Nghiêm Tuấn Trạch nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Dương Hiểu Đồng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi, ánh mắt như thế trừ lúc trước Dương Hiểu Đồng từng nhìn Trình Thiên Lỗi, hắn cũng chưa hề nhìn thấy qua. Hắn hiểu rõ ý nghĩa của ánh mắt này, ánh mắt xa lạ phảng phất như chưa từng quen biết. (Sally: Ta thích tính của Đồng tỷ ghê, khi yêu thì yêu chân thành, khi đã quyết tâm rồi liền có thể buông bỏ, dù bản than sẽ đau).
Cô ấy ghét hắn sao? Đúng vậy, bây giờ hắn làm gì còn tư cách khiến cô ấy thích? Những thứ mình đã đáp ứng cô ấy đều không làm được, ngay cả sinh nhật của cô ấy cũng bị mình phá hư, hắn thật sự chẳng ra gì.
Trong lòng Nghiêm Tuấn Trạch tràn đầy cay đắng, đôi mắt đen tuyền lúc này đã có chút ẩm ướt. Lúc trước hắn vô số lần nghĩ tới mình sẽ làm thế nào để đối mặt với một màn hiện tại, song khi tất cả chân thực phát sinh, hắn mới phát hiện trái tim của hắn đau thế nào.
Anh thực sự rất yêu em, tha thứ cho tất cả những việc anh làm với em nhé! Xin lỗi, thật sự xin lỗi, vậy thì trừng phạt kiếp này trong lòng anh ngoài em ra thì không thể chứa thêm bất cứ kẻ nào, lại chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh nhìn em ra đi, anh là một tội nhân.
Trong lòng cực kì tức giận nên Nghiêm Tuấn Trạch nổi giận nói: “Nhanh nói xin lỗi, hôm nay là sinh nhật của Hiểu Đồng, cô còn nói mấy lời đó?”
Diệc Tuyết nhìn Nghiêm Tuấn Trạch tức giận, mặt lộ vẻ ủy khuất, bộ dáng như muốn khóc nức nở. Nếu lúc trước cô ta sẽ không lộ ra dáng vẻ kêu gào kia, có lẽ còn có thể nhận được sự đồng tình của vài người. Nhưng hiện tại mọi người đều biết cô ả tuyệt đối không phải một người thiện lương, dễ khi dễ, cũng sẽ không đồng tình cô ta.
“Nhanh lên một chút!” Thấy Diệc Tuyết còn không xin lỗi, Nghiêm Tuấn Trạch lại lần nữa tức giận nói. Nhìn về phía Diệc Tuyết trong mắt có sự chán ghét và bất đắc dĩ, ai cũng không biết trong lòng hắn hận Diệc Tuyết biết bao nhiêu, người phụ nữ này đột nhiên nhảy ra phá hủy hạnh phúc của hắn, bây giờ còn muốn thương tổn người hắn yêu nhất.
Diệc Tuyết bị bộ dáng của Nghiêm Tuấn Trạch dọa sợ, đến bây giờ cô ta còn chưa từng thấy Nghiêm Tuấn Trạch tức giận, dù sao mới quen biết trong mấy ngày mà thôi. Nghiêm Tuấn Trạch đối với ả vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm, bản thân có yêu cầu gì với hắn, hắn đều đáp ứng, không có vui sướиɠ, không có thất lạc. Dù sao cũng là người mình thích, chỉ có thể hung hăng trợn mắt liếc nhìn Dương Hiểu Đồng thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Giọng nói như con ruồi hừ hừ, Dương Hiểu Đồng liếc cô một cái, không có phản ứng.
“Cô!” Thấy mình xin lỗi, Dương Hiểu Đồng còn lên mặt với mình, Diệc Tuyết lại lần nữa tức giận nói.
“Giọng nói lớn một chút!” Nghiêm Tuấn Trạch quát.
“Xin lỗi.” Giọng nói lớn mấy phần, Diệc Tuyết ủy khuất nói, chỉ có điều cục diện bây giờ cũng không phải do ả quyết định. Ả tin chắc nếu mình tiếp tục như vậy nữa, Dương Hiểu Đồng thật sự có thể khiến ả không thể ra khỏi yến hội.
