất nhiều tiền mới có thể xây dựng.
Nói là KTV kỳ thực cũng giống như hộp đêm, các hộp đêm lớn có gì thì ở
trong này cũng có đầy đủ mọi thứ, vũ nữ nhìn rất có tư sắc, cho nên hầu
như các quyền quý đều muốn tới chỗ này gϊếŧ thời gian.
Mặc dù giá cả không thể so với Ám Kim Mai Côi, tiêu phí ít hơn nhưng cũng không phải người bình thường có thể chịu nổi.
Chỉ là hôm nay KTV Chiến Thắng so với bình thường có chênh lệch rất lớn. Vốn người đến người đi náo nhiệt tới cực điểm, hiện tại lại vắng ngắt,
cửa lớn khóa chặt, trên cửa treo bảng tạm dừng kinh doanh.
Dương Hiểu Đồng đi tới cửa, trên miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Đóng chặt cửa lớn vì sợ ta đi vào sao?”
Trần Vĩ khom người đi theo sau Dương Hiểu Đồng, hiện tại hắn càng bội phục Dương Hiểu Đồng hơn.
“Người ở bên trong mau ra, Dương Hiểu Đồng tôi đã tới a.”
Dương Hiểu Đồng sử dụng nội lực nói vọng vào bên trong, toàn bộ mọi góc
ngách trong KTV Chiến Thắng đều có thể đủ nghe thấy giọng nói của cô.
Chỉ riêng chiêu thức ấy cũng đủ làm kinh hãi không ít người. “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao cô ta có thể làm được?” Một người kinh hô.
“Dương Hiểu Đồng không phải người bình thường, ngày đó lúc nhìn cô
ta quyết đấu với đại đương gia đã biết. Đại đương gia dùng hết toàn lực, mà cô ta lại giống như đang đùa giỡn, dễ dàng xử lí đại đương gia!” Một người có chút kiến thức nói.
“Đây quả thực không phải lực lượng con người.” Người còn lại cảm khái.
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Tất cả chúng ta ra xem một chút đi, ngốc ở trong này cũng không có ích lợi gì. Nếu chúng ta không đi ra cô ta sẽ tiến vào, chúng ta cũng
không thể phá hủy KTV Chiến Thắng.”
Ba phút sau.
Dương Hiểu Đồng đứng ở cửa, nhìn một đám người khẩn trương trước mặt,
biểu tình đạm nhiên, hai người đối mặt với hơn trăm người của đối
phương, cục diện này thật sự có chút quái dị.
“Mục đích lần này tôi tới chắc các ngươi đều biết, cho các ngươi mười phút, giao địa bàn ra, thu dọn đồ đạc rời đi.” Nói xong Dương Hiểu Đồng cũng không thèm nhìn đối phương một cái, ánh
mắt trực tiếp nhìn về phía KTV Chiến Thắng, bộ dáng kia giống như KTV
Chiến Thắng đã là vật trong tay cô.
“Mày đây là ý gì, vô luận như thế nào chúng ta cũng không rời khỏi KTV Chiến Thắng.” Một tên trông như đầu lĩnh lòng đầy căm phẫn nói, l*иg ngực kịch liệt phập phồng chứng minh lúc này hắn cực kì tức giận.
Dương Hiểu Đồng liếc mắt nhìn tên đó, chậm rãi nói: “Nếu không muốn chết thì làm theo lời của tôi, nếu không hậu quả ngươi gánh chịu không nổi.”
Lời nói nhẹ nhàng vân đạm phong khinh nhưng khi nói ra lại khiến lòng mọi người trầm xuống.
Tên đầu lĩnh cũng cả kinh, nhìn ánh mắt của Dương Hiểu Đồng, không hiểu
sao hắn có cảm giác sợ hãi, tựa hồ nhớ tới thân hình quỷ dị ngày đó của
Dương Hiểu Đồng. Đúng vậy ở trên tay cô ta, bản thân mình căn bản cũng
không có bất luận năng lực phản kháng nào.
