Diệp Hữu Khô Vinh

Chương 3

Vinh Quân giật mình tại chỗ, “Cố tiên sinh, anh biết chuyện kia sao? Anh biết tôi?”

Cố Diệp Canh vốn đang nổi nóng, thời điểm nhìn vào thần sắc hoảng loạn cùng l*иg ngực phập phồng đơn độc kia, phẫn nộ lập tức hóa thành đau lòng cùng áy náy, kể cả mặt mày cũng ôn nhu mấy phần.

“Biết chứ.” Tay chạm vào mặt Vinh Quân, “Nhưng em lại không nhớ ra tôi.”

Vinh Quân né tránh, trong mắt tràn đầy nghi hoặc không rõ.

Cố Diệp Canh thở dài ngồi ở bên giường, ngữ khí tận lực ôn hòa, “Bác sĩ nói em vẫn chưa hết say nắng, tạm thời không thể rời đi. Chờ hết sốt, tôi đưa em về.”

Vinh Quân cau mày, châm chước vài giây, “Cố tiên sinh, anh thật sự quen biết tôi sao?”

“Ừ.”

Ánh mắt Vinh Quân dừng lại, hình như anh đang suy tư gì đó, qua nửa phút sau mới cúi thấp đầu, “Xin lỗi, trước đây đầu óc tôi từng bị thương, hiện tại tôi không nhớ được một vài người.”

Mười năm trước Vinh Quân tuyệt đối không cúi đầu, Cố Diệp Canh nhìn trán của anh, xoang mũi bỗng nhức mỏi, âm thanh cũng do đó mà có phần trầm hơn, “Không có chuyện gì, em cứ nghỉ ngơi cho tốt. Điện thoại di động tôi để trên tủ đầu giường, nếu như em lo cho đứa trẻ kia thì cứ gọi điện”

Vinh Quân gật đầu, Cố Diệp Canh nhìn anh vài giây, cuối cùng cũng không nhịn được, “Vết thương trên người em là từ đâu ra?”

Vai Vinh Quân run một cái, không trả lời mà hỏi lại, “Cố tiên sinh, chúng ta quen nhau như thế nào? Anh biết tôi đã từng… Lẽ nào anh cũng ở trong đội?”

“Giữa hai chúng ta có một người bạn tốt chung.”

“Bạn tốt? Có thể nói cho tôi biết đó là ai khống?”

Anh mắt Cố Diệp Canh nhìn anh mỗi lúc một sâu. Anh thấy thế vội tránh đi, “Không được cũng không sao, tôi dù gì cũng không nhớ được chuyện trước kia, cũng không biết trước đây có người anh em nào, anh có nói cho tôi nghe, tôi cũng không biết. Xin lỗi Cố tiên sinh, hôm nay tôi ăn nói có chút hỗn loạn, mong anh tha thứ.”

“Ừ” Cố Diệp Canh tìm bộ quần áo sạch sẽ cho anh thay,

lại nhìn thấy vết sẹo trên bụng lần nữa, “Vết thương này làm sao mà có?”

“Bị người ta chém.” Vinh Quân nhận lấy quần áo, rốt cục cũng tìm được một tia an toàn, “Hiện tại đã lành, không có đấu.”

Sóng lưng Cố Diệp Canh chợt tuôn ra dòng mồ hôi lạnh, “Chân cũng từng bị gãy xương qua?”

“Ừm.” Vinh Quân co quắp cười cười, “Đều không sao cả rồi, không ảnh hưởng tới bước đi.”

Cố Diệp Canh không có hỏi lại, dặn bác sĩ chăm sóc bệnh nhân tốt liền rời khỏi phòng ngủ.

Có lẽ là do thân thể quá yếu, Vinh Quân ngủ li bì một đêm mới hoàn toàn hạ sốt, ngày kế tiếp lại mê man cả ngày, cả người liền gầy đi trông thấy.

Lúc hoàng hôn, Vinh Quân giùng giằng, khăng khăng đòi về nhà. Cố Diệp Canh cũng không muốn ép anh anh, thay xong quần áo chuẩn bị lái xe

hở người về thì điện thoại di động có ai gọi đến.

Ngôn Thịnh nói: “Cái người ngày hôm qua anh bảo em điều tra, em đã nghe được không ít chuyện, hiện tại có muốn nghe không?”