“Hiểu Đồng, xin lỗi đã phá hỏng sinh nhật của em.” Nghiêm Tuấn Trạch si mê nhìn Dương Hiểu Đồng gần trong gang tấc lại cách xa vô cùng, trái tim như bị đao cắt.
Dương Hiểu Đồng lạnh lùng nói: “Nghiêm tiên sinh, quan hệ của chúng ta cũng không tốt như vậy, tiên sinh vẫn nên gọi tôi là Dương tiểu thư.” Mặt không biểu tình nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, xa lạ giống như người lạ không chút quan hệ gì, chỉ là không ai biết trong lòng cô có bao nhiêu khổ sở.
Thân hình Nghiêm Tuấn Trạch cứng nhắc, cúi đầu giọng nói hơi run rẩy: “Dương tiểu thư, hôm nay thực sự rất xin lỗi, hi vọng cô thứ lỗi.”
Nghe thấy lời Nghiêm Tuấn Trạch, Dương Hiểu Đồng hung hăng nắm chặt tay, ngón tay trắng nõn bởi vì dùng sức quá độ khiến cho khớp ngón tay trở nên trắng bạch, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, máu tươi đỏ sẫm nhiễm đỏ ngón tay mà cô lại hoàn toàn không có cảm giác, đau trong tay so với đau trong lòng căn bản không coi là gì.
Trương Doãn Kiệt nhìn thấy sắc mặt của Dương Hiểu Đồng có chút tái nhợt, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đau lòng. Vài người ở đây đều biết trong lòng Hiểu Đồng chịu đựng áp lực lớn nhất, anh rõ ràng hiểu Hiểu Đồng lần này tỏ vẻ tuyệt tình, trong lòng cô có bao nhiêu thống khổ, bởi vì từ góc độ của anh có thể nhìn thấy bóng lưng Hiểu Đồng đang run rẩy.
Đi tới bên cạnh Dương Hiểu Đồng, một tay đặt trên vai Dương Hiểu Đồng. Nghiêm Tuấn Trạch thấy một màn như vậy không khỏi đưa mắt chuyển sang người Trương Doãn Kiệt. Trương Doãn Kiệt lại dùng sắc mặt đạm nhiên nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, im lặng nói: Cậu đã bỏ lỡ cơ hội của mình, từ giờ trở đi để tôi làm Hiểu Đồng hạnh phúc.
Thân hình Nghiêm Tuấn Trạch run lên, hắn biết nếu Trương Doãn Kiệt đã quyết tâm như vậy, hắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa.
Nếu nói hắn không ưu tú như Trương Doãn Kiệt, điểm này hắn sẽ không thừa nhận. Bởi vì từ nhỏ tới lớn hắn và Trương Doãn Kiệt đều nổi danh, thế nhưng hiện tại so ra, có thể cho Hiểu Đồng tình yêu, hắn quả thực không có tư cách đánh đồng với Trương Doãn Kiệt.
Dương Hiểu Đồng cũng không né tránh tay của Trương Doãn Kiệt, ngược lại dồn toàn bộ người tựa lên trên người Trương Doãn Kiệt. Nếu không phải không thể thua ngạo khí với cô ta, cô cũng không biết chính mình có thể yếu đuối té ngồi trên mặt đất hay không?
“Diệc tiểu thư, tôi nghĩ tiệc sinh nhật tôi không chào đón cô, mời.” Dương Hiểu Đồng mặt không biểu tình tiễn khách.
Diệc Tuyết hừ lạnh nói: “Cô chờ đó cho tôi.” Chợt kéo Nghiêm Tuấn Trạch rời khỏi phòng. Cô ả cảm thấy hôm nay chính là ngày mình mất thể diện nhất sau nhiều năm sống như vậy, tất cả đều là vì người con gái này.
Thân phận Diệc gia vô cùng cao và vinh dự, ả cái gì cũng không quên, vậy mà trước đó ả không nghĩ đến, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải nghĩ biện pháp tốt để trả thù người này. Ả muốn nhìn thấy người này cúi đầu cầu xin sự tha thứ của mình, thậm chí ả còn muốn hủy đi gương mặt đó của cô ta, nhìn xem cô ta còn có gì thể có khiến Nghiêm Tuấn Trạch và bọn họ thích nữa, nhìn xem cô ta còn có tư cách gì mà ở trước mặt mình cao ngạo!
