Tối Chung Lưu Phóng

Quyển 1 - Chương 10

Hôm đó Lương Thượng Quân đang vuốt ve, a xin lỗi, là đang lau chùi Venus, chợt nghe thấy bên đại đội cãi nhau ầm ĩ, tiếp theo đó là một giọng nói rất quen thuộc kêu gào: “Tui không tin! Hàng trong cái Miếu hòa thượng này ai đủ sức mê hoặc Đại đội trưởng Lương nhà chúng ta tới thần hồn điên đảo được chớ?”

Có người la: “Thiệt đó thiệt đó, người ta đẹp khuynh quốc khuynh thành luôn, hiện giờ Đại đội trưởng Lương còn đang cùng người ta…”

Giọng nói đó cười mắng: “Cút! Còn khuya tui mới tin cậu!”

Sau đó dường như cậu ta bị đẩy qua bên phòng nghỉ, Lương Thượng Quân quăng giẻ đi ra ngoài cửa đứng, đám người lập tức ngừng quậy, toàn bộ đứng nghiêm giả làm dân lành, chẳng qua nụ cười quái đản trên mặt chưa kịp thu lại, đành phải trưng cái bản mặt méo mó ra.

Lương Thượng Quân: “Yo, tiểu anh hùng, về rồi à?”

Kết quả vị tiểu anh hùng xúi quẩy kia ngớ người tại chỗ.

Vưu Vũ mới xuất viện trở về, còn chưa kịp báo cáo trả phép đã bị đám chiến hữu ghen ăn tức ở vì cậu trốn được huấn luyện bơi vũ trang báo cho biết, Đại đội trưởng Lương đang tằng tịu cùng với em gái xinh đẹp nào đó.

Lúc cậu chuẩn bị đi điều tra thì thấy Đại đội trưởng Lương nhà mình áo quần mở rộng, toàn thân y như mới vớt từ dưới nước lên, đầu tóc ướt sũng, mồ hôi trên cổ chảy thẳng xuống hõm xương quai xanh, thoạt nhìn cực kỳ…tươi ngon. Anh khoanh tay đứng dựa nghiêng ở đó, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, rực rỡ như hoa dưới ánh nắng ngày hè chói chang, anh chỉ hỏi thăm một câu mà Vưu Vũ đã cảm thấy choáng váng.

Chẳng lẽ…Con mắt sắc bén của Vưu Vũ lướt qua cửa sổ phòng nghỉ, tim đập hơi mạnh, bên trong có phụ nữ thật sao?

Cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Báo cáo Đại đội trưởng, em tới trả phép”

“Ừm” Lương Thượng Quân thấy cậu muốn nói lại thôi, nhìn qua bên cạnh thì thấy mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tư thế xem náo nhiệt, anh cong cong khóe miệng, không có ý định giúp họ toại nguyện: “Vưu Vũ, chuyện trả phép nên tìm Chỉ đạo viên, bất quá anh cũng có chuyện muốn nói với cậu, vào phòng ngủ anh một chuyến”

“Dạ”

Vưu Vũ trợn tròn mắt nhìn Lương Thượng Quân khép cửa lại, khóa kỹ, rồi hất hất đầu với cậu: “Đi thôi”

Quần chúng bị bỏ lại ù ù cạc cạc, họ vốn muốn Vưu Vũ cũng nếm thử chút mùi đau khổ khi trông thấy nữ thần như bọn họ, ai ngờ lại bị Đại đội trưởng Lương bâng quơ đoạt mất cơ hội, cũng chẳng rõ trong hồ lô của anh bán thuốc gì.

Đầu tiên Vưu Vũ báo cáo với Trần Kim Huy, điền bảng trả phép, sau đó bị Lương Thượng Quân xách tới trước mặt, cậu rất rất muốn hỏi mỹ nữ trong truyền thuyết kia là sao, nhưng dường như Lương Thượng Quân hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện này với cậu, anh bảo: “Cậu có biết mình còn lại bao nhiêu điểm không?”

