Diệp Hữu Khô Vinh

Chương 14

Vinh Quân sốt suốt một đêm, Cố Diệp Canh nửa bước không rời trông coi ở bên giường, tựa như mấy tháng trước, không ngừng dùng rượu thuốc lau chùi thân thể cho anh.

Trời mau sáng, Quý Chu Hành cũng tới, quơ quơ điện thoại di động trong tay, “Hai tên kia không phải là học sinh trong trường, do Hải Lê thuê tới, hiện tại đã giải người đi, đây là điện thoại di động của Hải Lê.”

Cố Diệp Canh không có nhận, mỏi mệt hỏi: “Bên trong có cái gì?”

“Trong lịch sử có ghi lại, một tuần trước cùng Chu Dật trò chuyện.” thần sắc Quý Chu Hành vô cùng nghiêm nghị, “Là Chu Dật chủ động gọi cho Hải Lê, hơn nữa Hải Lê cũng là lần đầu gọi cho hai tên du côn kia.”

Vành môi Cố Diệp Canh như dao, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.

“Chu Dật nhất định biết chuyện anh cùng Vinh Quân ở bên nhau.” Quý Chu Hành nói: “Hải Lê thuê người định cưỡp hϊếp Vinh Quân, nói không chừng đó là chủ ý của hắn ta. Anh, chúng ta không thể đợi nữa.”

“Anh cũng không muốn đợi.” Cố Diệp Canh đẩy cửa phòng ra nhìn một chút, bình truyền dịch của Vinh Quân vẫn còn hơn phân nửa.

Nhẹ nhàng khép cửa lại, hắn châm một điếu thuốc, chầm chậm đi về phía sân thượng “Chuyện trong bộ đội cậu cũng rõ ràng, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng động đến toàn đội, mặc dù Chu Dật chỉ là sĩ quan cấp tá của một doanh trại xây dựng cơ bản, nhưng giữ chức vị rất quan trọng, lợi ích liên lụy quá rộng, động vào hắn, những người có danh tiếng cũng sẽ thất thế. Có người muốn bảo vệ hắn, cũng có người muốn mượn thế lực đi tiêu diệt. Hiện tại vẫn đang đấu sức tại bộ đội cao tầng, chờ Vinh Quân tỉnh rồi, anh sẽ tiếp tục đi hành động.”

“Không thể không quản những chuyện khác? Hành động năm đó chẳng lẽ không được phơi bày ra ánh sáng hay sao?” Quý Chu Hành cả giận nói: “Phải bắt hắn xin lỗi trước mặt Vinh Quân!”

“Không.” Cố Diệp Canh lắc lắc đầu, khuôn mặt dưới ánh nắng ban mai có chút mơ hồ, “Nếu như không triệt để đá đổ hắn, Chu gia, Lữ gia nhà vợ hắn, dựa vào những thế lực kia sẽ bảo vệ hắn, tuy có thể làm cho hắn đi vào không bao giờ trở ra, nhưng khó mà nói chuyện xảy ra sau này. Anh muốn hắn ngay cả một cơ hội đứang dậy cũng không có, cho đến chết cũng không thể tới gần Vinh Quân.”

“Vậy anh có nói sự thật cho Vinh Quân nghe không?” Quý Chu Hành hỏi: “Anh cảm thấy sự thật sẽ khiến Vinh Quân ngã gục hay sao?”

Hai mắt Cố Diệp Canh khép nhỏ lại, nhìn xa xăm về phía chân trời, “Chờ sau khi trừng trị Chu Dật, anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp nói cho em ấy nghe chân tướng mười năm trước.”

Quý Chu Hành trầm mặc mấy giây, thở dài nói: “Cái gì gọi là cơ hội ‘Thích hợp’? Cố Diệp Canh, lá gan của anh cũng nhỏ quá!”

Cố Diệp Canh nhìn sang một bên, trong mắt tràn đầy tơ máu.