Cố Diệp Canh đi vào thư phòng, “Nói đi”

Giọng nói Ngôn Thịnh âm thanh có chút lạnh lẽo “Vinh Quân thật là người yêu trước đây có anh?”

“Đúng, làm sao?”

“Vậy anh cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Ngôn Thịnh dừng một chút, “Khoảng thời gian sau khi anh ta rời bộ đội khá là thê thảm.”

Cố Diệp Canh hít sâu vào một hơi, “Cậu nói đi.”

“Vinh Quân năm nay 31 tuổi, năm 21 tuổi vì ép một tên lính mới 17 tuổi lính phát sinh quan hệ xá© ŧᏂịŧ mà bị cơ quan đội cảnh vệ khai trừ, đây là thứ anh biết.” Ngôn Thịnh kể, “Coi như anh ấy bị xử phạt bằng cách xuất ngũ, không có trợ cấp xuất ngũ, cũng không thể nào chờ công tác ở đơn vị công an.”

Cố Diệp Canh đốt lên một điếu thuốc, hít sâu một cái, “Sau đó thì sao?”

“Trước khi bị khai trừ, anh ta là “mũi nhọn” của đội cảnh vệ, sau khi rời khỏi quân đội có một quãng thời gian dài không tìm được việc làm.”

“Thân thủ cậu ta rất tốt, người thì thông minh, sao mà tìm không được công việc?”

“Không biết, có thể là có người từ giữa làm khó dễ, cũng có thể vận may không tốt.” Ngôn Thịnh lại nói, “Vinh Quân tuy rằng có tố chất quân lính vô cùng cao, nhưng mà sau khi rời khỏi quân đội, nếu như vào không được hệ thống công an, lợi hại đến đâu thân thủ cũng không có đất dụng võ. Đúng rồi, anh ấy là cái trẻ mồ côi, cái này chắc anh biết rôi?”

“Có biết”

“Anh ta ở đây không có đất dụng võ, cũng không ai cần ảnh, nửa năm sau khi

xuất ngũ mới tìm được một công việc làm bảo vệ ở một hộp đêm.”

Cố Diệp Canh thả ra một làn khói bún, giơ tay che đi đôi mắt đang nhuốm phần mệt mỏi.

Vinh Quân đã từng nói với hắn, trong quân đội phải làm một quân lính xuất sắc nhất, sau đó giải ngũ đi làm cái đặc cảnh vì dân trừ hại.

Hắn hững hờ nghe anh, sau đó cười nói: “Xuất ngũ xong cũng không cần cực khổ, anh nuôi em”

Vinh Quân nhảy lên bắt lấy cằm của hắn, hình như có chút tức giận, “Anh đừng sỉ nhục em!”

Hắn cũng không để ý, “Nuôi em mà em cũng không chịu?”

“Ai cần anh nuôi?” Vinh Quân ngẩng đầu lên, “Em đi làm bảo vệ, một tháng cũng có hơn ba ngàn đồng, không cần tới lượt anh nuôi.”

Vinh Quân dễ gì mà chịu làm bảo vệ. Cố Diệp Canh nghĩ, chớ nói chi là bảo vệ hộp đêm.

“Mới vừa đi công tác một tuần liền xảy ra vấn đề rồi.” Ngôn Thịnh nói, “Hơn hai mươi tên côn đồ gây sự, toàn bộ đều mang hung khí, lúc anh ta làm nhiệm vụ đi lên ngăn cản thì bị vây lại đánh, hai bên xương đùi, tay phải gãy xương, hai cái xương sườn đứt đoạn, bụng bị đâm ba nhát, đầu cũng bị trọng thương.”

Cố Diệp Canh hơi hơi hé môi, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.

“Nội tạng bị thương do dao đâm, mất máu quá nhiều, ruột, lá lách đều phải giải phẫu, đầu còn có cục máu.” Ngôn Thịnh dừng lại hai giây, “Nằm viện bốn tháng, cục máu có tan, nhưng mà…”

Giọng Cố Diệp Canh khàn khàn: “Nói tiếp.”

“Lại để lại di chứng nghiêm trọng, mất trí nhớ, trí lực kém, không có cách nào nói chuyện.”

“Không thể như thế!” Cố Diệp Canh ngắt lời, “Khả năng giao tiếp cùng trí lực không có vấn đề gì, chỉ là phản ứng hơi chậm một chút.”

