Editor: LạcLạc
Beta: Elena Mai
anh
đã
chết, chết
thật
rồi. Làm phiền
anh
nhiều năm như vậy, đột nhiên
anh
lại chết,
không
biết nên thấy may mắn hay khổ sở.
Hứa Mạt đặt
một
nhành hoa lài lên sườn mặt Lục Tử Hoành, đóa hoa trắng,
một
màu trắng tinh khôikhông
nhiễm hạt bụi nào, cành lá xanh biếc,
một
màu xanh bừng bừng sức sống, lại
không
cân xứng với nét mặt mất
đi
sức sống của
anh.
Bầu
không
khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của hoa lài.
anh
từng
nói,
cô
như đóa hoa lài, thuần khiết xinh đẹp, tỏa ra mùi hương thu hút lòng người, là đóa hoa đẹp nhất
trên
đời này. Khi ấy Hứa Mạt nghe được vừa xem thường vừa cảm thấy buồn cười. Trong mắt người khác, thậm chí trong mắt bản thân,
cô
chính là người phụ nữ xấu xa, là người phụ nữ độc ác, là kẻ thứ ba mất trí, dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt bạn trai người khác. Có lẽ chỉ có Lục Tử Hoành, người đàn ông ngốc nghếch này
yêu
cô
đến mê muội, mới xem
cô
là đóa hoa lài
không
nhiễm hạt bụi nào.
Lục Tử Hoành
đã
chết, tay chân giúp
cô
làm việc ác - Lục Tử Hoành
đã
chết. Hứa Mạt nhếch môi thoáng qua tia cười lạnh.
Chết tốt lắm, chết tốt lắm,
trên
đời này ít
đi
một
người giúp
cô
làm việc xấu,
không
biết có bao nhiêu người nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ đây.
Bên trong hội trường nhà tang lễ nhiều người mặc trang phục đen, hai người lớn tuổi
đang
đau lòng cực độ kia chính là ba mẹ Lục Tử Hoành, người phụ nữ béo phệ bên cạnh họ, là vợ
anh. Đời này Lục Tử Hoành hận nhất, có lẽ là bị ép cưới người phụ nữ đó, vì
anh
nghĩ, cưới
cô
ấy,
anh
liền mất tư cách theo đuổi Hứa Mạt. Đúng,
anh
là người cố chấp như thế,
không
muốn buông tha đoạn tình cảm dành cho
cô, hệt như người bị che mất lý trí, dùng mọi thủ đoạn giúp
cô, chia rẻ đôi tình nhân, để
cô
cưới Giang Dịch Thần - người
cô
hàng đêm mong nhớ rất nhiều năm.
Điện thoại chợt vang lên, Hứa Mạt nhận cuộc gọi.
“cô
giấu con trai tôi ở đâu Hứa Mạt?!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia gào thét.
Hứa Mạt khẽ cười
không
thèm để ý: “Con
anh
trong bụng em này.
anh
yêu, trí nhớ
anh
quá tệ nha. Ha ha… “
Người đàn ông ở bên kia nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Mạt! Tôi cảnh cáo
cô! Nếu
cô
dám động vàomột
sợi tóc của Tiểu Cẩn, tôi - Giang Dịch Thần nhất định róc xương lóc thịt
cô!”
Lòng Hứa Mạt co rút đau đớn, kế tiếp là chết lặng. Lần trước
anh
ta
nói
không
buông tha
cô, lần này lại
nói
muốn róc xương lóc thịt
cô, lòng thù hận
anh
ta dành cho
cô
thật
ra càng ngày càng sâu.
“anh
yên tâm, sống chết của người
yêu
cùng cục cưng nhà
anh, tôi
sẽ
‘giơ cao đánh khẽ’, hai ba ngàykhông
chết nổi đâu. Lăng mộ vùng Tiên Cư [1] có hai ngày là
không
đủ dùng,
nói
thế nào
thì
Tiểu Cẩn cũng
không
danh
không
phận chăm sóc
anh
mấy năm nay, tôi làm sao lại để
cô
ấy chịu uất ức, đúngkhông? Ông xã
yêu
của em?” Hứa Mạt là cố ý, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Giang Dịch Thần.
cô
muốn nhìn
anhta thống khổ!
[1] Tiên Cư là
một
huyện ở tỉnh Chiết Giang.