“Anh không chịu nói chân tướng cho Vinh Quân, chính al2 sợ anh ấy sẽ phát điên phải không?”

“…”

“Anh chính là sợ anh ấy sẽ truy hỏi ngọn nguồn, sợ anh ấy biết tất cả tai hạo này là vì anh!”

“Anh…”

“Anh chính là nghĩ như vậy! Anh sợ anh ấy nhớ tới chuyện trước kia!”

“Nhớ tới chuyện trước kia đối với Vinh Quân mà nói chính là tổn thương lần nữa!”

“Không phải còn có anh sao?”

Cố Diệp Canh ngẩn ra, Quý Chu Hành lập lại: “Anh ấy không phải còn có anh sao? Lẽ nào anh lại bỏ anh ấy lần nữa?”

“Làm sao có khả năng.” Cố Diệp Canh đỡ lấy trán, âm thanh trầm thấp không còn chút sức lực nào, “Anh sẽ không để Vinh Quân rời xa anh.”

“Vậy thì anh còn sợ gì?” Quý Chu Hành nắm lấy cổ áo của hắn, “Anh trước đây đem anh ấy đẩy vào con đường cụt, em còn là đỗng lõa, chúng ta đều làm sai, hiện tại chúng ta có năng lực bù đắp, em cũng dám đứng ra, cớ sao anh lại tiếp tục làm con rùa đen rúc đầu chứ?”

Cố Diệp Canh không có tránh, nửa phút sau nhẹ nhàng đẩy Quý Chu Hành, “Anh hiểu rồi.”

Vinh Quân tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy Cố Diệp Canh ngồi ở bên giường.

“Em tỉnh rồi.” Cố Diệp Canh vội vàng đứng lên, dìu anh dậy, cầm lấy ly nước còn ấm chuẩn bị từ sớm, “Khát nước chưa, đến đây uống miếng nước.”

Vinh Quân có chút ngốc ra, sửng sốt nửa ngày mới tỉnh táo nhận lấy ly nước, không uống mà chỉ cúi đầu nhìn mặt nước, qua vài giây nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Cố Diệp Canh nhìn xoáy trên đỉnh đầu anh, cuống họng vô cùng khó chịu.

“Xin lỗi.” Ah lặp lại lần nữa, “Ngày hôm qua em lừa anh và Bách Doãn, em… Em vốn định là tự mình đi khám, sau đó Tiêu Hủ nói muốn đi cùng em, em lại không nói cho anh và Bách Doãn biết, để cho hai người lo lắng.”

Cố Diệp Canh nhẹ vỗ về lưng anh, “Không nên nói như vậy, là anh sơ sót.”

“Chuyện tối ngày hôm qua cũng rất lạ, em.” Đầu Vinh Quân càng cúi càng thấp, “Những người kia nói Bách Doãn bị đánh ở trường, em căng thẳng quá, đầu óc cũng không chịu dùng tới. Điện thoại Bách Doãn gọi không được, taem liền ngu ngốc ngồi lên xe của bọn họ. Xin lỗi,lại làm phiền mọi người rồi.”

Cố Diệp Canh chỉ cảm thấy có gì đó lặng lẽ đâm vào tim mình, lặng yên không chút tiếng động làm cho bản thân thấy vừa ngộp vừa đau.

Hắn lấy đi ly nước Vinh Quân đang cầm, sau đó dùng sức ôm Vinh Quân vào trong ngực.

Tại sao lại xin lỗi chứ? Người nên xin lỗi rõ ràng không phải là em!

Em đáng lẽ không nên rơi vào hiểm cảnh, tại sao không oán giận, không phẫn nộ, còn phải nói lời xin lỗi!

Vinh Quân dường như chẳng hề chống cự cái ôm này, ngược lại còn lúng ta lúng túng chôn đầu vào ngực hắn, không hề động đậy mặc cho hắn ôm.

Bách Doãn đến đưa bữa sáng, đứng ở cửa nhìn thấy hai người sửng sốt vài giây, sau đó mới lúng túng ho khan một cái.