Nhưng KTV Chiến Thắng là địa bàn hắn quản lí, từ khi mười tuổi hắn đã
tiến vào bang Cuồng Lang, cho tới bây giờ đã mấy chục năm, phần lớn tất
cả kỉ niệm cả đời của hắn đều lưu lại ở bang Cuồng Lang, như vậy sao hắn có thể chịu được.
Nhìn Dương Hiểu Đồng, lại nhìn kiến trúc phía sau, dường như hắn đã hạ quyết tâm: “Cho dù chết tôi cũng sẽ không giao KTV Chiến Thắng cho cô!”
Những người khác nghe thấy lời của hắn, trong lòng chấn động không nhỏ,
bọn họ vẫn lưu đến bây giờ mà không có rời khỏi bang Cuồng Lang đã chứng minh bọn họ rất trung tâm với bang Cuồng Lang.
Không ít người gần bằng tuổi với người nói chuyện đứng ở bên cạnh hắn nói: “Vô luận như thế nào chúng ta cũng sẽ không rời khỏi, tôi cũng không tin cô có thể gϊếŧ toàn bộ những người ở đây!”
Quả thực, mặc dù hắc bang sống mái với nhau nhưng mọi người đều biết,
vào ban ngày cứ như vậy mà gϊếŧ người là việc không thể nào làm, hắc đạo chỉ có thể tồn tại trong đêm tối, ban ngày không thể cho người nhìn
thấy.
Cũng chính bởi vì điểm này, bọn họ mới có sức mạnh cố gắng tới giờ.
Nghe bọn họ nói, Dương Hiểu Đồng cười, cười tới mức run rẩy cả người,
cười tới khi toàn bộ người bang Cuồng Lang đều sợ hãi nhìn cô. Bọn họ
không rõ tại sao dưới tình huống như vậy sao cô ta còn cười được, trong
lòng bọn họ không hiểu sao lại có cảm giác rất sợ hãi.
Tính cách của Dương Hiểu Đồng bọn họ không biết, chỉ có điều từ chuyện
lần này cũng khiến bọn họ biết Dương Hiểu Đồng là một người có dã tâm
rất lớn, tuyệt đối không phải dạng người khoan dung để mặc người khác
bắt nạt tới tận cửa, bằng không dù phải trả giá đại giới cô ta cũng sẽ
không buông tay mà trả thù.
Rất rõ ràng Cuồng Lang đã phạm vào tối kỵ đó, hắn không nên tới địa bàn
bang Hải Diễm gây rối. Nếu không hiện tại bang Cuồng Lang cũng sẽ không
luân lạc tới nông nỗi này.
Tiếng cười Dương Hiểu Đồng đột nhiên ngừng lại, cười lạnh nói: “Các
người cho rằng cứ như vậy tôi sẽ không có cách nào xử lí các người sao?
Loại phương pháp này căn bản không thể coi là phương pháp, nghĩ rằng tôi chỉ có một chút thủ đoạn như vậy? Muốn tất cả mọi người dưới tình huống không biết lặng yên chết đi, hết sức đơn giản.”
“Tôi cho các ngươi thời gian ba giây đồng hồ, nếu như vẫn không động, tự gánh lấy hậu quả.”
“Ba!” Khi nghe cô nói như thế cũng có không ít người nhao nhao bắt đầu rời khỏi. Dù sao thực lực của Dương Hiểu Đồng, bọn họ đều biết, nếu tiếp tục như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Đối phương là đại đương gia đệ nhất hắc bang của Thụy Thành, muốn bóp
chết bọn họ thực sự rất đơn giản. Con người đều tham sống, bọn họ tất
nhiên cũng không ngoại lệ.
“Hai!”
“Một!”
Có vài người vẫn đứng nguyên tại chỗ đều trợn trừng mắt với những người
chuẩn bị rời đi, thật không nghĩ tới bọn họ lại không chịu kiên trì như
vậy.