“cô
là đồ điên! Đồ hèn hạ! Tôi… tôi rất hận
không
thể gϊếŧ
cô…“ Người nọ ở đầu dây bên kia phát điên rồi,
âm
thanh từ ống nghe mơ hồ bay bổng nơi hội trường yên tĩnh, người vây xem nhìn Hứa Mạt với ánh mắt quái gở, người phụ nữ vừa sang trọng vừa độc địa đó bị chồng cắm sừng.
Hứa Mạt rốt cuộc khẽ cười, xoay người rời
đi, vừa đến cửa chợt dừng lại, quay đầu, nhìn
thật
sâu tấm ảnh Lục Tử Hoành ở hội trường mới bước tiếp.
Ở bên ngoài, những giọt mưa lác đác tí tách rơi, Hứa Mạt
không
mở ô che mà
đi
dưới làn mưa bụi. Ngang qua khu vườn
nhỏ, vừa khéo trông thấy
một
đám hoa lài lộ ra hàng rào
nhỏ
màu xanh nhạt.
Hứa Mạt nhìn
một
lúc, rồi mở lòng bàn tay, bên
trên
là sợi dây chuyền Tinh Nguyệt [2]. Sợi dây chuyền này là quà sinh nhật Hứa Mạt cố tình đến Paris tìm thợ bạc làm để tặng Giang Dịch Thần vào 9 năm trước. Nhưng
không
nghĩ tới, Giang Dịch Thần chợt
nói
với
cô
“Tôi có người trong lòng rồi,không
thể nhận.” Dưới cơn nóng giận Hứa Mạt ném nó xuống sông, mà Lục Tử Hoành lại mò mẫm dưới sông suốt
một
đêm, tìm nó trở về, lặng lẽ đặt lên tay
cô. Bản thân là thiên kim duy nhất ở Hứa gia giàu có, Hứa Mạt luôn luôn kiêu căng, vung
một
bạt tay lên mặt
anh, nắm sợi dây chuyền
một
lần nữa ném xuống sông.
[2] là ngôi sao cùng mặt trăng.
“anh
thích nhặt đúng
không? Vậy
anh
nhặt
đi!” Khi ấy Hứa Mạt rống to với
anh, giờ nghĩ lại, lúc đó đúng là trẻ người non dạ, ngạo mạn đến
không
thể
nói
lý, tùy hứng đến ngang ngược
không
phân phải trái.
Lục Tử Hoành
một
chữ cũng
không
thốt ra, lặng lẽ xuống sông, nước sông vào tháng 12
đã
kết thànhmột
tầng băng mỏng. Lục Tử Hoành mò mẫm đến khuya khoắt mới tìm được.
Hứa Mạt thấy
anh
cố chấp như thế, lạnh lùng
nói
một
câu: “anh
thích
thì
thưởng cho
anh.”
…
Hứa Mạt nhìn sợi dây chuyền lóe những tia sáng nhàn nhạt màu bạc, vẫn còn rất mới,
rõ
ràng được bảo quản rất tốt. Sợi dây trang sức này, người đàn ông cố chấp đó
đã
mang bên mình suốt 9 năm, ngay cả trước khi chết, lòng bàn tay cũng siết sao nắm chặt. Khoảnh khắc Lục Tử Hoành sắp ra
đi, chắc chắn là điên cuồng nghĩ đến
cô,
yêu
cô.
anh
còn muốn bảo vệ
cô
cả đời mà.
Tình
yêu
Lục Tử Hoành dành cho
cô
còn sâu nặng hơn tình
yêu
cô
dành cho Giang Dịch Thần. Nhưng, đến bây giờ,
cô
đối với Giang Dịch Thần có còn
yêu
không? Chín năm, dù cho
yêu
cũng thành hận. Khianh
ta giấu
cô
cùng Từ Tiểu Cẩn ở chung, làm Từ Tiểu Cẩn mang thai đến tận cửa,
anh
ta ép
cô
ly hôn.anh
ta mang ba
cô
cùng xí nghiệp ra uy hϊếp, để Từ Tiểu Cẩn sinh con. Khi
cô
có mang,
anh
ta
đã
nói
vớicô
hai chữ “Phá
đi!”
Giờ đây, Lục Tử Hoành
đã
chết,
không
còn dai dẳng xuất
hiện
trước mặt
cô.
Hứa Mạt ngẩng đầu, mưa phùn nhè
nhẹ
lất phất rơi. Tại sao lại
cô
đơn đến thế, rất muốn khóc.