Tuy thời gian Nghiêm Tuấn Trạch nhận thức Diệc Tuyết không lâu, nhưng cũng rất hiểu cô ta không phải loại người chịu để yên, hắn nói: “Không cần nghĩ trả thù Hiểu Đồng, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Hắn tuyệt đối không cho phép người khác tổn thương tới Hiểu Đồng, cho dù hắn đã không có tư cách nói lời này.
Diệc Tuyết tỏ vẻ làm bộ đáp ứng, trong lòng lại càng oán hận, tiện nhân kia ngoại trừ lớn lên nhìn đẹp hơn mình một chút thì làm gì có điểm nào tốt chứ, vậy mà hắn lại vì tiện nhân kia mà đối xử với mình như thế?
Dương Hiểu Đồng cũng không biết tiệc sinh nhật này kết thúc thế nào, cô chỉ biết ngây người ngồi trên sô pha, trong đầu không ngừng hồi tưởng một màn vừa mới phát sinh. Lúc trước cô còn kỳ vọng Nghiêm Tuấn Trạch có thể xuất hiện, bây giờ cô thực sự cảm thấy so với gặp lại thì không thấy còn tốt hơn, tất cả phát sinh quá đột ngột.
Lúc này mới qua bao lâu? Vậy mà lại biến thành như vậy, trước đây cô và hắn tất mọi thứ tính là cái gì? Tuy nói cô biết tất cả những hành động của Nghiêm Tuấn Trạch đều là bị ép buộc bất đắc dĩ, thế nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng và không thể tha thứ cho Nghiêm Tuấn Trạch.
Trương Doãn Kiệt cùng Dương Hiểu Đồng rời khỏi hội trường. Doãn Lăng Hạo nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong mắt tràn ngập thần sắc phức tạp, bây giờ sao mình lại không có lập trường như vậy…
Đợi tới lúc Dương Hiểu Đồng kịp phản ứng thì đã tới nhà Trương Doãn Kiệt. Bởi vì trước đó Dương Hiểu Đồng nói không muốn anh dẫn cô về nhà, cô không hi vọng cha mẹ phải lo lắng, cho nên Trương Doãn Kiệt đưa cô đến nhà mình.
Sắc mặt Dương Hiểu Đồng tái nhợt, đôi mắt ẩm ướt dịu dàng lúc này lại vô hồn nhìn về phía trước, giống như búp bê sứ hơi chạm vào sẽ vỡ tan, không có linh hồn, nhìn thấy cô như vậy Trương Doãn Kiệt đau lòng không thôi.
“Nếu khổ sở anh có thể cho em mượn vai của anh.” Trương Doãn Kiệt ôn nhu nhìn Dương Hiểu Đồng, trong mắt tràn ngập đau lòng.
Nhưng Dương Hiểu Đồng lại không có động tác nào, vẫn như trước ngồi ở kia, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.
“Muốn khóc thì khóc lên đi, khóc rồi sẽ dễ chịu hơn.” Trương Doãn Kiệt vỗ nhẹ vai Dương Hiểu Đồng, đặt đầu của cô lên vai mình. Hiện tại dù anh an ủi thế nào cô ấy cũng không cảm nhận được, hiện tại cái gì cô cũng không nghe vào, cái cô ấy cần nhất lúc này chính là thống khoái khóc một trận mới có thể phát tiết tâm tình của cô ấy, chỉ có như vậy mới có thể tốt hơn.
Khóe miệng cố nặn ra nụ cười, cô nói: “Không cần, em không khó chịu.” Cô quyết tâm tương lai tuyệt đối sẽ không để mặt yếu đuối của mình hiện ra trước mặt người khác, vô luận đối phương là ai. Chỉ có như vậy, mới sẽ không lại lần nữa thương tâm, loại cảm giác này cô không muốn cảm nhận một lần nữa.