“Em đang nói là tình huống lúc còn trong bệnh viện.” Ngôn Thịnh nói, “Đã qua mười năm, dần dần bình phục cũng không có gì lạ. Chỉ là trong quá trình này có bao nhiêu gian khổ, cũng chỉ có mình anh ta biết.”

Cố Diệp Canh rít một hơi thuốc hít vào trong phổi, kịch liệt ho khan, thậm chí còn sặc đến ứa ra nước mắt.

“Anh

không có tiền, hộp đêm chỉ gánh chi phí điều trị mức thấp nhất, thuốc cũng chỉ là mấy loại rẻ tiền. Trong lúc nằm viện không có ai chăm sóc. Dưới tình huống này, việc hồi phục là vô cùng khó khăn.” Ngôn Thịnh tiếp tục, “Sau khi xuất viện anh ta không có khả năng quay về làm bảo vệ, một năm sau bắt đầu ở về quê sinh công nhân làm vệ. Trước khi đến Tinh Hoàn, Vinh Quân luôn sống ở quê.”

“Công nhân làm vệ sinh?” Cố Diệp Canh lẩm bẩm tự nói, “Thân thể kia làm sao chịu nổi…”

“Em hiểu anh muốn nói gì.” Ngôn Thịnh nói, “Nếu như bây giờ anh để ý anh ấy, thì hảy mở lòng giúp, tốt nhất là đưa ảnh đi bệnh viện kiểm tra thân thể. Em cũng là quân nhân, biết rõ sự đau xót cùng nỗi lòng của quân nhân. Vinh Quân chịu loại thương tổn như thế, còn có thể vượt qua đã được xem là kỳ tích rồi. Nhưng nửa đời sau như thế nào, tình hình sức khỏe có yếu đi hay không, thực sự khó nói.”

Cúp điện thoại, Cố Diệp Canh che hai mắt, một lát sau khóe mi dần dần ướŧ áŧ.

Sau sự kiện kia, hắn nổi giận đi ra nước ngoài, bảo là đi du học, thật ra là đi tận hưởng tình sắc, hai năm kia đều là hoang da^ʍ vô độ, tiêu xài biết bao nhiêu tiền.

Trong lúc hắn phong lưu nhất, nam nhân đã từng có một thời kiêu ngạo tỏa sáng lấp lánh kia, suýt nữa bệnh tật sống trên giường, lẻ loi mà chết đi.

Từ thư phòng đi ra, đáy mắt Cố Diệp Canh ửng hồng.

Vinh Quân đứng ở cửa phòng ngủ, đã mặc lại quần áo của bản thân. Đó chỉ đơn giản là một thân áo dài quần dài không có họa tiết chi tiết gò, vải vóc đã sớm nhìn ra được dùng rất lâu, lỏng lẻo mặc ở trên người, quả thật không hợp gì so với bốn bức tường sang trọng hoa lệ này.

Chưa từng có một người ăn mặc quê mùa như thế đi vào căn biệt thự này, chớ nói chi là nằm trên giường trong phòng ngủ của Cố Diệp Canh.

Nhìn thấy Cố Diệp Canh trở về, lo lắng trong mắt Vinh Quân hóa thành mong đợi, khàn khàn hỏi: “Cố tiên sinh, tôi có thể đi rồi phải không?”

Lúc nói chuyện, hắn lơ đãng bước về phía trước một bước, nhưng bởi vì chân run vô lực, đầu gối đột ngột chúi về phía trước, may là bên phải có tay vịn khuông cửa mới không bị quỳ xuống.

Cố Diệp Canh bước nhanh tới đỡ lấy anh, rõ ràng cảm giác được hai chân của anh đang nhẹ nhàng phát run.

Lòng đau nay càng đau, suýt nữa đã nói ra câu “Không cho em đi đâu nữa”.

Vinh Quân thở một hơi, nở nụ cười, “Cảm ơn Cố tiên sinh.”

Cố Diệp Canh cố nén kí©ɧ ŧɧí©ɧ buộc anh ở lại, ngồi xuống ôm anh lên, tại ngay lúc anh đang không rõ chuyện gì xảy ra thì mở miệng nói trước: “Em sốt suốt đêm không chịu ăn gì, thân thể không còn chút sức lực nào nên mới như vậy. Trước kia chúng ta là bạn tốt, tôi ôm em lên xe, em cũng không cần khách khí với tôi.”

