Bá Đạo Yêu Em

Chương 5: Trốn chạy

Edit: TieuKhang

Trên các cửa thoát hiểm đều có tấm chắn thủy tinh hình vuông, khi cần thiết có thể phá bỏ nó. Nhưng cửa thoát hiểm này lại là kiểu cũ nên các lối thoát hiểm đều là loại hình gắn chết.

Mấy con tin giờ như điên dại đấm đá gõ cửa ầm ĩ, có người thì quay đầu bỏ chạy xuống lầu dưới.

Đến tầng dưới họ mới phát hiện lối thoát hiểm ở đấy cũng bị khóa từ bên ngoài. Có vẻ như tòa văn phòng này đã bỏ hoang từ lâu lắm rồi.

Khói đặc rất nhanh ùn ùn tràn vào lầu dưới, vì khói còn vờn quanh bên ngoài nên chưa kịp tràn lên tầng hai. Ở tầng ba thì lửa bốc lên ngùn ngụt, trước mắt giờ đã không còn thấy đường để đi lên nữa, những người bỏ chạy lên phía trên mong muốn để thoát thân giờ chỉ có thể hoảng hốt chạy bừa xuống lại tầng một.

Dưới tầng một giờ cũng không còn đường để chạy nữa, sau đó mọi người cắm đầu bỏ chạy xuống tầng hầm.

Thanh Hà cũng dìu theo cô bé liều mạng bỏ chạy xuống tầng dưới, bỗng đằng sau có người đạp cô một cái làm cô ngã chúi nhủi trên đất. Ngọn lửa hừng hực giờ đã như quả bóng hơi căng phồng đến cực điểm, “Ầm...” Một tiếng nổ tung vang dội.

Hơi nóng cuồn cuộn mạnh mẽ táp về phía cô, Thanh Hà thấy mình sắp sửa bị ngọn lửa thiêu đốt tới nơi, khói đặc mù mịt làm cô không thở nổi, ý thức từ từ mơ hồ nhưng cô vẫn ôm chặt đứa bé vào lòng, bao bọc bảo vệ nó. Trước khi hôn mê, đột nhiên có ai đó kéo cô lên khỏi mặt đất, tay nắm chặt tay nhảy nhanh xuống bậc thang.

Hô hấp dần được thông thuận trở lại, Thanh Hà mới từ từ khôi phục lại ý thức. Trước mắt tối đen như mực, nhưng ánh lửa ở phía trên đỉnh đầu lại liên tục lan tràn không có dấu hiệu suy giảm.

Hiện cô và nhóm con tin đang cùng ở tầng hầm, lối vào cửa thoát hiểm bị chặn nên tạm thời lửa không tràn vào được, nhưng khói thì vẫn len lỏi lùa vào.

“Phải làm sao đây, giờ phải làm sao, chúng ta sắp bị chết cháy rồi!” Có người đàn ông trung niên không ngừng đi qua đi lại, rồi đột nhiên như nổi khùng lên đá vào tủ chứa đồ bên cạnh chân làm bụi bay lên mù mịt.

Bỗng có tiếng của một phụ nữ thất thanh hét lên, âm thanh ấy tưởng chừng có thể chọc thủng luôn cả nóc nhà.

Tinh thần ai nấy đều đang rất căng thẳng, như đống củi khô một khi bị dẫn lửa thì sẽ bùng cháy mãnh liệt. Tiếng la, tiếng thét, tiếng tức giận mắng chửi không ngừng văng vẳng bên tai.

Thanh Hà cố gượng ngồi dậy ôm chặt cô bé đang bị dọa sợ đến không còn biết gì vào lòng.

“Đủ rồi!” Giữa hoàn cảnh đủ loại âm thanh náo loạn, giọng nói bất ngờ vang lên đó không hẳn lớn lắm nhưng chỉ hơi giương cao giọng một chút như thế thôi, vậy mà lại làm cho cả phòng yên tĩnh phăng phắc.

Mọi người quay đầu nhìn mới phát hiện đó là một cậu thiếu niên còn rất trẻ, ngoại trừ dáng vẻ bắt mắt kia ra thì nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đang ở trong tình huống này mà cậu ta vẫn còn ở đó cười được, khiến mọi người không hiểu sao tự nhiên có cảm giác không lạnh mà lại phát run.

Sự yên tĩnh chỉ kéo dài được một lúc, người đàn ông nọ như mất đi lý trí gào to lên, “Chết chắc rồi, chúng ta sắp bị thiêu sống rồi… ôi ôi ôi...”

“Chúng ta sẽ không chết, có thể xây lên thì ắt sẽ có đường ra, có gió có không khí chắc chắn sẽ có lối ra.”

