Ai Nói Nam Sinh Không Làm Hoa Khôi?

Chương 6: Tần Tranh

Sáng hôm sau, Liễu Dương Dương mang một thân đau nhức lên lớp, chờ đợi cô lại là khuôn mặt hung ác của một trong những đàn em của Nghiêu Ngạc Ly trong lớp - Tần Tranh.

"Là cậu đúng không? Là cậu làm đúng không?"

Cô chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn ta đã xách cổ áo cô lên, chất vấn.

"Cậu có ý gì? Buông ra"

"Có ý gì? Cậu tự xem đi "

Hắn ta lôi cô đến trước bàn học của mình, chỉ xuống.

Cô nhíu mày nhìn, chỉ thấy cái bàn đã bị một thứ gì đó sắc nhọn cứa đầy mặt, còn bị bôi lên 1 thứ màu mực xấu xí, ghế cũng không còn nguyên vẹn nữa. Nhìn qua cũng biết chuyện gì xảy ra.

"Tôi không làm". Liễu Dương Dương nói thẳng.

"Không làm? Chiều hôm qua rõ rằng mình cậu ở lại trực nhật, cậu không làm thì ai làm nữa, còn giảo biện"

Tần Tranh rất chắc chắn nói, khuôn mặt lộ vẻ hung ác.

"Chỉ dựa vào cái này mà đã chỉ định tôi làm? Cậu có bằng chứng không?"

"Cái đó còn chưa tính là bằng chứng sao?

"Cậu là đầu heo sao?"

Liễu Dương Dương nhìn Tần Tranh bằng ánh mắt nghi ngờ. Chưa kịp để hắn phát tác thì cô lại nói tiếp.

"Không có bằng chứng mà đã quy tội tôi?chỉ vì tôi ở lại lớp sau cùng nên tôi làm....? Mà nếu nói là tôi làm, vậy vì sao tôi lại làm vậy? Tôi với cậu có thù oán với nhau sao? Cậu cướp bạn....gái tôi sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, trong tuần này tôi chỉ phát sinh chuyện với Nghiêu Ngạc Ly mà thôi, muốn trả thù thì tôi cũng nên trả thù hắn, như thế nào đến lượt một người không xu quan hệ như cậu?".

Cô nói xong thì trong lớp cũng một trận im phăng phắc.

"Đúng đó, chắc chắn là Bạn Dương Dương không có làm...."

"Tần Tranh... Bạn đừng chuyện bé xé ra to, chỉ là một cái bàn thôi mà, bảo nhà trường đưa cái mới là được"

"Đúng đó... "

Đối với mấy lời bênh vực Liễu Dương Dương của đám nữ sinh, Tần Tranh vô cùng nổi giận.

Sự việc hôm nay tất nhiên không phải Liễu Dương Dương làm, đều do một tay hắn ta bố trí, muốn dạy cho tên ẻo lả kia một trận nhưng không ngờ tên này lại cư nhiên miệng mồm lanh lợi như vậy.

Nói vài câu đã khiến hắn ta đuối lí. Uổng mất một cái bàn. Biết hiện tại không thể làm gì nên hắn ta đành hậm hực đi ra khỏi phòng học, trong đầu nghĩ đủ mọi cách xử lí Liễu Dương Dương.

Nếu không phải do tên đó thì cô gái hắn thích cũng sẽ không để ý hắn như vậy. Tất cả đều tại Liễu Dương Dương kia! Hắn hận muốn chết.

Nhưng hắn cũng là 1 người cẩn thận, trước đó đã điều tra qua thân phận của Liễu Dương Dương nhưng lại không thu hoạch được gì, thiết nghĩ cô chỉ thuộc hạng gia đình giàu có bậc trung nào đó nên hắn mới không cố kị như hôm nay.

Chỉ là kết quả lại khiến hắn như nuốt phải gián. Còn cái đám mê trai kia cũng bênh vực tên kia nữa....

Hắn ta cũng không phải Nghiêu Ngạc Ly, làm việc bất chấp hậu quả như vậy.

.....

Đi ra ngoài lớp, Tần Tranh giật mình phát hiện Nghiêu Ngạc Ly đang dựa tường đứng đó, hắn ta thấp giọng gọi một tiếng.

"Đại ca".

"Không cần đυ.ng vào Liễu Dương Dương".

Nghiêu Ngạc Ly lười biếng nói 1 câu rồi thong thả đi vào lớp.

Tần Tranh phát hiện lưng mình đã thấm đậm mồ hôi rồi, không ngờ việc làm của mình đại ca đã nhìn thấu.......