Văn Vũ đáp: “Không biết, em không biết sĩ quan Kỷ có trả lại 10đ cho em không”

“Anh ta trả rồi”

Vưu Vũ vừa nghe liền thở phào: “Vậy cũng được, em đại khái còn 60đ”

Lương Thượng Quân lắc lắc ngón tay: “Cậu chỉ còn có 44đ”

“Tại sao?” Vưu Vũ kinh hãi, mấy ngày nay cậu đều nằm trong bệnh viện, cũng xin nghỉ phép rồi, dù thế nào cũng không thể trừ nhiều điểm vậy chứ.

“Ngây thơ, sao cậu ngây thơ quá vậy” Lương Thượng Quân mắng: “Người trừ điểm là Kỷ Sách, là Kỷ Sách đó, cậu không hiểu hả? Loại người như anh ta đâu có quan tâm cậu bị thương nằm viện ra sao, anh ta chỉ tính tỷ suất công tác và tỷ suất hoàn thành nhiệm vụ của cậu thôi, cho nên, cậu chỉ còn 44đ, là điểm số thấp nhất toàn đại đội hiện giờ”

Vưu Vũ tan nát: “Vầy không công bằng!”

“Công bằng? Cậu muốn công bằng kiểu gì?” Lương Thượng Quân nói: “Trên chiến trường, kẻ địch sẽ vì cậu bị thương mà ngừng công kích cậu sao? Hiện giờ cậu chỉ bị trừ điểm mà thôi, trừ điểm không đau không ngứa, nhưng nếu trừng phạt cậu là một phát đạn thì cậu tính tìm ai nói hai từ『công bằng』đây?”

Vưu Vũ mím môi không lên tiếng, Lương Thượng Quân thấy cậu nắm quyền kêu răng rắc.

“Nhưng, anh vẫn tranh thủ cho cậu một cơ hội” Lương Thượng Quân không đả kích cậu nữa, trái lại ném cho cậu một miếng mồi béo: “Trong buổi huấn luyện cứu con tin ngày mai, cậu phải thông qua cho anh, nếu thành công anh sẽ kêu Kỷ Sách thêm cho cậu 10đ, nếu thất bại…”

“Em biết rồi!” Vưu Vũ sao có khả năng nuốt trôi cục tức này, cậu hạ quyết tâm, dù liều mạng cũng phải cứu được con tin ra.

Nói tới con tin, cậu đột nhiên nhớ ra: “Đại đội trưởng Lương, con tin kia…”

Lương Thượng Quân cười: “Chính là mỹ nữ trong phòng nghỉ mới nãy ấy, cậu đã nghe nói về cô ta còn gì”

Vưu Vũ sục sôi ý chí chiến đấu.

Kỷ Sách đủng đỉnh tới bên cạnh Lương Thượng Quân hỏi: “Cậu nói gì với Trung đội trưởng trung đội 1 thế, mới xuất viện mà đã hăng tiết vịt rồi”

Lương Thượng Quân bí hiểm đáp: “Không có gì, chỉ ép cậu ấy thể hiện toàn bộ tâm huyết đàn ông thôi”

Kỷ Sách liếc anh một cái, không nói gì.

Lương Thượng Quân nói tiếp: “Cậu ấy là mầm non tôi nhìn trúng, tôi không thể để cậu ấy bị anh chà đạp được”

Kỷ Sách cười, đi qua một bên gác súng máy, nhắm thẳng Vưu Vũ đang trèo dây thừng bắn một hơi, viên đạn gần như lướt sát người Vưu Vũ, lập tức dọa cậu sợ tới nỗi té xuống mấy mét.

Lương Thượng Quân kinh hãi trong lòng, không thể tự chủ tống một quyền qua, bị Kỷ Sách né được, anh thu quyền về, thúc khuỷu tay đánh Kỷ Sách ra khỏi chỗ súng máy, tức giận mắng: “Mẹ bà nó anh làm gì vậy!”