Cố Diệp Canh buông Vinh Quân ra, điều chỉnh lại gối dựa nhỏ giọng nói: “Bách Doãn đến rồi.”

Vinh Quân phản ứng hơi chậm nhìn về phía cửa, nhìn thấy Bách Doãn ánh mắt liền sáng lên, nụ cười cong lên nơi khóe môi.

Trong phòng tràn ngập hương vị mùi cháo, Bách Doãn lấy một bát đặt lên bàn nhỏ, Vinh Quân cầm lấy muỗn, múc từng chút một mà ăn.

Cố Diệp Canh ra khỏi cửa để

rửa mặt, Bách Doãn cũng đi theo.

“Trở về ở với anh của cậu đi.” Cố Diệp Canh vốc một ngụm nước tạt lên mặt, âm thanh bởi vì thức đêm có chút khàn khàn.

“Anh ấy rất giỏi, không cần tôi ở cạnh.” Bách Doãn dựa vào bên tường, bỗng nhiên nói: “Anh yêu anh của tôi phải không.”

Động tác rửa mặt của Cố Diệp Canh ngừng lại, từ trong gương nhìn Bách Doãn.

“Lần anh đưa anh tôi về, anh có nói cả hai là bạn bè.” Lúc nói chuyện mặt của Bách Doãn không hề có chút cảm xúc, dường như khá bình tĩnh, “Lời nói đó của anh hẳn là cũng dọa anh tôi, cũng chỉ có người như anh tôi mới tin cả hai chỉ là bạn. Bạn bè sao có thể đối tốt như vậy? Cho nhà ở, cho việc làm, mỗi tuần kiên trì cùng đi khám bệnh, trong nhà cái gì không có liền mua bổ sung, còn giúp anh ấy chăm sóc đứa em nhặt được?”

Cố Diệp Canh vẫy nước trên tay lau mặt, quay người đối diện cùng Bách Doãn.

“Anh cùng anh tôi, trước đây là một cặp phải không?” Bách Doãn hỏi.

Cố Diệp Canh không hề trả lời, nhưng sự im lặng này đã nói rõ tất cả.

“Tôi biết ngay mà.” Bách Doãn nhún vai một cái, “Qúa rõ ràng, nếu như không phải một đôi, tối hôm qua anh cũng không căng thẳng như vậy —— Tiêu Hủ cũng căng thẳng, nhưng loại căng thẳng đó không hề giống anh.”

Bách Doãn dừng một chút, lại nói: “Anh của tôi thực ra cũng rất thích anh.”

Cơ mặt Cố Diệp Canh giật một cái, “Cậu nói cái gì?”

“Chắc anh vẫn chưa nhận ra được, tôi và anh ấy sống với nhau đã mười năm, tôi vô cùng rõ ràng tâm tình cùng động tác nhỏ của anh ấy.” Bách Doãn nói: “Nếu như không thích, người thân tới mấy cũng sẽ không cho anh ôm như vậy. Hơn nữa tối hôm qua trên đường trở về, anh ấy vẫn luôn nói mê trong ngực của anh, Tiêu Hủ muốn kéo, anh ấy cũng rụt lại.”

Tim Cố Diệp Canh đột nhiên ngứa ngáy, khoang ngực tựa như bị một thứ mềm mại chặn lấy, hô hấp có chút không thông suốt.

“Tôi không biết trước đây giữa hai người xảy ra chuyện gì, hay tại sao trong mười năm này, anh không đến thăm anh ấy.” Bách Doãn còn nói: “Nhưng mà anh của tôi cũng không còn nhớ chuyện đã qua, nếu bây giờ anh chấp nhận đối xử tốt với anh ấy, vậy anh sẽ phải đối xử tốt với anh ấy cả đời.”

Vinh Quân vì bị hù cho kinh sợ, sau khi phát sốt thân thể có chút không khỏe. Cố Diệp Canh tạm thời không cho anh đi làm, bắt anh ở nhà an dưỡng.