Người đáng giá để cô thương tâm sẽ không khiến cô thương tâm, đối phương đã làm việc khiến cô thương tâm thì đã chứng minh hắn không đáng!
Đã không đáng, vậy vì sao phải thương tâm?
“Ở trước mặt anh, em không thể yếu đuối một chút sao?” Nhìn ánh mắt quật cường của cô, anh thật sự rất đau lòng. Chẳng lẽ cô không biết cô càng cố gắng kiên cường chống đỡ lại càng khiến cho người khác đau lòng sao?
“Em, cho tới bây giờ chưa từng là một người yếu đuối!” Từng chữ từng chữ truyền ra từ Dương Hiểu Đồng kiên định lại có lực như vậy.
Dương Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, viền mắt vốn ẩm ướt lại lần nữa khô đi. Cô không muốn vì người không đáng mà thương tâm, hắn đã ra quyết định này, cô tiếp thu. Chỉ có điều Dương Hiểu Đồng cô cũng không phải người dễ bắt nạt.
Nếu Diệc Tuyết lại đến quấy rầy, cô tuyệt đối sẽ khiến cô ta trả giá đại giới nặng nề.
“Em sẽ đứng trên đỉnh thế giới để mọi người ngưỡng vọng mình, không ai có thể giỏi hơn bản thân.” Khí thế cường đại bộc phát ra, trải qua chuyện này, cường giả chi tâm của Dương Hiểu Đồng lại lần nữa lột xác, khí thế cường đại toát ta từ trong tâm Dương Hiểu Đồng.
Trương Doãn Kiệt nhanh chóng đi tới bên cạnh, anh là người tu chân, tất nhiên biết điều này đại biểu cho cái gì. Dương Hiểu Đồng đột phá, hơn nữa đột phá khí thế sắc bén như vậy.
Dương Hiểu Đồng chỉ cảm thấy trong thân thể của mình có một dòng nhiệt lượng mạnh mẽ. Huyết châu chậm rãi bay tới trước mặt cô, tản ra ánh sáng huyết sắc quỷ dị, khiến khuôn mặt Dương Hiểu Đồng nhuộm đẫm màu hồng. Một người một châu cứ như vậy không ngừng xoay tròn, năng lượng trong không khí nhanh chóng quay chung quanh bọn họ.
Trương Doãn Kiệt kinh ngạc nhìn một màn phát sinh trước mặt, nhìn thấy năng lượng cường đại lúc này đã ngưng tụ biến thành trạng thái sương mù màu trắng vây quanh cô, thậm chí anh còn không thấy rõ Dương Hiểu Đồng đang đứng trong trung tâm cơn lốc.
Một màn này quả thực nghe mà rợn người, vượt qua nhận thức của con người, anh chưa từng nghe nói qua năng lượng có thể ngưng tụ biến thành trạng thái sương mù, nếu như tu luyện trong hoàn cảnh như thế tốc độ sẽ rất nhanh.
Mà hạt châu hồng sắc kia hiển nhiên không phải vật tầm thường, thời khắc nó xuất hiện anh cũng cảm giác được, trong hạt châu kia tỏa ra năng lượng nồng đậm.
Từ sau khi phát sinh một màn này, Dương Hiểu Đồng vô cùng thanh tỉnh, chỉ là bản thân cô lại không có cách nào nhúc nhích. Cô cảm nhận được vật thể bên cạnh đang xoay tròn tạo thành trạng thái sương mù màu trắng chính là năng lượng ước số trong không khí. Giờ khắc này huyết châu kia lại không ngừng phát ra năng lượng và năng lượng ước số dung hợp cùng một chỗ, trở thành cơn lốc hai màu hồng trắng, phân biệt rõ ràng đồng thời hướng về phía thân thể Dương Hiểu Đồng mạnh mẽ mà vào.
Dương Hiểu Đồng cảm thấy một bên âm hàn đủ đông lạnh cô, mà bên kia thì lại cực nóng đủ để đốt cháy cô, hai loại cảm giác đối lập cực hạn này khiến Dương Hiểu Đồng nhịn không được kêu lên thành tiếng.