Kỷ Sách ngã ngang chặn thế công của anh, ổn định thân hình nói: “Rất hiển nhiên, tôi đang chà đạp mầm non của cậu”

Lương Thượng Quân không biết não hắn đứt dây thần kinh nào, nhưng anh vẫn ráng nói đạo lý với hắn: “Thằng nhóc Vưu Vũ chỉ còn 44đ, đều do anh gán tội vô căn cứ trừ điểm cậu ta, anh chí ít cũng phải cho cậu ta một cơ hội chứng minh bản thân chứ!”

“Lương Thượng Quân” Kỷ Sách thờ ơ gọi anh, bình tĩnh hơn anh nhiều: “Cậu đừng thương lượng mấy chuyện này với tôi, tôi và cậu đều biết rõ, trong thực chiến, cơ hội gì đó lý do gì đó đều là đồ bỏ, tôi chỉ biết dùng yêu cầu nghiêm khắc nhất đối đãi với bọn họ, bởi vì người tôi muốn phải luôn vững vàng không ngã dưới bất kỳ tình huống nào. Cậu ta bị thương là do cậu ta không biết bảo vệ chính mình, bị trừ điểm trách được ai. Cậu mềm lòng, cậu che chở con cậu, nhưng thật xin lỗi, cuối cùng ai ở ai đi là do tôi định đoạt!”

Lương Thượng Quân bị hắn nói hết đường trả lời, anh chỉ đành giữ chặt lời hứa của mình: “Bất kể thế nào, nếu cậu ấy thông qua trong một lần, anh hãy cộng thêm cho cậu ấy 10đ”

Kỷ Sách thấy anh tức tới đỏ mặt, rốt cuộc vẫn gật đầu: “Được, nếu cậu ta thông qua, tôi sẽ trích 10đ của cậu qua cho cậu ta”

“Tại sao?” Lương Thượng Quân nỗ lực ép mình giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào cặp mắt tối đen của Kỷ Sách, chờ hắn trả lời.

“Bởi vì cậu vì cậu ta mà xung đột với tôi”

Vưu Vũ rốt cuộc cũng ôm con tin xuống, một lần thông qua.

Chuyện đầu tiên cậu làm là phẫn nộ chạy về phía đám người lừa đảo: “Mỹ nữ? Mỹ nữ đây hả? Mấy người lừa tui! Đại đội trưởng Lương sao có thể tằng tịu với nó được!”

Lương Thượng Quân vỗ vỗ vai cậu: “Được chớ, toàn do anh giúp ẻm tắm rửa đó, bằng không chúng ta làm ẻm dơ như vậy, Đoàn trưởng đã sớm bùng nổ rồi”

Vưu Vũ ói máu, cậu hỏi: “Đại đội trưởng Lương, mới nãy sao sĩ quan Kỷ dùng súng máy bắn em vậy?”

Lương Thượng Quân không biết trả lời sao, đang nghĩ cách lừa cậu thì Kỷ Sách ở bên cạnh lạnh nhạt xen miệng vào: “Bởi vì tôi không muốn cho cậu qua ải, chỉ đơn giản thế thôi”

Vưu Vũ nhướng mày, nói hết sức vênh váo: “Báo cáo, sĩ quan Kỷ, nhưng tôi vẫn qua cửa rồi”

“Phải” Kỷ Sách bắt chước Lương Thượng Quân vỗ vỗ vai cậu: “Cho nên, tôi thực hiện lời hứa với Đại đội trưởng Lương, rút 10đ của cậu ta cộng cho cậu”

“Cái gì?!” Vưu Vũ gấp lên: “Sao lại như thế? Vậy tôi không cần 10đ này nữa!” Trong lòng cậu không phục, mắt trợn to như chuông đồng.

“Vưu Vũ, câm miệng!” Lương Thượng Quân ra lệnh cậu về hàng, kiên quyết không cho cậu đôi co với Kỷ Sách nữa.

Lúc giải tán Kỷ Sách lại nói bên tai Lương Thượng Quân: “Cậu còn lại 76đ, Lương Thượng Quân, Đại đội trưởng thực tập như cậu còn muốn đấu với tôi nữa không?”