Mấy ngày nay, Cố Diệp Canj không có đến, anh cũng không có việc gì làm, bình thường sẽ ngồi trên ghế sa lon vừa xem ti vi, vừa ngủ gà ngủ gật.

Một tuần sau, Cố Diệp Canh đến vào buổi chiều, lúc đó TV đang mở, còn anh đã đang ngủ.

Cố Diệp Canh cầm một tờ văn kiện, ngồi xổm ở một bên ghế sô pha nhìn một phút chốc, thấy anh ngủ quá ngon không nhịn được, liền hôn một cái nhẹ nhàng lên môi anh.

Anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, vuốt mắt cười, “Diệp Canh, sao anh lại tới đây?”

Trong mắt Cố Diệp Canh có rất nhiều tơ máu, dường như đang rất mệt mỏi, mà thần sắc lại có chút căng thẳng.

Vinh Quân nhìn không thấu, đang định đứng dậy, tay liền bị nắm lấy.

Cố Diệp Canh ngồi xổm ở trước mặt ngẩng đầu nhìn anh, “Vinh Quân, anh muốn nói cho em biết một chuyện.”

“Tin tức phía dưới này chính là ở chiến khu A…” TV đột nhiên truyền đến âm thanh phát ngôn viên đài phát thanh, hai người không hẹn mà cùng nhìn sang.

“Hôm nay, Tư lệnh phó chiến khu A chấp nhận chiến đấu, bộ trưởng bộ chuyên cần Lương Quốc Huy, Phó bộ trưởng bộ chính trị Lữ Tuyền Thịnh không chấp hành kỷ luật, bị lập án điều tra, là vì vấn đề hối lộ

sa đọa của đội bốn trong một năm qua… Đồng thời hiềm nghi hối lộ còn có bộ Phó bộ bộ trưởng liên chuyên cần bộ xây dựng cơ bản Tưởng Mông, phó giám đốc Chu Dật…”

“A!” Vinh Quân đột nhiên mở to mắt, chỉ vào Chu Dật bị mang đi trên ti vi nói: “Em biết người này!”

Cố Diệp Canh cả kinh, “Em nhớ hắn ta là ai?”

“Ừ.” ngữ khí Vinh Quân có chút tiếc hận cùng không thoải mái, “Lúc ở khu đi bộ em đã cứu con gái của người đó, bé gái đáng yêu lắm, không nghĩ tới có bé có một người cha tham lam như vậy. Em ghét nhất loại người này, lỏng hảnh danh tiếng bộ đội, bôi đen dáng dấp quân nhân, quả thực nên xử chết bọn họ…”

Vinh Quân đột nhiên ngừng miệng, biểu cảm cũng trở nên lúng túng, một lát sau vò vò góc áo, nhẹ giọng nói: “Em cũng làm bẩn hình ảnh bộ đội, lẽ ra không có tư cách chửi người khác.”

“Em không có!” Cố Diệp Canh dùng sức nắm lấy tay anh, trong mắt như có một đám lửa đang ngùn ngụt cháy.

“Hả?” Anh giương mắt nghi hoặc.

Cố Diệp Canh cầm qua văn kiện, ngón tay có chút run rẩy, “Vinh Quân, em không làm bẩn hình ảnh bộ đội. Chuyện mười năm trước, người sai không phải là em!”

Văn kiện có tới 24 trang, bao gồm khẩu cung Khâu Thành, chứng cứ thẳng thắn tố tội Chu Dật cùng với đơn thanh minh của chiến khu cơ quan. Vinh Quân đọc lấy từng tờ từng tờ, càng về sau hai tay càng run cầm cập, trong không khí còn nghe được tiếng thở hổn hển của anh.

