Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 61

Đang đi trên đường, Tịch Lục hắt xì một cái, tay hơi lạnh, cậu đặt tay vào giữa cổ ủ ấm, xúc cảm lạnh như băng cùng một chỗ với làn da trên cổ, cậu vươn tay, nhìn chiếc nhẫn màu trắng bạc trên ngón tay mình, cho dù thời tiết hôm nay không tính là tốt lắm, cậu lại vẫn nhếch miệng cười, không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Cho dù là bây giờ Trần Giới có không đeo lên, nhưng là Tịch Lục nhìn chiếc nhẫn, sẽ cảm thấy mình và Trần Giới gắn liền với nhau.

“Tịch! Lục!!!” Lực va chạm đến từ dị thế làm cho phần eo của Tịch Lục truyền đến một cơn đau nhói.

Giống như sắp nứt ra, Tịch Lục đau đến mặt mũi trắng bệch, được rồi, tuy rằng bản thân cậu đã rất trắng.

Che eo, cả người cậu toát mồ hôi lạnh nhìn về phía đầu sỏ gây nên, Chân Tần.

Chân Tần thấy sắc mặt cậu không tốt, hỏi: “Ông làm sao vậy? Có phải là bị cảm hay không? Ông đừng nhìn tôi như vậy, nói chuyện đi, Tịch Lục ông…”

Tịch Lục cắn răng nói: “Mau… Mang tôi đi bệnh viện… eo tôi sắp gãy rồi…”

Chân Tần sửng sốt, vội vàng gọi xe taxi tới, mang theo Tịch Lục vội vàng đi bệnh viện thành phố, kết quả kiểm tra ra, eo trật, cần phải nằm trên giường một tuần.

Tịch Lục yên lặng nhìn Chân Tần.

Chân Tần thò ngón tay chỉ chính mình.

Tịch Lục gật gật đầu.

Chân Tần ngồi xổm xuống đất, một tay che đầu, nói: “Tịch Lục, tôi sai rồi! Tôi chỉ là nhất thời kích động, nhìn thấy ông chào hỏi một cái, không nghĩ tới ông yếu ớt như vậy, vậy mà cũng làm trật eo.”

Tịch Lục một ngụm máu sẫm, làm sao lại cảm thấy Chân Tần nói xin lỗi đồng thời còn tiện thể móc máy mình một lần.

Cậu khoát khoát tay, nói: “Không sao, chẳng qua là lát nữa chụp hình…”

Chân Tần nhíu mày, nói: “Bằng không tôi giúp ông nói cho bọn họ một tiếng thế nào?”

Tịch Lục xoa xoa eo của mình, trả lời: “Thôi, tôi đi với ông một chuyến thôi, tôi còn có thể chịu đựng một chút, không sao…” Cậu ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Dù sao đã ký hợp đồng với người ta rồi, cũng không thể bởi vì nguyên nhân cá nhân mà làm chậm trễ việc chụp hình của đối phương chứ, huống hồ tôi còn có thể động, tôi trở về nằm là được rồi.”

Trong nháy mắt trong đôi mắt của Chân Tần tràn đầy sùng bái, cậu ta nói: “Tịch Lục, thì ra ông có tinh thần trách nhiệm như vậy, ông cũng là người đàn ông tốt đó.”

Tịch Lục: “… Tôi nghe có chút không thích hợp.”

Chân Tần nhún vai, nói: “Không cần để ý những chi tiết nhỏ đó, đi, đi công ty, đến lúc đó xem xem sắp xếp của công ty là như thế nào?”

Tịch Lục gật gật đầu, cố nén đau đi theo Chân Tần ngồi lên taxi, cho dù là ngồi dựa lưng vào trên xe cũng làm cho cậu đau đến thở dốc một hơi, thật sự là không nhìn ra Chân Tần không tính là quá cao, sức bật lại mạnh như vậy.

Tịch Lục vươn tay vắt lên trước mắt mình, đau bi không nói nên lời.

Đến lầu dưới công ty, Tịch Lục được Chân Tần đỡ đi vào, nhân viên chụp ảnh sáng sớm đã chờ ở nơi đó rồi, dẫu sao trừ hai người bọn họ ra còn có người mẫu khác.

