Đây là lần đầu tiên cậu ngủ một giấc ngủ thật dài thật yên ổn. Cậu không có mơ thấy khi còn nhỏ ngồi trong phòng trẻ con màu sắc rực rỡ cùng cha mẹ xếp những thanh gỗ đồ chơi, tất nhiên cũng không có mơ thấy vụ tai nạn xe cộ trong buổi chiều tà ngày đó. Cậu không có mơ lúc còn thiếu niên trên con đường đầy dây thường xuân Thư Vân Kỳ lén lút nắm tay cậu bỏ vào trong túi áo rồi dắt cậu đi, cũng không có mơ thấy lúc chia tay trời mưa to giàn giụa cậu như xác chết di động lãng du trên con đường đó. Cậu cũng không có mơ thấy những buổi tối ngồi sau xe mô tô ôm lưng Triệu Thâm nghe hắn hát những bài ca không thành làn điệu, vì thế cuộc sống nhiều năm như vậy dường như cũng chưa bao giờ bắt đầu.
Không đau khổ, không vui, không ràng buộc, không thích, không lo, không sợ, là một giấc mộng đẹp không thể tốt đẹp hơn.
Lúc tỉnh lại ngay chính cậu cũng vô cùng kinh ngạc, ý thức đã tỉnh táo, nhưng mắt vẫn nhắm lại rất lâu. Mãi đến khi nghe được một tiếng thở dài quen thuộc mới trở lại nhân gian.
Triệu Thâm ngồi ở bên giường của cậu, vai kiên cường, khuôn mặt lạnh lùng. Tóc của hắn cắt ngắn, một thân trang phục cũng gọn gàng đơn giản, không còn trang phục cầu kỳ kiểu công tử nhà giàu như trước. Sau khi Chu Duật Minh kết thúc giấc mộng dài an ổn, thứ nhìn thấy trước tiên là đôi mắt của hắn, trong vắt như trời xanh, mênh mông như biển cả, nhưng cậu nhìn không hiểu tại sao ánh mắt đó lại ôn nhu mà vắng lặng.
Hắn giống biến thành người khác. Những sắc thái trước kia dường như hôm qua đã chết.
“Rốt cục tỉnh rồi, có nhận ra anh là ai không?” Hắn hỏi.
Chu Duật Minh lạng quạng trừng mắt nhìn, phí đi sức lực thật lớn mới cử động môi lưỡi từ lâu như sắt rỉ, như cây khô, phun ra hai chữ: “Triệu… Thâm…”
Triệu Thâm từ từ cười rộ lên, trong mắt hắn trời và biển cũng dần dần tan ra thành màu đen nguyên bản, tất nhiên nhìn vô cùng tịch liêu tiêu điều. Hắn nhẹ giọng đáp lại: “Em đã tỉnh.”
Cậu đã ngủ mê man tám tháng —— Chu Duật Minh nghe được cảm thấy khó mà tin nổi, theo tình huống của cậu có thể còn sống chính là may mắn. Triệu Thâm mời bác sĩ giỏi nhất làm giải phẫu lấy đi máu bầm trong đầu cậu. Sau đó cậu được đưa đến viện điều dưỡng ở một hải đảo, mỗi ngày Triệu Thâm đều đỡ cậu đi khắp nơi tản bộ, ở trên cầu dài nhìn ánh tà dương chìm dần xuống biển, nhìn loài chim di cư bay lượn.
Chiếc cầu bằng gỗ có hoa văn vẽ bằng sơn nước quanh co vươn ra biển như là một bến phà trên biển. Ánh mặt trời màu da cam kết hợp với biển như hòa vào nhau ở phía trên đường chân trời làm một nửa nước biển đều được ánh mặt trời nhuộm hồng, màu sắc mềm mại như tranh vẽ rất ấn tượng. Đã rất lâu Chu Duật Minh không được nhìn thấy cảnh an bình như vậy, cậu nghĩ những điều này như là một giấc mộng, một giấc mộng sống động vui tươi.
Người duy nhất cậu quen thuộc chính là Triệu Thâm, nhưng hắn cũng đã thay đổi rất nhiều. Thái độ của Triệu Thâm đối với cậu ôn nhu và ấm áp, tất cả mọi người cảm thấy hắn là một kẻ si tình không muốn xa người yêu. Chu Duật Minh từng nghe thấy y tá dùng tiếng Anh len lén nói với đồng nghiệp của mình: “Anh ấy nhất định yêu tha thiết cậu trai này”, cậu lập tức hiểu lời nói kia ám chỉ người nào.