Lật đến trang cuối cùng, nước mắt rơi xuống làm nhòe đi một chút ở con dấu đỏ chói, anh ngẩng đầu lên, hầu kết không ngừng rung động, mờ mịt nhìn Cố Diệp Canh, nói như bị mất tiếng: “Năm đó…”

Như có thứ gì kẹt ở bên trong cuống họng, đột nhiên nói không ra lời, tay chân cứng ngắc, ngón tay ngón chân cũng không còn cảm giác, nước mắt lặng yên không một tiếng động lướt qua hai má, con dấu nhòe đi, như một chuyện cười chói mắt.

Cố Diệp Canh vội vã ôm lấy bờ vai anh, chặt chẽ mà siết tay, “Vinh Quân, em trong sạch, năm đó em chỉ là uống say, người xâm phạm Khâu Thành chính là Chu Dật!”

Lúc này Vinh Quân run còn dữ hơn, từ trong tay Cố Diệp Canh giãy dụa ra, hai tay ôm lấy đầu mình, đôi vai đơn bạc run rẩy từng cơn.

Anh đã từng tưởng tượng vô số lần —— tưởng tượng rằng nếu chuyện kai chỉ là hiểu lầm thì tốt biết mấy? Nếu như anh không có say rượu mất khống chế, không có xâm phạm vị thành niên thì tốt biết mấy?

Nhưng khi “Ảo tưởng” đó trở thành sự thật, vì sao anh lại khó chịu như vậy?

Quá khứ mười năm vất vả, cuộc đời thoáng chốc hủy hoại nặng nề, hóa ra cũng chỉ vì

trò đùa dai của một tên đồng đội sao?

Anh nắm chặt tay cuộn tròn thành nấm đấm nện từng cú lên đầu mình, ép bản thân nhớ đến từng chút một chuyện mười năm trước, đánh tới khi tay bị nắm lấy, cả thân thể ôm vào lòng, quá khứ vẫn cứ ẩn giấu ở trong mây mù.

Không thấy rõ, cũng nghe không được.

Cho đến ngày hôm nay, anh cũng chỉ nhìn giấy chứng nhận cùng đôi ba câu của người khác để tưởng tượng bản thân đã từng lợi hại tới mức nào, lại hoàn toàn không nhớ được từng trải của năm đó.

Cái cảm giác vốn không chân thực, cứ như một chú chim lướt nhẹ trên mặt hồ, hay đóa hoa dại chập chờn lay lắt bên hồ nước.

Trong lúc hoảng hốt, anh nghe thấy Cố Diệp Canh nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, xin lỗi, Vinh Quân em đừng làm như vậy, em không làm sai cái gì cả, đừng tự trừng phạt mình.”

Anh đột nhiên cảm thấy bản thân rất lạnh, như có thứ gì đó đang lặng lẽ di chuyển trong đầu mình.

Ký ức không về được, trong đầu lại chợt lóe một chút đoạn ngắn thời gian bên cạnh Cố Diệp Canh—— Cố Diệp Canh dẫn anh tới một nơi, nói

với anh đây là nhà của hai người ; Cố Diệp Canh hôn môi của anh, cười gọi anh là “Anh Quân” ; Cố Diệp Canh xé ra một viên kẹo sữa bò, nhét vào trong miệng đang đắng chát của anh.

Vinh Quân trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Cố Diệp Canh, khóe môi run rẩy, nói giọng khàn khàn: “Chúng ta trước đây…”

“Là người yêu.” Cố Diệp Canh cầm tay anh, hôn lên từng đầu ngón tay, cố gắng áp chế kích động cùng bất an đang trào dâng trong lòng anh”Vinh Quân, chúng ta bỏ qua hết những chuyện đã qua đi, em là một quân nhân ngay thẳng, không có làm bất kỳ chuyển gì tổn hại đến quân đội, người hại em sẽ bị pháp luật trừng trị thích đáng, em không cần hổ thẹn với lòng mình, tương lai của em dần dần sẽ tốt lên.”

Lông mi ướt đẫm của Vinh Quân vẫn không ngừng run rẩy, một hồi lâu sau nhẹ giọng hỏi: “Lúc đó anh có biết không?”