Dương Hiểu Đồng nhìn hơn mười người trước mặt còn đứng lại, vỗ tay nói: “Rất tốt, đều rất có can đảm, xem ra tình cảm của mọi người đối với KTV
Chiến Thắng rất thâm hậu. Tôi đã cho các ngươi cơ hội, là chính các
ngươi không quý trọng, đã như vậy, các ngươi phải trả giá đại giới tương ứng thôi!” Giống như lời tuyên thệ vang lên trong lòng mọi người.
Một giây sau, tròng mắt Dương Hiểu Đồng biến thành màu đỏ quỷ dị, giống
như màu đỏ tươi của máu, hơn mười người đối diện không tự chủ được đều
nhìn về phía ánh mắt của cô, sau một khắc, trong đầu bọn họ bạo phát cảm giác đau nhức.
Tất cả mọi người ôm đầu mình, đau đớn kịch liệt khiến cho bọn họ nhao
nhao lăn trên mặt đất, thậm chí bọn họ còn lấy đầu của mình không ngừng
đập xuống đất, trong thời gian ngắn đầu của bọn họ đều là máu tươi,
trong mắt cũng chảy ra máu tươi, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Mà lúc này tròng mắt Dương Hiểu Đồng đã khôi phục bình thường, đạm nhiên đứng ở nơi đó nhìn hành động phát cuồng của mọi người. Hiện tại Trần Vĩ cũng sợ choáng váng, loại thủ đoạn này thực sự quá kinh người, hắn thậm chí còn không biết đại đương gia rốt cuộc động thủ thế nào, bản thân
vẫn đứng bên cạnh cô, cô căn bản không hề di chuyển một chút nào nha!
Làm sao lại biến thành cái dạng này chứ?
Trong lòng Dương Hiểu Đồng cũng rất vui mừng, đây là thủ đoạn công kích
tinh thần mới mà chủ nhân huyết châu dạy cho cô! Dương Hiểu Đồng chỉ vừa mới học được một phần nhỏ trong đó, hiện tại sử dụng chẳng qua chỉ là
một chiêu thức nhập môn đơn giản nhất trong đó.
Kỳ thực loại thủ đoạn này, chỉ cần người có sức mạnh linh hồn mạnh mẽ
thì sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng, chỉ có điều những người ở đây đều là
một vài người thường, tinh thần lực có thể mạnh tới đâu chứ, cho nên vừa ra tay lập tức bách phát bách trúng.
Những người rời đi lúc trước, rất nhiều người cũng chưa rời khỏi đó, bọn họ còn ở lại xem chừng. Dù sao ban ngày ban mặt Dương Hiểu Đồng tuyệt
đối không thể gϊếŧ người, bọn họ muốn biết Dương Hiểu Đồng sẽ dùng thủ
đoạn gì, có thể dọa bọn họ.
Chỉ có điều lúc này trong mắt bọn họ đều tràn ngập vẻ hoảng sợ, cái này cũng quá kinh khủng rồi.
Dương Hiểu Đồng căn bản chưa hề động thủ, những người kia đã biến thành cái
dạng kia, loại đau khổ này mặc dù bọn họ không thử nhưng nhìn bộ dáng
những người kia đã biết nhất định cực kì khủng bố.
Lập tức cảm thấy may mắn vừa rồi mình đã rời khỏi, nếu không hiện tại đã thảm.
Hơn mười phút sau, hơn mười người kia mới dừng động tác lại, chỉ là ánh
mắt họ trống rỗng nhìn về phía trước, không biết muốn làm gì, rất rõ
ràng bọn họ đã biến thành ngu ngốc.
Dương Hiểu Đồng công kích đại não bọn họ, trở thành ngu ngốc là điều hiển nhiên.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Dương Hiểu Đồng tiếu ý mở rộng, khoát tay nói với Trần Vĩ: “Được rồi, chúng ta đi thôi, gọi huynh đệ qua đây tiếp thu những địa bàn khác của bang Cuồng Lang.”
Trên xe, Trần Vĩ nói: “Đại đương gia, nhưng bây giờ chúng ta mới chỉ thu phục KTV Chiến Thắng thôi, còn có những địa phương khác?” Hắn tin lấy năng lực siêu nhiên kia của Dương Hiểu Đồng, tiếp theo khi đi thu những địa bàn khác tuyệt đối chỉ cần mấy phút.
