Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 97

Tịch Lục hắt xì một cái, chia tay Trần Giới một mình mình trở lại khách sạn, cách ngày học viện điện ảnh X khai giảng còn có mấy ngày, Tịch Lục sống ở chỗ này cũng không ổn lắm, thứ nhất mỗi ngày thu phí hơi quá đắt, Tịch Lục mặc dù bây giờ vinh dự trở thành một thổ hào nhỏ, nhưng là mất mấy trăm mấy trăm đồng, vẫn là đau lòng, thứ hai chính là học viện điện ảnh X có thể cho phép học sinh tới trước.

Cậu thu thập hành lý xong, đi về phía phương hướng học viện điện ảnh X.

Cảm giác hoàn toàn khác với đi đại học X, có lẽ nguyên nhân không phải trường học của mình, lúc ấy cũng không có cảm giác được cái gọi là cảm giác thuộc về, hiện tại đứng tại học viện điện ảnh X, nhìn học sinh qua lại, có một loại cảm giác bọn họ đều là đàn anh đàn chị của mình.

Cảm giác thuộc về tự nhiên mà sinh.

Tịch Lục kéo vali đi vào, nhìn xem khắp nơi, bố cục của nơi này có khác biệt rõ ràng với đại học X, đại học X nếu như là khí thế khoáng đạt nghiêm túc, như vậy học viện điện ảnh X chính là từ trên công trình kiến trúc và đồ trang trí cũng có thể thấy được, là học viện nghệ thuật, làm cái gọi là sáng tạo nghệ thuật.

Tịch Lục ngước mắt lên nhìn một cái cột thật dài phía trước, trên cột có một tấm biển màu đỏ, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra đây rốt cuộc là cái gì?

Chẳng qua, trong nháy mắt cậu đã hiểu, nghệ thuật, chính là trình độ tầng sâu bạn đoán cũng không đoán ra, cảnh giới chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Tịch Lục cho like suy nghĩ của mình, lấy điện thoại di động ra, muốn chụp tác phẩm nghệ thuật này, để cho nội tại của mình thoạt nhìn sâu sắc hơn một chút.

“Ơ, người kia chụp ảnh biển chỉ đường làm gì thế?” Sinh viên năm thứ hai đi ngang qua nhìn Tịch Lục một cái, sau đó nói với bạn cùng phòng bên cạnh mình.

Bạn cùng phòng nhìn thoáng qua Tịch Lục, nói: “Ai biết được, hiện tại nhiều người làm hành vi nghệ thuật như vậy, học viện nghệ thuật ấy à, không có mấy kẻ tinh thần có bệnh vậy cũng không bình thường.”

Đối phương gật gật đầu, dường như hiểu cái gì, lại nhìn biển chỉ đường kia hai cái, nói: “Nói thật, chữ trên biển chỉ đường kia bong lâu như vậy, trường học cũng không định làm mới sao?”

Bạn cùng phòng nói: “Đừng lo nghĩ không đâu, mau đi ra ngoài mua đồ.”



Sau khi Tịch Lục chụp ảnh tác phẩm nghệ thuật xong, thỏa mãn kéo vali, tiếp tục đi về phía trước, diện tích trường học rất lớn, cũng không ít xe cộ đi trên đường, Tịch Lục dựa theo chỉ dẫn, trước tiên đi tìm chỗ nhà trường mở ra để tiếp đón sinh viên mới.

Có hai ba sinh viên ngồi ở chỗ đó, trò chuyện, đùa giỡn.

Tịch Lục tới hỏi: “Xin chào, em là tân sinh viên khoa biểu diễn, em muốn hỏi một câu, muốn vào ở ký túc xá, em cần làm thủ tục gì?”

Ba người vội vàng ngồi xong, một nam sinh trong đó đứng dậy, nói: “Em là khoa biểu diễn? Anh cũng vậy!”

Tịch Lục gật gật đầu, sau đó nói: “Chào đàn anh.”

Bên cạnh, một đàn chị nói: “Nhìn dáng người cao, Cảnh Vũ, cậu còn là đàn anh đấy, trông còn không cao bằng đàn em của cậu đâu!”

Nam sinh được gọi là Cảnh Vũ cũng không giận nói: “Đừng nhìn dáng người tôi nhỏ, cô đọng là tinh hoa.”