Cố Diệp Canh ngẩn ra, tâm tình Vinh Quân dần dần mất khống chế, lại hỏi: “Anh nói chúng ta trước đây là người yêu…. Mười năm trước anh rời bỏ em, là bởi vì biết em xâm phạm vị thành niên phải không?”

Dường như bị cơn ác mộng áp đảo, đồng tử Cố Diệp Canh thu lại, hắn đứng ngây người tại chỗ.

“Anh không tin em.” Vinh Quân cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Anh đi đi.”

Trong phút chốc, hối hận điên cuồng mà ào tới, Cố Diệp Canh đưa tay phải ra cũng không dám đυ.ng Vinh Quân.

Vinh Quân thở dài, tâm tư vô cùng rối loạn, bắt đầu nói năng lộn xộn, như một đứa trẻ cô độc, “Lúc em bị khai trừ, sao anh không tới gúp em? Lúc em bị đánh, anh cũng không đến… Bây giờ anh xuất hiện lấy lại công bằng cho em, nhưng mà… Nhưng mà em đã không còn là Vinh Quân của mười năm trước, em là một người vô cùng vô dụng…”

Huyết dịch xông thẳng vào tâm trí, mắt Cố Diệp Canh đỏ như muốn chảy máu. Vinh Quân ngẩng đầu lên, chất phác mà nhìn hắn, lập lại: “Em đã là một người cô cùng vô dụng”

Nói xong, yên tĩnh đứng lên, cứ như cái xác không hồn đi về phía phòng ngủ.

Lúc cửa khép lại, chỉ phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

Cố Diệp Canh đã từng tưởng qua vô số tình huống để hắn nói ra chân tướng cho Vinh Quân, thế nhưng mỗi khi muốn nói lại có chút chần chừ.

Mọi người nói tình yêu sẽ bị làm cho cảm động, còn nhân sinh chỉ có ấm lạnh tự biết.

Cố Diệp Canh xuất thần nhìn cánh cửa đóng chặt kia, rất lâu sau đó nặng nề thở dài.

Vinh Quân cần thời gian để bình phục, cho dù thời gian này dài bao lâu, hắn cũng sẽ chờ, sẽ không rời đi.

Buổi tối, Bách Doãn về nhà, Cố Diệp Canh đem văn kiện đưa cho cậu. Hai người đứng ở trên ban công, hút hơn nửa bao thuốc lá.

“Tôi cứ cho rằng bả thân sẽ cảm thán kêu gào, từ đây cả người liền ung dung.” Bách Doãn nằm nhoài trên lan can chạm trổ hoa văn, kinh ngạc nhìn ánh đèn của các tòa nhà trong bóng đêm, “Từ nhỏ tôi đã tin anh của tôi không phải người như vậy, tôi muốn lấy lại công bằng cho anh ấy, tiếc là bản thân không đủ năng lực… Anh làm được chuyện tôi không làm được, thế nhưng không hiểu tại sao, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.”

“Tôi hiểu được.” Cố Diệp Canh liền châm một điếu thuốc, cười khổ nói: “Có người nói chính nghĩa có thể sẽ đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt. Nhưng cuộc đời ngắn như vậy, xem như nếu chờ được chính nghĩa tới muộn kia, thì tuổi tác đẹp nhất cũng đã đi qua. Hiện tại tôi có làm cái gì, người xấu có bị trừng phạt hay không, Vinh Quân cũng không thể lấy lại những gì đã mất, ngược lại còn bởi vỉ cái chân tướng đột nhiên xuất hiện này, mà cảm thấy đau khổ.”

Trầm mặc chốc lát, Bách Doãn nói: “Thế nhưng nếu tra rõ chân tướng, chúng ta cần phải nói cho anh ấy biết, anh ấy có quyền biết.”