.......

Sự việc kết thúc trong êm ả, chỉ là Liễu Dương Dương biết sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, ánh mắt hung ác sau cùng của Tần Tranh khiến cô cảm thấy khó hiểu lẫn lo lắng.

Trôi qua 5 tiết học vô vị, Liễu Dương Dương nhanh chóng sắp xếp sách vở để đi về nhà.

Nhiều người trong trường đều có xe con sang trọng đưa đón, chỉ có cô là tự mình bắt taxi đi về, đối với điều này cô cũng không có ý kiến gì, ngoài thân phận là con riêng của nhà giàu có ra, nhà cô chỉ là một gia đình bình thường mà thôi, mẹ cô chỉ là một diễn viên hết thời. Cô vào đây học được đã là một điều hi hữu rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những áng mây trôi chậm rãi trên không trung mà trong lòng rất an bình.

Nghĩ lại cô sống lại cũng đã vài ngày rồi, cứ có cảm giác như thế giới này không hòa hợp với cô, giống như ngăn cách cô ra, biến cô thành một người ngoài cuộc.

Cảm giác cô độc như vậy khiến cô nhớ lại khoảng thời gian kiếp trước.

........

Liễu Dương Dương vội cắt ngang cảm xúc trong lòng, không tiếp tục nghĩ nữa, lạnh nhạt đi về.

Cô muốn bắt taxi về phải đi qua 1 đoạn đường nữa, vì Trường cao trung Hợp Cốc cũng không nằm cạnh đường chính như bao trường khác.

Chỉ là sự lo lắng ban nãy đối với Tần Tranh đã trở thành sự thật, hắn ta cùng với 2 người nữa ngang nhiên chặn đường cô. Hai người kia còn rất cợt nhã đùa giỡn.

"Tần Tranh... Đây chẳng lẽ là học sinh mới lớp cậu sao? Quả nhiên đủ xinh đẹp như lời đồn thổi a"

"Đáng tiếc mỹ nhân này lại là một thằng con trai... Ít nhiều khiến tôi cảm thấy ghen tị muốn chết... Nếu là con gái thì.... Không biết sẽ thế nào nhỉ? "

"Đừng đùa nữa... Làm chính sự đi "

Tần Tranh lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt âm hiểm nhìn Liễu Dương Dương.

Cô nhận thấy tình thế không thích hợp nên vội vàng bỏ chạy về hướng ngược lại.

"Đừng để nó chạy!!! "

Phía sau vang lên tiếng gào rống đuổi theo của Tần Tranh làm Liễu Dương Dương cảm thấy lo lắng.

Đoạn đường này giờ này vô cùng ít người, cô chạy được một đoạn đã bị mấy người kia bắt lại.

"Tần Tranh... Cậu làm gì? Mau buông ra!!! "

"Hừ hừ.. Nếu không phải do cậu thì Na Lỵ đã để ý đến tôi rồi, vì cậu vì xuất hiện của cậu nên cô ấy mới thay đổi như vậy, thật đáng hận! Tôi phải cho cậu một bài học mới được"

Hắn ta hung ác nói xong, trực tiếp giáng lên những cú đấm lên bụng cô, 2 người còn lại cũng động tay động chân.

Từng trận đánh dồn dập ập đến làm Liễu Dương Dương đau muốn ngất xỉu.

Đây có thể nói là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời của cô.

Một ngày mà cô không muốn quên nhất từ khi sống lại đến giờ.

"Dừng tay!!!"

Một bóng người nhanh chóng chạy đến từ phía xa.

"Đi thôi... Người ta thấy thì không hay đâu"

Bọn người Tần Tranh nhanh chóng chạy trốn để lại một Liễu Dương Dương nằm tàn tạ trên đất, trên người bầm dập nhiều chổ.

"Em học sinh em không sao chứ?!!"

Người đến không ngờ là ông bảo vệ của trường.

Ông vội đỡ cô dậy, tức giận mắng.

"Cái bọn trời đánh kia!! Không ngờ lại dám đánh bạn học trong trường! Quả thật mất hết tính người mà".

"Cháu không sao...". Cô cố gắng nặn ra một nụ cười an ủi.

"Có cần chú chở đi bệnh viện không?"

"Không cần... Cháu có thể tự đi được..."

Sau khi từ chối ý tốt của ông bảo vệ, Liễu Dương Dương khập khiễng một mình trở về, cô cũng không đi bệnh viện mà trực tiếp về nhà.