Vinh Quân lúng ta lúng túng rũ mắt, sửng sốt vài giây mới nhẹ giọng nói: “Được.”

Cố Diệp Canh đặt anh ở ghế phụ, còn cân nhắc mà mở máy điều hòa trong xe, lấy cho anh một cái thảm, sau đó điều thấp lưng ghế dựa, thắt chặt dây an toàn, lúc này mới khởi động.

Vinh Quân quy củ mà ngồi xuống, gần như không nhúc nhích. Cố Diệp Canh lái chậm, thỉnh thoảng nhìn sang anh, có một bụng lời nói muốn hỏi muốn nói, lại không có cách nào mở miệng.

Người phá vỡ sư yên lặng lúc bấy giờ chính là Vinh Quân —— rõ ràng anh cũng phải

trải qua đủ khả năng đắn đo suy nghĩ mới dám mở miệng.

“Cố tiên sinh.” Thanh âm anh rất thấp, biểu hiện có chút thấp thỏm.

“Làm sao vậy?” Cố Diệp Canh chạy chậm lại tí nữa, “Nơi nào không thoải mái hả?”

Vinh Quân lắc đầu, hai tay cầm lấy thảm trên ngư ời, “Cố tiên sinh, cám ơn anh.”

“Đã nói không cần khách khí, tại sao lại nói cám ơn?” Cố Diệp Canh thở dài, hắn vốn không có cách nào hung ác đối với anh cả, “Chúng ta là bạn, em không cần như vậy.”

“Không phải!” Vinh Quân tựa hồ có hơi sốt ruột, “Cố tiên sinh, là bởi vì trước kia chúng ta là bạn, tôi mới nói ra câu cám ơn. Tuy rằng… Tuy rằng tôi nghĩ suy nghĩ suốt một ngày cũng nhớ không nổi chúng ta quen nhau như thế nào, quan hệ có được hay không, quen tới trình độ nào…”

Cố Diệp Canh thẳng thắn dừng xe ở ven đường, nghiêng người nhìn anh. Anh nhìn đối phương nhíu nhíu mày, cho rằng bản thân biểu đạt không tốt liền hối hận, “Xin lỗi, Cố tiên sinh, tôi, tôi mắc chứng khó giao tiếp.”

Cố Diệp Canh mím mím khóe môi, “Không sao, tôi nghe hiểu.”

“Chúng ta quen biết nhau sao, anh cũng biết trước kia tôi là một thằng vô liêm sỉ.” Vinh Quân khó khăn nói: “Tôi ép một đứa nhóc làm chuyện bậy bạ, bị bộ đội khai trừ…”

Cố Diệp Canh không nghĩ tới việc anh sẽ nhắc lại chuyện năm đó, tức giận muốn bốc hỏa, cứ nghĩ tới những thứ anh gặp mười năm qua cùng với mấy trò ác liệt đùa bỡn hồi trẻ của bản thân, bản thân không còn thấy giận nữa, mà thay vào đó là sự đau lòng không nguôi.

“Tôi cũng không rõ lúc đó xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không nhớ gì cả.” Vinh Quân ngồi thẳng, vai hơi run rẩy, “Nhưng nếu đã làm phải chịu hậu quả. Cố tiên sinh, chắc anh là người duy nhất biết chuyện kia còn chịu giúp đỡ tôi, cám ơn ngươi.”

Cố Diệp Canh hơi run, “Duy nhất? Những năm nay không có ai giúp đỡ em sao?”

Vinh Quân lúng túng cười cười, cúi đầu, “Đáng đời tôi.”

Lúc nói ra hai chữ “Đáng đời”, trong mắt Vinh Quân xẹt qua một tia tự trách cùng bi thảm, tim Cố Diệp Canh cũng mạnh mẽ bị inh ỏi một cái.

Vinh Quân ngẩng đầu lên, ngữ khí thành khẩn, “Cố tiên sinh, xin anh tin tôi, mấy năm qua tôi chưa từng phạm lại, Bách Doãn thật sự là đứa trẻ tôi nhặt được, không giống, không giống như trước đây đâu.”

Trong mắt Cố Diệp Canh mây gió bỗng nhiên hóa thành làn hư vô ảo ảnh, ngừng chốc lát mới nói: “Ừ, chuyện đã qua, cứ để cho nó qua đi.”