Có một ngày cậu đứng ở trên cầu nhìn chim hải âu vỗ cánh bay cao, Triệu Thâm bỗng nhiên hôn vào tóc cậu, hỏi cậu: “Em có muốn giống như nó được tự do hay không?” Qua rất lâu Chu Duật Minh mới hiểu được ý của hắn. Nhưng những điều đó đối với cậu mà nói đã quá xa xôi. Đã trải qua quá nhiều tuyệt vọng trái lại làm con người sinh ra sợ hãi. Triệu Thâm nắm tay cậu, từng chữ từng câu mà nói: “Nếu em có thể đối với anh như người yêu thì chờ sau khi em khỏi bệnh, em có thể rời đi.”
Mãi cho đến khi cậu xuất viện Triệu Thâm đưa cậu lên máy bay đi qua Mỹ, cậu cũng không dám tin tưởng hai chữ hắn nói đồng ý là thật. Đoạn thời gian đó bọn họ tuy ở gần mà như cách rất xa, thời gian trôi qua như cố ý tránh bọn họ, hoa sẽ không héo tàn, cỏ sẽ không phát triển, bọn họ dĩ nhiên tương kính như tân. Sau lần đó mỗi khi cậu nhớ lại đều cảm thấy đó là một loại ảo giác yên tĩnh rất dài.
Triệu Thâm ở nơi cửa lên máy bay nhìn cậu một lần cuối cùng, bỗng nhiên ôm lấy cậu. Tay Chu Duật Minh cầm hành lý kìm lòng không đặng co rụt lại, mặc nó rớt xuống đất. Nhiệt độ của người đàn ông đó như một đám lửa nho nhỏ đốt cháy da thịt của cậu. Cậu bị ngọn lửa đó đốt cháy đến lòng ngứa ngáy.
Cậu muốn hỏi tại sao, cơ hồ muốn thốt ra nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại kìm nén. Mấy tháng này Triệu Thâm hoàn toàn thay đổi, nhưng trong lòng cậu rõ ràng sự ôn hòa đó vẫn như cũ có chôn giấu hỏa diễm. Chỉ là hắn tình nguyện muốn mình như thân sĩ như nho nhã lễ độ ôn nhu, cũng không nguyện để bản tính thú hoang tiềm tàng tỉnh lại.
Mặc dù cậu rất hiếu kỳ nhưng cậu không thể mạo hiểm. Tự do mê hoặc quá lớn, đến cũng không dễ, nên cậu không dám thăm dò sợ sẽ bước đi một bước đi sai lầm.
“Đừng bao giờ quay trở về.” Triệu Thâm từ trên bả vai cậu ngẩng đầu lên, nước mắt cuối cùng cũng từ trong hốc mắt rơi xuống: “Nếu để cho anh gặp lại em, e rằng.. rốt cuộc anh không còn biện pháp buông tay ra…”
Hắn ở bên tai Chu Duật Minh nói, chúng ta không có duyên phận, cho nên xin em đừng bao giờ trở về.
Chu Duật Minh ở nước Mỹ sinh hoạt bận rộn mà phong phú. Quá lâu cậu không dung nhập xã hội đột nhiên nhịp điệu sinh hoạt tăng nhanh đặt nhiều trách nhiệm trên vai làm cho cậu váng đầu hoa mắt. Nhưng trong lòng cậu vui mừng, vui mừng và mệt nhọc đủ khiến cậu quên mất các loại tình cừu. Cái l*иg giam giữ cậu mở ra, gông xiềng tưởng như vĩnh viễn gắn vào đôi tay cũng thuận theo thả xuống.
Nhưng cậu vẫn thường xuyên nhận ra được cái bóng của người kia. Công việc của cậu là do Triệu Thâm an bài, tiền lương phong phú, đãi ngộ rất lớn. Khởi đầu cậu làm không có gì khởi sắc, khó tránh khỏi nhận một ít lời nói bóng nói gió, những câu nói này cậu chỉ mơ hồ phát giác vì có người tận lực không cho những lời này truyền tới lỗ tai cậu. Mỗi khi cậu gặp phải cảnh khốn khó đều được bất ngờ viện trợ, giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn. Chu Duật Minh biết mình không có vận may như vậy, hết thảy đều do người đó ở sau lưng xe chỉ luồn kim.
Bóng tối Triệu Thâm lưu lại trở nên rất nhạt nhòa, dường như đến một lúc nào đó sẽ không thể ảnh hưởng đến cuộc đời của cậu. Nhưng có lúc nửa đêm tỉnh lại, nhìn ánh trăng như thủy ngân cuồn cuộn chiếu xuống giường trắng noãn cậu lại sản sinh một loại ảo giác, ánh sáng kia giống như cái bóng của hắn nằm ở trên giường này.