Thân thể đang không ngừng bành trướng, hai loại năng lượng cơ hồ muốn đem cô chống bạo, cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh. Tâm thần một lần lại một lần vận hành tâm pháp tu luyện của mình, chỉ có thể mượn nó để giảm bớt hai loại năng lượng. Cô có thể cảm giác được năng lượng trong đan điền đang không ngừng mở rộng, phong phú.
Một khắc đồng hồ sau, kèm theo một tiếng “Xọat” dường như vang lên âm thanh của thứ gì đó bị đâm thủng. Dương Hiểu Đồng biết mình đã đột phá nhưng năng lượng trong cơ thể vẫn không dừng lại, vẫn không ngừng dũng mãnh tiến vào cơ thể cô.
Ba mươi bảy vòng, ba mươi tám vòng, ba mươi chín vòng…vẫn đang không ngừng tăng lên.
Dương Hiểu Đồng cũng biết đây là một cơ hội vô cùng tốt. Nếu muốn tự mình tu luyện, sợ rằng phải tu luyện một hai năm mới được. Bây giờ cô lại dễ dàng đột phá như vậy, lập tức không để bị động hấp thu năng lượng nữa, cô chủ động hấp thu.
Hiện tại Trương Doãn Kiệt đã kinh ngạc tới không biết dùng từ gì để nói. Anh có thể nhìn thấy hiện tại khuôn mặt Dương Hiểu Đồng một bên đỏ như máu, bên kia thì lại là màu ngà, thập phần quỷ dị. Nhưng sau khi điều tra một lát cũng biết Hiểu Đồng cũng không có nguy hiểm gì, anh liền chờ ở bên cạnh.
Anh không biết Hiểu Đồng đột phá gây ra động tĩnh lớn như vậy có thể dẫn tới những người tu luyện khác chú ý hay không, cho nên anh phải ở đây bảo vệ, tuyệt đối không thể để cho Hiểu Đồng gặp chuyện không may.
Nhưng mà, mọi chuyện không phải lúc nào cũng như mình mong muốn, cũng không bao lâu, Trương Doãn Kiệt đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Nếu như người bình thường thì căn bản không thể nhận ra nhưng Trương Doãn Kiệt lại biết.
Đi tới trong vườn vẫn như trước không có bóng người, anh nói: “Không cần biết ngươi là loại người nào, hi vọng bây giờ ngươi mau chóng rời đi. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.” Nội lực cường đại từ trên người Trương Doãn Kiệt bạo dũng phát ra uy áp cường đại khiến cho kẻ đang ẩn núp kia run lẩy bẩy, miệng gần như sùi bọt mép. Đây là vì uy áp Trương Doãn Kiệt toàn bộ đều áp lên người này.
Người nọ cảm nhận được uy áp kia hướng về vị trí của mình thì cả kinh. Ẩn nấp thuật của hắn tuyệt đối là thượng tầng, đối phương thoạt nhìn chỉ mới hai mươi mấy tuổi lại có thể dễ dàng phát hiện nơi mình ẩn giấu, thực lực của hắn đã mạnh bao nhiêu?
Cứ như vậy rời đi sao? Nhưng trong này truyền tới nội lực nồng đậm đối với hắn tràn ngập sức hấp dẫn, nhất định có bảo vật nào đó, nếu không sao có thể có nhiều năng lượng ước số nồng đậm như vậy?
Trương Doãn Kiệt thấy đối phương còn chưa rời đi, không khỏi nhíu mày: “Ngươi nếu còn không rời đi, ta sẽ xuất thủ.” Vẻ ôn nhu trên mặt Trương Doãn Kiệt đã biến mất, thay vào đó là khí phách và tự tin không gì sánh kịp, chỉ có thực lực bản thân cực kỳ cường hãn mới có được khí tràng như vậy.
Cho tới bây giờ Trương Doãn Kiệt đều nổi tiếng ôn nhu, nhưng không có một ai biết rõ thực lực chân chính của Trương Doãn Kiệt. Anh tuyệt đối không chỉ bề ngoài nho nhã, thực lực của anh càng cường hãn. Nếu không anh đã không được khen là đệ nhất thiên tài Trương gia, là hi vọng để gia tộc chấn hưng, cũng sẽ không có địa vị cao như vậy ở Trương gia.