Chiếc xe tiếp tục di chuyển, cả hai không ai nói chuyện nữa. Sau khi lái vào nội thành có hơi buồn phiền, Vinh Quân đẩy thân thể lên, chỉ cánh cửa ở đường phía trước, “Cố tiên sinh, anh cứ thả tôi ở chỗ đó.”

“Nhà em gần đó?”

“Không xa. Phía trước đã bị chặn, đi qua rất mất thời gian, tôi tự đi tới là được.”

“Không quan trọng.” Cố Diệp Canh nói: “Tôi đưa em về, là muốn xem xét hoàn cảnh sống của em.”

Vinh Quân do dự mấy phút mới hỏi: “Cố tiên sinh, trước đây chúng ta lạ bạn gì?”

“Bạn bè kiểu gì rất quan trọng sao?”

“Bởi vì anh đối với tôi rất tốt…”

Xe quẹo vào hẻm nhỏ, Cố Diệp Canh nhẹ giọng đáp: “Là một kiểu bạn bè rất rất khác.”

Vinh Quân ở trong một khu nhà công xưởng rất cũ, phòng ở âm u cũ nát xây kiểu mấy năm 70, trong hành lang còn có cỗ mùi mốc ẩm ướt.

Cố Diệp Canh nhìn Vinh Quân móc ra chìa khóa mở cửa, lúc này rất muốn ôm anh đi, nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cửa bên trong đã mở ra. Một người con trai dáng vẻ cao lớn tuấn lãng đỡ lấy Vinh Quân, kêu: “Anh.”

Cố Diệp Canh hơi kinh ngạc, Vinh Quân lập tức giới thiệu: “Cố tiên sinh, đây chính là Bách Doãn, em của tôi. Tiểu Doãn, vị này là Cố tiên sinh, ngày hôm qua cứu anh của em, còn là bạn trước đây của anh nữa.”

Bách Doãn lạnh lùng nhìn Cố Diệp Canh bằng một đôi mắt chứa đầy thâm ý, xa cách gật gật đầu, “Xin chào, cám ơn anh đã chăm sóc anh tôi.”

Cố Diệp Canh nhướng lông mày, trong lòng là có chút tức giận, việc hắn chăm sóc Vinh Quân quả thật là việc nằm trong phận sự, nơi nào đến lượt người khác nói cảm ơn.

“Cố tiên sinh, trời hơi nóng, vào uống chút nước đi.” Vinh Quân nghiêng người sang, đôi mắt sáng có vẻ như đang rất vui.

Cố Diệp Canh vào nhà, lông mày nhăn càng lúc càng sâu.

Bên trong rất hẹp, một phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng đều cũ kỹ, ưu điểm duy nhất là vô cùng sạch sẽ.

Vinh Quân rót một chén nước lạnh, lại nói tiếng cám ơn. Cố Diệp Canh ngồi chưa được lâu muốn rời đi, trước khi chia tay còn đưa cho anh một tấm danh thϊếp, không cho phản bác mà nói: “Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, ngày mốt tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”

Bách Doãn chủ động đưa Cố Diệp Canh xuống lầu, đi được một nửa, đột nhiên hỏi: “Cố tiên sinh, anh cùng anh tôi là quan hệ như thế nào?”

Cố Diệp Canh lạnh giọng nói: “Vinh Quân không phải đã nói rồi sao, chúng ta là bạn bè.”

“Bạn bè?” Bách Doãn ngờ vực, “Anh ấy không có bạn.”

Cố Diệp Canh dừng lại, xoay người nói: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Anh có biết việc anh ấy không nhớ những việc trước kia của hai người chưa?”

“Biết rồi.”

“Anh tôi rất hiền lành, đầu bị thương tổn nên ảnh hưởng tới trí tuệt.” Mặt Bách Doãn không chút cảm xúc, “Cho nên một người xa lạ tự xưng là bạn bè trước đây, anh ấy cũng sẽ tin.”

“Cậu nghi ngờ tôi sao?”

“Không phải nghi ngờ anh. Tôi nghi anh có ý đồ tiếp cận anh tôi.”