Người mẫu chuyên nghiệp chụp hình xong đi ngang qua Tịch Lục và Chân Tần, dường như cố ý nhìn mấy lần, sau đó một người trong đó đi tới, nói chuyện với bọn họ.

Tuổi thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, làn da thuộc về màu lúa mì, cả người thoạt nhìn anh tuấn lại thành thục, mặc quần áo kiểu dáng mới của công ty gần đây, phối hợp lên khí chất diện mạo hoàn toàn phù hợp.

Hỏi cậu: “Người mới? Chưa từng thấy.”

Tịch Lục cảm giác được Chân Tần hình như rất kích động, nhìn kỹ một chút, người trước mắt hình như có chút quen mắt, lúc trước Chân Tần có cầm qua một quyển tạp chí cho mình xem, bên trên trên cơ bản đều là một dòng người mẫu, hình như có cả người này.

Chân Tần vừa kích động, thân thể liền lắc lư, Tịch Lục nhíu mày một cái, trên eo lại là một cơn đau như kim châm muối xát.

Chân Tần nói với người kia: “Đúng vậy, chúng em là người mới tới, em là Chân Tần,cậu ấy là Tịch Lục, em biết anh, anh là Trương Hách Uy, em đã xem rất nhiều ảnh của anh đấy!”

Trương Hách Uy cười cười, nói: “Như vậy à, các em thoạt nhìn đều rất nhỏ, vẫn là học sinh sao?”

Chân Tần lập tức trả lời: “Chúng em là học lớp mười một rồi.”

Trương Hách Uy gật gật đầu, nhìn thoáng qua Tịch Lục bên cạnh Chân Tần, nói: “Thật đúng là tuổi trẻ mà…” Sau khi cảm thán xong, anh ta còn nói thêm: “Sắc mặt bạn em thoạt nhìn không tốt lắm, quả nhiên vẫn là không quá thích ứng nhỉ, sớm nghỉ ngơi một chút.”

Tịch Lục quay đầu nhìn bóng lưng Trương Hách Uy, nhíu mày, bên cạnh, Chân Tần lại líu ra líu ríu, hưng phấn không thôi, lại là làm cho eo của cậu đau một cơn, nên cũng xem nhẹ một chút khác thường vừa thổi qua trong lòng mình.

Người mẫu đi cùng Trương Hách Uy đứng ở bên ngoài, không nhịn được nói: “Sao cậu rảnh rỗi như vậy, chạy đi nói chuyện với những anh bạn trẻ kia?”

Trương Hách Uy nhếch lên một nụ cười, trả lời: “Không có gì, tôi chỉ là muốn nhìn một cái, là ai cướp đi công việc của tôi mà thôi.”

“Thế nào? Nói thử một chút cách nhìn sau khi cậu quan sát đi.”

Trương Hách Uy lé mắt, nói: “Cũng chỉ là pháo hoa nhất thời, sẽ chỉ nở rộ một chút, cuối cùng sẽ không còn bóng dáng, dù sao chỉ là một điều ngoài ý muốn mà thôi, không qua được bao lâu sẽ biến mất.”

“Như vậy à.” Đối phương nhìn thoáng qua Trương Hách Uy, nói: “Cũng đúng, một nhóm này, chính là như vậy, ai còn nhớ rõ ai chứ.”

Trương Hách Uy không nói gì, cùng anh ta đi ra ngoài.



“Ông nhẹ một chút, nhẹ một chút!” Lúc Tịch Lục được Chân Tần đỡ ngồi xuống, bởi vì động tác quá nhanh, lập tức phần eo “lách cách” một tiếng, Tịch Lục che eo, đau đến vành mắt bên dưới cũng đỏ rồi.

Nhϊếp ảnh gia nhìn thấy tình trạng của Tịch Lục, dò hỏi: “Sao thế? Cơ thể xảy ra vấn đề rồi?”

Tịch Lục khoát khoát tay, nói: “Chỉ là bị trật, không tính là chuyện lớn, em có thể tiếp tục chụp hình.”

Nhϊếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt quá, anh còn tưởng rằng có bất trắc gì, công ty đang thúc giục, cần ảnh gấp trong mấy ngày này, hai người các em mặc chính là phần chủ đạo, hiện tại vị trí quảng cáo đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ ảnh thôi.” Anh xoa xoa mắt mình, vẻ mặt mệt mỏi.