Đến lúc cậu đã quen với nhịp điệu sinh hoạt ở nước Mỹ thì cậu nhanh chóng thay đổi một công việc khác. Không có “Đặc quyền” như trước nhưng trái lại càng mệt thì càng an lòng. Chu Duật Minh không có cách nào đi cảm tạ Triệu Thâm, có người chú định không thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, chỉ có thể quên đi. Cái bóng của Triệu Thâm cách cậu xa hơn, không còn ẩn nấp ở trong ánh trăng chiếu sáng mỗi khi đêm về, những lúc bình thường cũng không nhớ tới.
Chỉ có một lần duy nhất cậu đi phỏng vấn những người Hoa ở một diễn đàn tài chính, trước cửa hội trường vừa vặn đυ.ng phải Triệu Thâm. Xe BMW xa hoa, dòng người như dệt cửi, rất nhiều tiếng nói chói tai, rất nhiều tạp âm, rất nhiều hình ảnh lay động, rất nhiều ánh đèn flash chớp nhoáng, cậu trông thấy hắn… rất cô đơn. Cách một đường xe chạy thật dài, bên trong cửa xe đã hạ xuống cậu nhìn thấy một người đã lâu không gặp.
Tay Chu Duật Minh run run, ‘răng rắc’ một tiếng chụp một tấm hình. Triệu Thâm dường như cũng có linh cảm ngẩng đầu, vừa thấy là cậu lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, cửa xe nhanh chóng được kéo lên, dứt khoát cắt đứt ánh mắt lưu luyến dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng giữa hai người. Sau khi về nhà cậu lật tới tấm hình kia, phát hiện trong mắt Triệu Thâm có vô số ánh sáng nhạt lấp loé, giống như trong mười triệu người chợt nhìn thấy cố nhân mà vui mừng như điên, nhưng hai hàng lông mày đã không tự chủ mà nhíu chặt, cái nhíu mi dường như cắt đứt tình cảm dâng lên tựa núi cao sóng lớn. Đầu ngón tay Chu Duật Minh nhẹ nhàng lướt qua màn hình, cuối cùng xóa bỏ tấm ảnh này.
Giá như ký ức của một người cũng có thể nhúc nhích ngón tay là xóa bỏ thì có bao nhiêu hạnh phúc. Nên quên hay không nên quên thì toàn bộ cũng sẽ xóa bỏ hết.
Nếu như cậu không biết tin Thư Vân Kỳ chết, nếu như cậu không trở về nước, nếu như cậu không chạy đi chất vấn Triệu Thâm… Có lẽ cậu vẫn mê muội trải qua những ngày bình thường quên mất bản thân.
Nhưng hết thảy đều đã trở thành hồi ức.
Rất nhiều năm sau Chu Duật Minh ngồi ở trên sàn nhà mới ở T thành, không yên lòng mà rót rượu. Cậu nhìn lại những chuyện đã sảy ra trong những năm gần đây cũng chỉ có thể liên tục cười khổ, thực sự là một hồi ức rất lung tung.
Ngày hôm nay nếu không phải em gái khóc lóc nói những chuyện kia đã biết rõ rõ ràng ràng, có lẽ rất nhiều chi tiết nhỏ cậu thật quên mất. Vết sẹo của quá khứ bây giờ cũng đã vảy kết, bị xé toạc ra cũng không làm sao chảy máu, chẳng qua là khi đôi mắt chưa bị ô nhiễm của em gái nhìn cậu, cậu cảm thấy xấu hổ và đau đớn.
Em gái nói, cậu không thể tiếp tục như vậy, không thể vĩnh viễn để hắn mang đến cho mình khuất nhục và thống khổ, nơm nớp lo sợ mà sinh hoạt.
Nếu như sau đó em gái không có bổ sung thêm một câu nữa cậu sẽ cảm thấy em gái nói kỳ thực không sai.
Chu Ảnh Lộ nói: “Một mực chạy trốn là không được, hắn rất lợi hại… Một tay che trời. Chúng ta muốn hoàn toàn thoát khỏi hắn, cũng chỉ có một cách là đánh đổ hắn.”
Bạch Ngạn ở bên cạnh chờ đợi đã lâu đi tới, ngữ điệu ôn nhu, triền miên như một con rắn, khuôn mặt diêm dúa tươi cười lại càng giống như hồ ly. Hắn dùng ngữ khí tràn ngập mê hoặc nói, có một vị tiên sinh nguyện ý trợ giúp hai anh em, chỉ cần chúng ta chân thành hợp tác, không có gì là không làm nổi.
Vị tiên sinh kia tên là Triệu Khuyết.