Trước đó khi huynh đệ bọn họ muốn tới tiếp thu KTV Chiến Thắng, đã hao
phí một ngày cũng không có bất cứ hiệu quả nào cả. Đại đương gia vừa
xuất hiện, lúc này thời gian còn chưa tới nửa giờ đã đối phó xong tất
cả, không khỏi thầm nghĩ: Đại đương gia quả nhiên không hổ là đại đương
gia, người bình thường thật sự không có bổn sự này.
“Yên tâm đi, tiếp theo khi các huynh đệ tới tiếp nhận sẽ không gặp phải bất kỳ vấn đề gì.”
Nghe cô nói, trên mặt Trần Vĩ lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Dương Hiểu Đồng thấy thế, cười nói: “Vừa rồi rất nhiều người bang
Cuồng Lang vẫn ở lại nhìn, trải qua chuyện vừa rồi bọn họ nhất định rất
nhanh sẽ truyền bá tin tức này cho những người khác, ông cho rằng trên
thế giới này thật sự có nhiều người không sợ chết như vậy sao?”
Lúc này Trần Vĩ mới chợt hiểu hiểu ra: “Vẫn là đại đương gia thủ đoạn cao.”
“Ha ha, chuyện kế tiếp ông có thể làm được rồi.” Hôm nay Cô vô tình gϊếŧ gà dọa khỉ, đồng thời cũng thử xem thủ đoạn mới của mình thế nào, hiệu quả thu được cực kì tốt.
“Đại đương gia yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.” Trần Vĩ nói rất nghiêm túc.
“Tôi tin ông.” Trong mắt Dương Hiểu Đồng hiện lên vẻ tán
thưởng, hiển nhiên đối với một trợ thủ đắc lực như thế rất hài lòng.
Thuận tay mở chi phiếu viết rồi đưa cho Trần Vĩ. Trần Vĩ nhìn thấy con
số trên chi phiếu kinh ngạc không khép miệng lại được.
Hắn vội vàng hỏi: “Đại đương gia, đây…”
Lời còn chưa nói hết, Dương Hiểu Đồng đã nói thẳng: “Ông giúp tôi làm nhiều chuyện như vậy, những thứ này đều là ông nên được hưởng, không nên cự tuyệt.” Nếu là Trần Vĩ trước đây, Dương Hiểu Đồng cô sẽ không như vậy, thế
nhưng hiện tại Trần Vĩ đã khiến cho cô thật tình muốn đối tốt với hắn
hơn, loại ý tốt muốn giúp đỡ rất khó tìm.
“Vậy, cảm ơn đại đương gia!” Trần Vĩ cảm kích nói, một số tiền
lớn như thế ai cũng không thể cự tuyệt được sự hấp dẫn của nó, trong
lòng lại càng quyết định tương lai nhất định phải nỗ lực làm việc vì đại đương gia.
Sau khi Dương Hiểu Đồng về tới Ám Kim Mai Côi, phát hiện không ít người
đều đang nghị luận chuyện của cô. Khi trở lại phòng làm việc, Tuệ Mẫn
rất nhanh đi đến, trong tay còn cầm một quyển tạp chí.
“Dương đổng, chuyện hôm qua trên yến tiệc sinh nhật của cô bị đăng trên tạp chí.” Tuệ Mẫn đưa tạp chí trên tay mình cho Dương Hiểu Đồng.
Dương Hiểu Đồng lật nhìn một chút, quả nhiên chuyện ngày hôm qua toàn bộ đều được ghi lại ở trên báo, còn có không ít ảnh chụp.
“Góc độ không tệ a.” Dương Hiểu Đồng để tạp chí ở một bên hỏi: “Cô có ý kiến gì với chuyện này không?”