Cố Diệp Canh không biết nên tỏ ra tức giận hay bày ra bộ dạng bất đắc dĩ, nhưng mà người trẻ tuổi trước mặt này không hề giống với cái tuổi 17 non nớt, ngược lại còn tỏa ra mùi vị giống như người bảo vệ Vinh Quân.

Nếu là mấy năm trước, hắn dùng một nấm đắm là xong xuôi, bây giờ chỉ có thể trầm mặc mà đứng đó, nhìn qua không hề bị lay động.

Quả nhiên, Bách Doãn liền mở miệng nói: “Nếu như hai người thực sự là bạn, lúc anh ấy không có cách nào bước đi, nói chuyện kia, tại sao anh không chịu xuất hiện? Lúc anh ấy bị người khác mắng là thích chơi trò luyến đồng, lúc đó tại sao anh cũng không xuất hiện hả?”

Ánh mắt Cố Diệp Canh động đậy, “Thích chơi trò luyến đồng?”

“Anh không biết gì sao?” âm điệu Bách Doãn càng lạnh hơn, “Anh ấy không có bạn, anh ấy chỉ có mình tôi thôi.”

Mặt Cố Diệp Canh lặng yên như mặt hồ nhìn Bách Doãn, cuống họng phát khô, tim như bị câu nói “Anh ấy không có bạn”chọc một dao.

Bách Doãn cười gượng một cái, “Anh ấy có rất nhiều thứ không nhớ, nhiều người không nhận ra, tôi cũng không quên được. Tôi sẽ không để chuyện như thế xảy ra lần hai!”

Khóe môi Cố Diệp Canh kéo căng, tâm tình vững vàng, “Chuyện gì?”

“Anh không có tư cách biết.” Bách Doãn nói xong cũng muốn quay người bỏ đi.

Đột nhiên ánh mắt Cố Diệp Canh trở nên nguy hiểm, đang định bắt lấy hai tay chắp sau lưng của Bách Doãn, trên cầu thang chợt có động tĩnh.

Vinh Quân cầm cuốn sổ đỏ trong tay, ánh mắt lấp lánh ánh sáng mừng rỡ.

“Cố tiên sinh!”

Bách Doãn đỡ lấy anh, nhíu mày, “Anh xuống đây làm gì?”

Vinh Quân mở sổ, lấy ra một bức ảnh bên trong cười nói: “Tôi và Cố tiên sinh quả nhiên quen biết nhau.”

Cố Diệp Canh tiến lên cầm lấy bức ảnh, đuôi lông mày run lên.

Đó là bức ảnh mười một năm trước. Lúc đó cả người Vinh Quân đều lòa mồ hôi, ăn mặc lòe liệt bảy sắc cầu vồng cười đến thoải mái đến lộ ra cái răng nanh, dùng hết sức ngả vảo hắn, nhưng mà hắn không cười, giữa chân mày còn có mấy phần tức giận.

Năm đó Vinh Quân quấn lấy hắn tự chụp lấy bức ảnh này, hắn không hề nghĩ tới, Vinh Quân lại in nó ra, để cạnh giấy chứng nhận “Binh vương” được cơ quan trao tặng.

Bởi vì này giấy chứng nhận này, hai người đã từng có một khoảng thời gian chả mấy vui vẻ, mà việc không vui này đơn phương chỉ có mình hắn.

Có lẽ là đột nhiên phát hiện mình có một người bạn thân không kể hiềm khích lúc trước, Vinh Quân rõ ràng vui vẻ, cả người giống như nhiều sinh khí hơn. Bách Doãn nhìn bức ảnh một chút, ánh mắt lúc này hơi phức tạp nên đưa Vinh Quân lên lầu trước, quay sang Cố Diệp Canh thấp giọng nói: “Chờ tôi mấy phút.”

Ở ngoài khu nhà là một con phố chật hẹp, tiếng người huyên náo, Cố Diệp Canh cùng Bách Doãn ngồi ở trong xe, người lên tiếng đầu tiên chính là Bách Doãn.

“Hai người nhìn có vẻ thân mật, năm đó anh của tôi rất ỷ lại anh sao?”

Cố Diệp Canh nhẫn nhịn lấy làm thẹn, “Chúng tôi là bạn rất thân.”

“Có đúng như vậy không? Vậy lúc anh ấy bị oan, anh ở đâu?” âm thanh Bách Doãn nâng cao mấy phần, “Thời điểm anh ấy không có tiền chữa bệnh, bị người khác bắt nạt thì anh ở đâu?”