“Cậu cứ tự đắc đi…” Đàn chị mang kính gọng đen nhìn nhìn Tịch Lục, nhíu mày nói: “Nếu đã đến trường học rồi, thì bỏ kính râm và mũ xuống, đừng làm đặc biệt gì.”

Một nữ sinh thấp bé khác nói: “Cậu nói giọng điệu này được đấy, đừng dọa đến người ta, em đừng để ý, cô ấy là tính cách này.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Em vừa rồi quên bỏ xuống.” Nói xong, liền lấy mũ và kính râm xuống.

Vuốt vuốt tóc, quả nhiên không đội mũ thoải mái hơn nhiều.

Cảnh Vũ lập tức kêu lên: “Em không phải Tịch Lục kia sao?”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Vâng, đúng ạ.”

Cảnh Vũ cảm thán nói: “Không nghĩ tới mà, không nghĩ tới, vậy mà có thể nhìn thấy tân sinh viên truyền kỳ trong truyền thuyết! Nhận lời giáo viên tới hỗ trợ, quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.”

Tịch Lục không hiểu ý của Cảnh Vũ, bèn hỏi: “Tân sinh viên truyền kỳ?”

Cảnh Vũ cười nói: “Em không biết sao? Em là một sinh viên duy nhất một mình thi nghệ thuật[1] của cả trường, bởi vì điểm thi văn hóa cao, hơn nữa đã có kinh nghiệm biểu diễn, trường học đặc biệt bổ sung, lúc em còn chưa tới, Weibo của trường chúng ta đã truyền khắp chuyện về em rồi.”

[1]Thi nghệ thuật: cuộc thi tuyển sinh chuyên nghiệp do các học viện nghệ thuật hoặc khoa nghệ thuật… tiến hành, thường được tổ chức vào cuối kỳ 1 lớp 12, thí sinh hợp cách được chứng nhận chuyên ngành hợp cách, cầm giấy chứng nhận này tham gia thi tốt nghiệp THPT, sau khi có thành tích thi tốt nghiệp THPT, các trường sẽ tiếp tục sàng lọc. Nói một cách nôm na, muốn thi vào các trường nghệ thuật thì phải qua hai vòng, một là năng khiếu, hai là văn hóa. Tịch Lục là bởi vì điểm thi văn hóa cao và đã có kinh nghiệm biểu diễn nên mặc dù không tham gia cuộc thi nghệ thuật cuối kỳ 1 lớp 12 nhưng vẫn được nhà trường lấy thêm chỉ tiêu tổ chức thi nghệ thuật cho một mình cậu.

Tịch Lục ngẩn người, không nghĩ tới mình có thể nổi tiếng như vậy.

“Được rồi, Cảnh Vũ, chớ nói nhảm, cậu nói cậu có xấu hổ hay không, cậu xem đàn em còn nổi tiếng hơn cả cậu.”

Cảnh Vũ hất khuôn mặt trẻ con lên, nói: “Không xấu hổ, sao nào, tôi đây là loại bộc phát vào giai đoạn sau, các cậu đợi xem, sau này, tôi nhất định có thể nổi tiếng.”

Đàn chị mang kính gọng đen cũng không có bởi vì thân phận của Tịch Lục mà kinh ngạc, dựa theo trình tự bình thường, làm đăng ký cho Tịch Lục trước, sau đó để cho Cảnh Vũ dẫn Tịch Lục đi lĩnh đồ dùng trên giường, lại đi ký túc xá.

Sau khi Cảnh Vũ dẫn Tịch Lục rời đi.

Nữ sinh thấp bé nói với đàn chị đeo kính bên cạnh: “Lần này khoa biểu diễn có thể vượt trội rồi, tạm không nói đến Tịch Lục này, còn có Chân Tần Kris quay quảng cáo với cậu ta, ba người đó đều là còn chưa nhập học, đã có danh tiếng nhất định rồi, tân sinh viên ở cùng một chỗ với bọn họ có thể có áp lực rồi.”

Đàn chị đeo kinh đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, sau đó nhẹ nhàng nhìn nhìn nữ sinh thấp bé, nói: “Đó cũng là chuyện của khoa biểu diễn bọn họ, cậu lo nghĩ vớ vẩn làm gì?”