Ăn tối xong, Vưu Vũ cực kỳ phiền muộn.

Dù cậu kiếm về được 10đ, nhưng vừa nghĩ tới 10đ này là trích của Đại đội trưởng Lương, cậu khó chịu vô cùng, cứ cảm thấy mình làm chuyện có lỗi với Đại đội trưởng. Vì thế sau khi trằn trọc suy nghĩ thật lâu, cậu quyết định tới trước cửa phòng ngủ 207, suy xét cách tốt nhất để hoàn điểm lại, nếu thực sự hoàn không được, vậy chí ít cũng phải cảm ơn Đại đội trưởng Lương một tiếng.

Cậu gõ cửa, người mở là Chỉ đạo viên Trần Kim Huy, Trần Kim Huy hỏi cậu: “Vưu Vũ à, có chuyện gì không?”

“Báo cáo, tôi tới tìm Đại đội trưởng Lương”

Trần Kim Huy chỉ về phía đầu hành lang: “Cậu ấy mới qua bên phòng 201, hình như muốn thương lượng chuyện huấn luyện với sĩ quan Kỷ, nếu cậu gấp quá thì qua đó tìm cậu ấy đi”

Thật ra ý của Trần Kim Huy chính là, nếu cậu không gấp, thì đừng đặc biệt chạm mặt Kỷ Sách, nhưng thằng nhóc Vưu Vũ này rất ngay thẳng, thầm nghĩ tốt quá, hai người họ đều đang ở đó, cậu có thể trực tiếp hoàn điểm lại rồi, dù cho Kỷ Sách có dùng tội danh chất vấn sĩ quan để trừ điểm cậu cậu cũng cam lòng.

Sự thật chứng minh, sợ hãi một người nào đó dần dà sẽ trở thành thói quen, Vưu Vũ còn chưa đi tới trước cửa phòng 201 đã bắt đầu khẩn trương, lúc gõ cửa lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.

Lương Thượng Quân mở cửa, vừa thấy cậu liền sửng sốt: “Vưu Vũ? Cậu tới làm gì?”

Vưu Vũ rướn cổ dòm vào trong, thế nhưng không thấy Kỷ Sách, vì vậy cậu lớn gan nói: “Đại đội trưởng, em muốn trả lại 10đ cho anh”

Lương Thượng Quân quả quyết nói: “Không được”

Lúc này Kỷ Sách từ bên trong đi ra, mái tóc còn nhỏ nước, hiển nhiên là mới tắm xong, hắn dùng khăn lông quấn tóc lau qua loa, nói với Lương Thượng Quân: “Đồng hồ của cậu chỉnh quá giờ sao? Tôi nói 7h, cậu lại tới trước”

Vừa dứt lời hắn nhìn thấy Vưu Vũ ngoài cửa, bèn vui vẻ nói: “Yo, mầm non bảo bối của Đại đội trưởng Lương đấy à, có chuyện gì vào đây nói”

Dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc này quả thật Vưu Vũ có loại vọng động muốn co giò bỏ chạy, nhưng cậu nhìn nhìn Lương Thượng Quân, cuối cùng vẫn ráng nhịn, Lương Thượng Quân hết cách, đành cho cậu vào.

“Trước tiên nói xem cậu có chuyện gì?” Kỷ Sách hỏi Vưu Vũ.

Vưu Vũ vừa định mở miệng đã bị Lương Thượng Quân cắt ngang: “Không có gì, cậu ấy chỉ tới nói cảm ơn tôi thôi, đúng không?”

“Ơ…Ừm” Vưu Vũ nghẹn ngược trở về, ngẫm nghĩ rồi nói: “Báo cáo, không phải, tôi tới để…”

Bốp! Lương Thượng Quân vỗ mạnh tay xuống bàn, dọa Vưu Vũ và Kỷ Sách sợ muốn nhảy dựng.

Kỷ Sách cau mày hỏi: “Lương Thượng Quân cậu làm gì thế?”