“Không... tôi muốn đi ra ngoài! Tôi không muốn ở đây chờ chết!” Người đàn ông nọ lao ra liều mạng đập cửa, thậm chí còn cố gắng nạy mở cửa.

“Bên ngoài đều là lửa, nếu không sợ chết đồng thời còn muốn hại chết mọi người thì ông cứ mở cửa đi.”

Nghe vậy, người đàn ông nọ liền dừng lại, ôm đầu chán nản dựa vào cửa rồi trượt xuống, ngồi bệt trên mặt đất.

Nhất Ngạn chẳng quan tâm đến dáng vẻ vô cùng khổ sở của ông ta, giọng điệu cũng không hề thay đổi, vẫn nhỏ nhẹ nói rõ ràng rành mạch, “Khói sắp tràn vào rồi, trước kiếm vải bố chặn lại cái đã.”

Giọng nói lạnh nhạt điềm tĩnh nhưng có vẻ như rất đáng tin cậy của cậu thiếu niên đã giúp cho tâm trạng của mọi người ổn định lại phần nào.

Có người nói, “Nhưng chúng ta không có nước?”

Nhất Ngạn mỉm cười, ánh mắt chuyển xuống phía dưới cơ thể anh ta nói, “Miễn là chất lỏng thì đều có thể dùng được.”

Người đàn ông nọ nghe liền hiểu ý của cậu, tuy không lâu trước đó anh ta vẫn còn là một giáo sư nho nhã nhưng với tình hình nguy cấp hiện tại thì mấy thứ như thể diện gì đó nào còn quan trọng nữa. Vì thế, lập tức cởϊ qυầи móc dương v*t ra tiểu thẳng lên quần dài đang mặc, sau đó cầm chiếc quần ướt đến tấn chặn khe hở phía dưới cánh cửa. Những người còn lại cũng bắt đầu hiểu ý và làm theo y chang răm rắp như vậy.

Sau khi đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, Nhất Ngạn lặng lẽ kéo Thanh Hà lùi về phía sau dãy bàn ghế chất cao nghệu.

Thanh Hà vừa định mở miệng thì bị cậu bụm miệng lại, để ngón trỏ lên môi, “Suỵt...”

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời thăm thẳm kia dường như còn mang theo nét cười làm Thanh Hà cũng chỉ đành im lặng nghe theo chứ không biết nói gì thêm.

Nhất Ngạn giơ tay chỉ chỉ lêи đỉиɦ đầu rồi đón cô bé gái từ tay Thanh Hà qua, sau đó leo lên bàn bằng một tay để mượn lực nhảy lên, một chân giẫm lên ghế còn một chân giẫm lên vách tường, tận dụng khoảng cách nhỏ hẹp để trườn từ từ lên. Trông cậu không khác gì con thằn lằn, rất nhanh đã trèo lên tới nóc nhà đu trên một cây xà ngang. Cậu đặt cô bé gái sang một bên rồi dùng mũi chân móc lấy xà ngang sau đó treo ngược người xuống, “Nhảy lên, đưa tay cho em.”

Thanh Hà cắn răng bò lên ghế, cố gắng vươn tay để đặt tay mình vào tay cậu.

Nhất Ngạn cười cười rồi bất chợt dùng sức nhấc cô lên.

Thanh Hà cũng học theo cách thức dùng mũi chân giẫm lên bàn và tường để cố định leo lên như cậu trước đó.

“Tốt lắm, đừng nhìn xuống, cố lên!” Cậu thiếu niên vẫn luôn kiên trì mỉm cười khích lệ đã giúp cho lòng can đảm của Thanh Hà tăng lên không ít, vì vậy cô cố cắn chặt răng tiếp tục bò lên. Chính cô cũng không ngờ, nếu đổi lại trước đây thì chắc hẳn sẽ không bao giờ cô dám làm những chuyện như thế này.

Thanh Hà đang leo được nửa chừng thì chân bỗng bị một lực mạnh kéo lại từ bên dưới…

Cô nhìn xuống thì thấy một phụ nữ trong số nhóm con tin đang tóm lấy chân cô mà như vớ được cọng cỏ cứu mạng, bà ta liều mạng gào to, “Cứu cứu tôi, cứu tôi với, làm ơn đừng bỏ tôi lại đây!”

Thanh Hà không biết phải làm sao.

Nhất Ngạn lạnh lùng quát lên, “Đá bà ta ra đi!”

Người phụ nữ hoảng sợ nhìn hai người van nài, “Đừng, đừng mà…” Bà ta cố nhón chân lên để bắt lấy bàn chân Thanh Hà.

Tiếng động ồn ào bên này đã bị nhóm người bên kia chú ý, mọi người bắt đầu ào ào chạy sang hết qua bên này.

Nhất Ngạn điên tiết quát lên, “Cô muốn chết sao?”