“Mọi người đều lan truyền cho rằng cô bị Nghiêm Tuấn Trạch vứt bỏ.” Tuệ Mẫn dùng khóe mắt liếc Dương Hiểu Đồng, rất sợ Dương Hiểu Đồng tức
giận, chỉ có điều bộ dáng Dương Hiểu Đồng rất bình tĩnh tự nhiên, cô
cũng yên lòng không ít: “Việc này là Diệc Tuyết tự tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.”
“Ha ha, vậy cho nên? Cô cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn tới công ty sao?” Dương Hiểu Đồng hỏi lại, đối với cô mà nói, cô không hề cảm thấy chuyện này rất quan trọng. Cô cũng không phải minh tinh, một vài tin tức xấu
sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, chỉ có điều đây cũng không phải tin tức xấu, chỉ có thể coi là tin tình cảm mà thôi.
Tuệ Mẫn trầm mặc.
“Không cần để ý chuyện này, dù sao không cần bao lâu sẽ bị người
khác quên lãng, còn nữa, gọi điện thoại cho tòa tạp chí kia, làm cho bọn họ không cần tiếp tục viết bài tiếp, không cần vì chút lợi nhỏ như thế
mà ngay cả tòa tạp chí bọn họ cũng không muốn.”
Mặc dù chuyện này đối với cô không có ảnh hưởng nhiều lắm nhưng cô cũng
không thích loại cảm giác này, thường xuyên bị người khác nghị luận
chuyện tình cảm của mình, nghĩ đến không ai sẽ thích.
“Tôi biết, tôi lập tức đi ngay!” Tuệ Mẫn cung kính trả lời, lúc đi lại chần chừ nhìn Dương Hiểu Đồng: “Dương đổng, còn có một việc…”
Dương Hiểu Đồng chợt nhíu mày: “Còn có chuyện gì? Không cần ấp a ấp úng, nói đi.”
“Chính là chuyện về vị Tiểu Nhã kia.”
“Cô ta làm sao vậy? Làm không tốt?” Nếu không phải Tuệ Mẫn
nhắc tới, cô thiếu chút nữa đã quên mất, lần trước giao em họ Tiểu Nhã
cho phòng nhân sự, để họ giúp cô an bài một việc cho cô ta. Sau đó vấn
đề làm việc cô chưa từng hỏi, hiện tại Tuệ Mẫn nhắc tới hiển nhiên đã
xảy ra một vài vấn đề.
“Đúng vậy. Trước đó cô ta được phòng nhân sự an bài đi tiếp khách,
chỉ có điều hình tượng của cô, ách, có chút không ổn. Hơn nữa cô ta nói
chuyện có vài khách nhân không thích nghe, cho nên đã được an bài đến
quản lý kho để hàng hóa chuyên chở. Nhưng từ khi cô ta quản lý kho để
hàng hóa chuyên chở, kho hàng luôn luôn vô duyên vô cớ mất hàng. Mặc dù
không nhiều, thế nhưng giá trị cũng không thấp…” Nhiều thì đích thực không nhiều nhưng mỗi một viên giá trị ít nhất cũng hai mươi vạn, bọn họ không phụ trách nổi a.
“Lúc chúng tôi hỏi cô ta, cô ta cũng không muốn trả lời chúng tôi,
còn nói cô là chị họ của cô ta. Nếu như chúng tôi dám đắc tội cô ta đều
sẽ bị khai trừ, cho nên rất nhiều người đều mở một mắt nhắm một mắt,
không đắc tội cô ta, nhưng nếu tiếp tục như vậy…”
“Tôi biết, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô làm rất tốt.”
Sau khi Tuệ Mẫn rời khỏi, Dương Hiểu Đồng cũng rất bất đắc dĩ. Mặc dù
lúc giới thiệu Tiểu Nhã qua đây đã nghĩ tới vấn đề này nhưng không ngờ
cô ta có thể quá phận như thế, thực sự không nghĩ ra cô ta lại là người
tay chân không sạch sẽ, điều này làm cho cô không biết nói gì. Nghe
giọng điệu của Tuệ Mẫn, trong công ty hẳn có không ít người không chịu
nổi cô ta rồi.