Nữ sinh cười lên, nói: “Ui cha cha, được rồi, tôi biết rồi, tôi chỉ là nói một câu, cũng không có ý gì khác.”



Tịch Lục kéo hành lý đi theo sau Cảnh Vũ, Cảnh Vũ cực kỳ nhiệt tình, vừa đi vừa giới thiệu tình hình trường học, có lẽ là nguyên nhân tính cách, lúc nói chuyện biên độ động tác rất lớn, ngôn ngữ tay chân và biểu cảm trên mặt cũng hết sức phong phú.

Cậu nhìn xung quanh, trong đầu nhớ kỹ một số chuyện Cảnh Vũ đã nói với mình, nói thí dụ các loại địa điểm như căn tin ở nơi nào, nhà tắm ở nơi nào, siêu thị thư viện, trong lúc vô tình chạm phải tầm mắt với một số người, Tịch Lục đều sẽ yên lặng dời mắt của mình trước, bởi vì đã bỏ kính râm và mũ xuống, tỉ lệ quay đầu của Tịch Lục bạo tăng.

“Cho nè, em lấy một chút, anh cầm giúp em một chút đi.” Cảnh Vũ đưa một chồng cốc cho Tịch Lục, sau đó anh ta cầm bộ rằn ri còn có một chút ga giường đệm chăn…

Cảnh Vũ nói: “Khu ký túc xá là ở phía trước, bốn người một phòng ký túc xá, tân sinh viên các em còn tốt ở tại tầng một, thuận tiện hơn, đâu có như bọn anh, vừa lên năm nhất đã đến tầng thứ tư, năm ngoái khi anh tới, cũng mệt thê thảm, đi tới đi lui, sau khi báo danh xong, ngả luôn lên giường ngủ, cũng chưa kịp trải đệm.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói với Cảnh Vũ: “Cám ơn đàn anh.”

Cảnh Vũ nhếch môi cười nói: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, đừng gọi đàn anh, quái quái, gọi tên anh đi, Cảnh Vũ.”

Tịch Lục gật gật đầu.

Cảnh Vũ dẫn Tịch Lục vào ký túc xá, bác gái quản lý ký túc xá nhìn thấy Cảnh Vũ, lại quen thuộc nói: “Này, Cảnh Vũ, giúp tân sinh viên à, trước hết đến đăng ký một chút.”

Cảnh Vũ xin chìa khóa trước, nói với Tịch Lục: “Em chiếu theo dãy số phía trên, đi tìm ký túc xá, anh giúp em đăng ký trước.”

Lần đầu tiên Tịch Lục gặp người nhiệt tình như vậy.

Lời cảm ơn hôm nay sợ nói là không dưới mười lần rồi.

Vào ký túc xá, Tịch Lục trực tiếp ngồi ở trên giường thứ nhất, dựa theo Cảnh Vũ nói, sửa sang lại giường chiếu, sau đó sắp xếp một chút đồ.

Cảnh Vũ đi tới, sau đó nhìn nhìn, nói: “Em làm xong cả rồi, vậy không còn việc của anh nữa, anh đi trước …” Anh ta nói xong, cơ mà đột nhiên dường như là nghĩ tới điều gì, quay đầu, nói với Tịch Lục: “Nào nào, chúng ta tới chụp hai tấm, anh muốn đem ảnh cho bạn học anh xem.”

Tịch Lục cũng nghiêm túc, không phải là mấy tấm ảnh sao?

Chụp bao nhiêu tấm cũng được.

Cảnh Vũ bởi vì còn có việc bận, chụp ảnh xong chào Tịch Lục một tiếng, lưu số điện thoại, rồi đi, bảo cậu có chuyện gì có thể hỏi anh ta, khai giảng có cái gì không biết cũng có thể tìm anh ta giúp.

Thật là một người tốt, Tịch Lục yên lặng nghĩ.

Người vừa đi, Tịch Lục thu dọn ký túc xá một chút, rồi nằm lên giường, cầm điện thoại lên hí hoáy.

Tác giả có lời muốn nói: =-= nói, nữ phụ nam phụ đều lập tức đến đủ rồi, đây chính là bắt đầu Tu La tràng đó