Thanh Hà bị tiếng quát của cậu làm giật mình lập tức theo phản xạ dùng sức quẫy đạp đá văng người phụ nữ kia ra, nhờ sự giúp sức từ Nhất Ngạn nên cô đã nhảy lên được xà ngang. Lên được phía trên cô liền ôm chặt thanh xà ngang, nước mắt nước mũi không nhịn được tuôn rơi tèm lem.

Nhất Ngạn không có thời gian để quan tâm đến cảm xúc của cô, cậu gõ gõ trong bóng đêm, không có gì lạ xảy ra, quả nhiên đã tìm thấy được lỗ hổng.

Vậy là phía dưới tầng hầm chắc chắn có cửa thông gió, cho dù có đóng kín thì cũng sẽ chừa ra khe hở. Có khi, nhiều lúc vì để thuận tiện và tiết kiệm thời gian, nhân viên sẽ mở trực tiếp cửa thông gió từ mái nhà để dùng dây thừng treo đồ thả xuống. Cho nên, thông thường cửa thông gió đa phần sẽ được lắp đặt trên nóc nhà.

Cậu rút dao găm từ ống tay áo ra, loay hoay vài lần đã cạy được cây đinh chỗ niêm phong... chút ánh sáng từ đỉnh đầu le lói xuyên qua…

Nơi đó có hai tấm ván gỗ che chắn sơ sài chỗ cửa thông gió. Nhất Ngạn đẩy tấm ván gỗ ra, sau khi thăm dò một lúc mới chống tay nhảy ra ngoài. Sau đó quay đầu nói với Thanh Hà, “Đưa đứa bé qua cho em.”

Thanh Hà lau nước mắt rồi bế cô bé lên chuyển qua cho cậu.

Nhất Ngạn nhận đứa bé xong lại đưa tay về hướng cô, “Đưa tay cho em.”

Thanh Hà duỗi tay về phía cậu.

Cửa sau khi được mở ra là một gian phòng chứa đồ ở tầng hai. Nhất Ngạn dẫn theo cô cùng cô bé nhanh chóng chạy ra ngoài. Có vẻ như cảm giác nhận biết phương hướng của cậu rất tốt, ở một nơi xa lạ mà quẹo qua quẹo lại vòng tới vòng lui như chỗ quen thuộc tự bao giờ, và cũng rất dễ dàng tìm được cửa ra, hơn nữa còn không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa kia.

Đó là mặt sau của sân thượng ở tầng hai.

Nhất Ngạn ôm cô bé men theo đường ống trèo xuống trước rồi quay lại nói với cô, “Bò xuống đi.”

Thanh Hà nghĩ, ngày hôm nay quả thật là một ngày kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất trong cuộc đời cô từ đó tới giờ. Tận mắt chứng kiến biết bao nhiêu người chết ở trước mặt mình như thế, còn bỏ trốn trong cơn hỏa hoạn khủng khϊếp kia.

Khi được tiếp với mặt đất cô vẫn không hề có cảm giác vui sướиɠ khi được sống lại từ cõi chết mà chỉ có một loại xúc động khó diễn tả bằng lời.

Ngoảnh đầu nhìn lại mới hay tòa nhà kia giờ đã chìm trong khói lửa mù mịt. Lắm lúc cảm thấy sinh mệnh quả thật quá mong manh.

Cô bé gái sống ở khúc ngã ba phía Tây cổng miếu, nhà mở tiệm gạo. Người nhà cô bé cũng đang ngóng đợi ở cửa ra vào, khi nhận được tin con gái bị bắt cóc họ tưởng như muốn điên lên.

Sau khi thấy con mình trở về lành lặn không sao, họ cảm động tới mức muốn quỳ xuống cảm ơn Thanh Hà.

Thanh Hà thấy ngượng ngùng vô cùng, nói khách sáo vài câu liền lủi đi mất bóng.

Ánh trời chiều đã ngả về phía Tây, sắc màu hoàng hôn bao phủ cả trấn nhỏ cổ xưa giáp ranh vùng biên giới, từng tia sáng vàng óng leo lắt như trải dài cả con đường nhỏ lát đá xanh đón chân người đến.

Váy của Thanh Hà đều nhăn nhúm dơ bẩn nên cô cúi đầu sửa sang lại, lúc vén mái tóc lòa xòa trước trán ra sau mang tai, cô vô tình trông thấy cậu thiếu niên đang đứng dựa vào thành lan can ở cửa hàng bên cạnh.

Dáng người cậu in hình trên mặt đất kéo dài thành bóng mờ nghiêng nghiêng. Hai tay vòng ôm ở trước ngực.

Thanh Hà và cậu liếc nhìn nhau, giờ phút này cô thật không biết nói gì cho phải. Đây thật sự chỉ là một cậu thiếu niên bình thường ư?