“Đúng. Vinh Quân có quyền biết đến, em ấy không nên sống trong sự dằn vặt.” Cố Diệp Canh cúi đầu, âm thanh nhẹ nhàng phát run, “Mặc dù hiện tại cảm thấy đau không thiết sống.”

“Yên tâm đi, anh của tôi nhất định sẽ đi ra.” Bách Doãn dập tắt làn khói, hít thở sâu một hơi, nở một nụ cười tuy có chút miễn cưỡng nhưng chứa đầy vẻ nghim túc, “Anh của tôi giỏi như vậy, cực khổ hay tuyệt vọng thế nào cũng không từ bỏ, làm sao sẽ thua với hi vọng? Anh ấy tạm thời chưa suy nghĩ thấu đáo thôi, cái gì mà ‘Ta Là người vô dụng’ chứ, đầu óc ngốc nghếch cứ luôn nói lung tung.”

Cố Diệp Canh gật gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng, sao em ấy có thể thua với hy vọng cho được.”

Vinh Quân nhốt mình trong nhà mấy ngày, tâm trạng cũng từ từ bình phục, cho dù mình có cố gắng thế nào, vẫn không nhớ nổi tất cả chuyện cũ của anh cùng Cố Diệp Canh.

Không có ý tốt tiếp cận, cuối cùng như một trận bão rồi kết thúc hoàn toàn, có thể nhớ tới chỉ là một chút nhu tình.

Anh vẫn không bằng lòng gặp Cố Diệp Canh, trong đầu thỉnh thoảng vẫn tự nói —— anh không tin em, anh đi đi.

Mà càng khổ sở hơn chính là, anh là một kẻ vô dụng.

Mỗi ngày Cố Diệp Canh đều đến. Vừa nghe động tĩnh của chìa khóa, anh sẽ đi vào phòng ngủ, khoá cửa lại. Cố Diệp Canh ngồi một lúc liền lập tức đi, ngược lại cũng không quấy rầy anh.

Ở nhà làm ổ quá lâu, rốt cục anh cũng không nhịn được, muốn ra ngoài đi một chút.

Cố Diệp Canh cùng Bách Doãn không ở nhà, cô đầu bếp cũng không có, anh liền mặc thêm áo khoác, lén lút đi xuống lầu rồi đi ra ngoài.

Trong tiểu khu có rất nhiều trẻ con, anh theo bản năng mà đi đường vòng, lại nhớ tới văn kiện Cố Diệp Canh cầm về.

Anh không có xâm phạm vị thành niên, anh không phải tên biếи ŧɦái nghiện luyến đồng!

Thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên bóng của một bé trai ập đến.

Bá trai vô ý đá trúng đùi anh, anh nhanh chóng đỡ một cái, nhóc giương mặt lên bướng bỉnh cười: “Cảm ơn chú! Chú thật là đẹp trai!”

Tim của anh nhảy lên một cái, khóe miệng nở nụ cười.

Anh nghĩ lại, bản thân cần phải cảm ơn Cố Diệp Canh.

Rời khỏi tiểu khu, anh bỏ hai tay vào túi áo khoác, đi tản bộ thong dong.

Trời đã vào cuối thu, lá cây bạch quả bị gió thổi bay tán loạn, như một cơn mưa vàng ươm.

Nhiều ngày chưa ra khỏi nhà, cảm giác cũng mát mẻ thoải mái đến mấy phần.

Đi vòng vòng xung quanh, lúc đi tới gần một nhà trẻ, những uất ức oán giận trong lòng dường như cũng tan biến sạch sẽ.

Anh nhìn đồng hồ, tính toán trở về trước khi cô đầu bếp đến, đang muốn quay người, bỗng nhiên nghe thấy một trận thất kinh rít gào.

Men theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy bên trong vườn trẻ một mảnh hoảng loạn, giáo viên cùng bọn nhỏ khóc ầm, một người đàn ông hơn ba mươi tay cầm con dao bầu vung tới vung lui, truy đuổi bé trai đang chạy trốn.