“Bị oan?” ánh mắt Cố Diệp Canh biến đổi, chợt cười khổ nói: “Chuyện trong lúc đi bộ đội không hề oan uổng.”

“Tôi không tin!” Bách Doãn lạnh lùng nói: “Anh ấy không thể làm ra chuyện đó, tuyết đối không thể!”

Chuyện năm đó cứ như là một vết sẹo không có cách nào xóa đi, Cố Diệp Canh cũng không muốn nhắc lại, chỉ muốn tìm hiểu sinh hoạt của Vinh Quân mười năm này, liền vội vã đổi đề tài: “Sau khi Vinh Quân rời khỏi quân đội, tôi liền đi ra nước ngoài. Em ấy nói với tôi em ấy nhặt được đứa nhỏ ở bệnh viện, là phải sao?”

“Anh ấy nhặt được tôi?” Bách Doãn hơi kinh ngạc, một lát sau bất đắc dĩ lắc đầu, “Chính xác mà nói, là tôi nhặt được anh ấy.”

Cố Diệp Canh trượt cửa sổ xe xuốn g, ý thức được bản thân sắp nghe đến quá khứ gian khổ mười năm qua của Vinh Quân, ngực bỗng nhiên cảm thấy đắng chát.

“Anh ấy ở hộp đêm bị đánh trọng thương, anh biết không?”

“Biết.”

“Anh ấy bị đưa đến bệnh viện, nằm trong phòng quan sát nhiều ngày, tình huống ổn định mới chuyển qua phòng bệnh bình thường, tôi nằm cạnh giường anh ấy.”

“Cậu cũng bị thương?”

“Là bị tai nạn xe cộ. Cha mẹ không ai vượt qua, chỉ còn tôi mạng lớn.” Bách Doãn nhìn ánh nắng chiều phía chân trời, “Khi đó tôi còn nhỏ, trên tay bó thạch cao, cả ngày chỉ biết vây quanh giường bệnh của anh ấy. Biết tại sao không? Bởi vì tôi chưa từng thấy người nào bị thương nặng đến vậy, trong phim cũng chưa từng thấy.”

Ngón tay Cố Diệp Canh siết chặt một lúc, lời Ngôn Thịnh nói bỗng nhiên vang vọng bên tai.

“Hơn nữa cũng không có ai có thể diễn một cách xuất thần như thế —— người ta bị thương, trong phòng bệnh có hoa tươi có hoa quả, bằng hữu người đến người đi, còn có thân thích tới canh giường buổi tối.” Bách Doãn nói, “Thế nhưng anh ấy vẫ mãi cô

đọc như thế. Tôi lấy làm thắc mắc, tại sao con người này không bao giờ đi nhà vệ sinh, cũng không bao giờ thấy anh ấy ăn cơm? Y tá nói, anh ấy có ống dẫn nướ© ŧıểυ, không cần xuống giường đi nhà vệ sinh, cơm cũng không thể ăn được, chỉ có thể

nhờ vào truyền dịch mà sống.”

“Mãi đến khi tôi xuất viện, anh ấy vẫn không thể xuống giường. Tôi không có cha mẹ, cho nên bản thân không muốn về nhà, cứ thế mà vòng vòng trong bệnh viện, các y tá đều biết chuyện nên không đuổi tôi đi. Mỗi ngày, tôi nằm nhoài bên giường anh ấy mà nhìn, anh ấy cũng nhìn tôi. Tôi chọc anh ấy, anh ấy cũng cười như kẻ ngốc vậy.” Bách Doãn ngừng hai giây, “Lúc mới vừa tỉnh lại, tình huống của anh ấy rất tồi tệ, anh ấy như một kẻ ngốc, không thể giao tiếp, chỉ biết cười. Sau đó tôi mới hiểu ra, biết anh ấy đang rất đau, nhưng không khóc nổi, chỉ có thể cười.”

Không khí trong xe dường như lắng đọng, Cố Diệp Canh đỡ trán, gấp rút hít sâu.