Chuyện đã như vậy rồi, Tịch Lục cũng nói không ra cái gì, hiện tại eo mình có thương tích, thật sự là không chụp được, cậu nghĩ đàn ông đàn ang, không phải là đau sao? Có thể đau bằng phụ nữ người ta sinh con sao, nhịn một chút là qua được.

Chân Tần có chút không yên lòng nhìn Tịch Lục, nói: “Thực sự không được… thì hoãn lại vài ngày thế nào? Tôi giúp ông nói một tiếng cho công ty, nói như thế nào bọn họ cũng hẳn là sẽ nể mặt bố tôi…” Lời còn chưa dứt.

Tịch Lục đã chống người đứng dậy, trả lời: “Chân Tần, đừng nói nữa, thật ra chút thương tích nhỏ này không có gì đáng ngại.”

Cậu làm bộ vặn vặn eo, chỉ là trời mới biết khi cậu vặn eo có bao nhiêu đau đớn.

Vật lộn thay quần áo, để cho thợ trang điểm trang điểm cho mình một chút, đứng chung một chỗ với Chân Tần chụp ảnh.

Còn may Tịch Lục được yêu cầu là hình tượng cao quý lạnh lùng một chút, bộ dáng hiện tại có chút yếu ớt tái nhợt, trên tổng thể cũng không ảnh hưởng đến việc chụp ảnh, nhìn lại Chân Tần bên cạnh mình, phần lớn ảnh đều là đang cười, sợ là lúc kết thúc, miệng cũng cười cứng rồi.

Đứng ở nơi đó không có chỗ dựa, vừa bắt đầu còn tốt, càng về phía sau Tịch Lục càng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Phần eo truyền đến cảm giác đau đớn từng cơn từng cơn.

Nhϊếp ảnh gia tựa hồ cũng phát hiện cậu không thích hợp, dừng chụp ảnh lại, nói: “Tịch Lục sắc mặt em không tốt lắm, em còn có thể tiếp tục chụp hình không?”

Tịch Lục cắn răng nói: “Chỉ còn mấy tấm thôi, đương nhiên là có thể.”

Nhϊếp ảnh gia nhìn một chút, cuối cùng bảo người mang một cái ghế đến, Tịch Lục ngồi ở trên, mà Chân Tần đứng chụp, Tịch Lục chần chờ một chút, sau đó hỏi: “Em ngồi không có vấn đề gì chứ?”

Nhϊếp ảnh gia trả lời: “Biểu cảm thích hợp là được rồi, đứng mãi cũng không có bao nhiêu ý mới.”

Tịch Lục gật gật đầu.

Mấy bức sau rất nhanh cũng đã chụp xong, lúc Tịch Lục được Chân Tần đỡ từ trên ghế dậy, nhϊếp ảnh gia hỏi: “Eo em có vấn đề gì?”

Chân Tần nói: “Eo cậu ấy bị trật.”

Nhϊếp ảnh gia sửng sốt, có chút không tin, nói: “Eo trật? Sao không nói sớm cho anh biết? Nếu là ngay từ đầu anh biết, cũng sẽ không để cho cậu ấy chụp hình.”

Tịch Lục khoát khoát tay, nói: “Không sao, em không sao.”

Nhϊếp ảnh gia trả lời: “Sao có thể không sao chứ, trước đây anh bị trật eo, quả thực là nằm trên giường nửa tháng, Chân Tần em mau dẫn cậu ấy đi về nghỉ ngơi đi, nếu cuối tuần còn chưa lành mà nói, thì đừng tới nữa, ảnh chụp đã đủ rồi, chỗ ảnh còn lại có thể kéo dài một chút.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói với nhϊếp ảnh gia: “Cám ơn ngài.”

Nhϊếp ảnh gia trả lời: “Mau trở về đi, đừng chậm trễ nữa, trở về thì nằm yên ở nhà.”

Chân Tần đỡ Tịch Lục, rời khỏi công ty.

Đương nhiên, Tịch Lục cậy mạnh đổi lấy cái giá là, gần nửa tháng cậu đều nằm ở trên giường, không đi được nơi nào, suy yếu tái nhợt mà nhìn trần nhà.