“Từ từ anh ấy cũng khống chế được việc đi vệ sinh, người cũng ăn được đồ ăn lỏng, y tá thấy tôi rảnh rỗi không có chuyện làm, liền hỏi tôi cùng đồng ý cùng các cô ấy thay phiên chăm sóc anh ấy hay không.” Bách Doãn cười rộ lên, “Đương nhiên là tôi chấp nhận rồi. Tôi đi xuống nhà ăn lấy cơm, đút anh ấy ăn từng muỗng một, dìu anh đi nhà vệ sinh, lau chùi thân thể, dạy anh cách nói chuyện, để anh ấy nhớ lại quá khứ. Chỉ có bận rộn, tôi mới có thể quên rằng mình là đứa trẻ mồ côi. Chỉ có chăm sóc kẻ đáng thương hơn mình, tôi mới cảm thấy thì ra mình không phải là kẻ xui xẻo nhất.”

“Lúc xuất viện, thân thể Vinh Quân căn bản không có tốt được bao nhiêu, thế nhưng hộp đêm kia lại ép anh ấy xuất viện. Anh ấy không có chỗ đi, không bạn không bè không người thân, hệt như một tên đần độc, do đó mà tôi mới dẫn anh ấy về nhà.” Bách Doãn nói nhìn ngoài cửa sổ một chút, “Chúng tôi vẫn luôn ở đây, chỗ này là nhà của ba mẹ tôi.”

Cố Diệp Canh hỏi: “Hai người sống như thế nào?”

“Cha mẹ tôi để lại chút tiền, khu phố cũng cấp một số tiền giúp đỡ hai chúng tôi.” Bách Doãn nói, “Qua hơn nửa năm, Vinh Quân cũng nói được cả câu, thân thể cũng khá hơn một chút. Anh ấy nói muốn chăm sóc tôi, bắt đầu đi ra ngoài tìm việc làm, còn nói tôi là đứa nhỏ anh nhặt được.”

“Còn chuyện người khác mắng là luyến đồng thì sao?”

“Chuyện khai trừ trong bộ đội bị khui ra. Anh ấy đi tìm việc làm, bị đánh qua mấy lần, còn bị mắng biếи ŧɦái. Anh ấy không nhớ ra được chuyện trước kia, mà có rất nhiều người nói cho ảnh biết, nói anh ấy là cưỡиɠ ɧϊếp đứa nhỏ nên mới bị khai trừ.” Bách Doãn thở dài, ” Bên trong văn kiện giấy trắng mực đen viếtchuyện Vinh Quân bị khai trừ, anh ấy chắc chắn tin, còn bỏ nhà ra đi một khoảng thời gian. Lúc tôi tìm thấy anh ấy, ảnh đang nằm vùi đầu vào trong trong ống cống, không chịu đi về, nói là sợ bản thân sẽ tái phạm.”

Lòng Cố Diệp Canh chua xót đến tột đỉnh.

Bách Doãn lại nói: “Bởi vì đầu óc có vấn đề, anh ấy rất dễ tin tưởng người khác. Trước đây có người lừa ảnh, nói là bạn bè cũ nên tới đón ra ngoài chơi. Anh ấy tin kết quả bị lừa đi một tháng lương, xíu nữa chắc là cũng bị bán đi mất.”

Giọng Cố Diệp Canh phát run, “Cho nên cậu mới cảnh giác như vậy.”

“Đúng như thế. Anh ấy là người thân duy nhất của tôi, tôinhất định phải bảo vệ tốt anh ấy.” Bách Doãn thở ra một cái

“Cũng may thừ khó khăn nhất đã sớm qua. Mấy năm qua đầu óc của anh ấy khôi phục ổn định, không ngây ngốc như hồi trước nữa, sau này tôi kiếm ra tiền, nhất định sẽ cho anh ấy một cuộc sống tốt.”

Trước khi rời đi, Cố Diệp Canh mua một chút hoa quả bảo Bách Doãn mang về.

Suy cho cùng Bách Doãn vẫn là một đứa nhỏ, trước mặt đàn ông khác tỏ ra loại khí tràng mạnh mẽ, sửng sốt một phút chốc, cuối cùng nhận lấy, ánh mắt kiên định lạ thường, “Anh của tôi sẽ không làm loại chuyện đó, nếu như anh coi anh ấy là bạn, nên tin tưởng anh ấy.”

Bạn bè?

Lái xe đi vào màn đêm, Cố Diệp Canh nặng nề thở dài.

Hắn là đang nói dối.

Hắn cùng với Vinh Quân, chưa bao giờ là bạn.