Hứa Mạt ôm bụng bầu
không
đứng nhiều trong mưa nữa, gọi taxi đưa
cô
đến biệt thự
nhỏ
ở ngoại ô.
côgiam lỏng Tiểu Cẩn và con trai
cô
ta ở đó.
Chiếc taxi màu vàng quanh co
trên
đường quốc lộ xuyên qua cánh rừng, dừng ở
một
biệt thự
nhỏ
ngói đỏ tường trắng mang phong cách Ý. Cánh cửa vậy mà mở toang, xem ra,
cô
đã
đến chậm
một
bước.
Hứa Mạt vừa vào cửa, hai người đàn ông
đã
tiến lên, cung kính gọi “Tiểu thư”, nét mặt nôn nóng. Hai người này do Lục Tử Hoành bố trí cho Hứa Mạt, Tiểu Lý và A Hổ.
Lục Tử Hoành đáng ghét vậy đó, ngay cả khi phải chết cũng muốn sắp xếp người, bất kể
cô
không
có việc gì quan trọng. “Tiểu thư,
đi
mau! Giang Dịch Thần vừa xông lên lầu,
đang
tìm
cô
tính sổ đó!”
“Đúng vậy tiểu thư, Giang Dịch Thần điên rồi, giờ
anh
ta mà thấy
cô
chắc chắn nổi điên!
không
nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ… “
Dường như Hứa Mạt
không
nghe hai người họ lo lắng can ngăn, tự mình bước lên cầu thang dài hẹp, lên lầu hai.
Mười năm rồi, mười năm rồi, thực
sự
đủ rồi, cũng
đã
đến lúc tháo gỡ mối ân oán tình thù này.
Hứa Mạt đến trước cửa cầu thang lại nghe tiếng phụ nữ khóc. Chồng
cô
Giang Dịch Thần
đang
ôm Từ Tiểu Cẩn dịu dàng an ủi,
trên
mặt hết sức đau lòng, vẫn còn
một
bé trai bốn, năm tuổi nằm cạnh hai người.
Hứa Mạt cảm thấy khó hiểu,
rõ
ràng
cô
không
đánh Tiểu Cẩn, vì sao gò má
cô
ta sưng đỏ như bánh bao, khóe miệng còn chảy máu,
cô
không
làm gì thằng
nhỏ, vì sao nó lại mê man nằm
một
bên.
Giang Dịch Thần thấy Hứa Mạt đứng trước mặt, trong nháy mắt hai mắt đỏ ngầu, tức giận đứng dậy: “cô
là người đàn bà ác độc, lòng dạ nham hiểm! Lại xuống tay nặng đến vậy!”
Giọng Giang Dịch Thần vì vô cùng tức giận nên có phần run rẩy. Trong lòng Hứa Mạt vốn nguội lạnh cùng chết lặng,
trên
mặt càng thoải mái đắc ý,
cô
hừ lạnh: “Nặng sao? Tôi cảm thấy
không
nặng lắm, hai người vẫn còn thở dốc mà…”
“Bộp ——" Hứa Mạt
nói
chưa hết,
trên
mặt
đã
trúng
một
bạt tai nặng nề. Chồng
cô
đánh đó.
Niềm kiêu hãnh
không
cho phép
cô
chịu nhục, Hứa Mạt theo bản năng giơ tay muốn đánh trả, nhưng bị Giang Dịch Thần kiềm lại.
Giang Dịch Thần hung tợn
nói: “Tôi
nói
rồi,
cô
dám động vào
một
sợi tóc của hai mẹ con họ, tôi chắc chắn róc xương lóc thịt
cô!”
Chồng
cô
vì người tình và con riêng, muốn róc xương lóc thịt vợ con. Hứa Mạt cười, cười
không
dừng lại được, cười đến khóe mắt rơi lệ.
“Tốt, lại đây,
anh
lóc thịt à! Chỉ sợ Giang Dịch Thần
anh
không
có gan! Đừng quên, hơn phân nửa tài sản ở Giang gia đều là đồ cưới của tôi!
không
có Hứa Mạt tôi, Giang gia các người làm gì có ngày hôm nay!
anh
là đồ hèn nhát dựa vào đàn bà để kiếm sống!”
“Bộp ——" Lại
một
bạt tai giáng xuống, Hứa Mạt có chút bối rối.
Giang Dịch Thần bóp cằm Hứa Mạt: “Năm đó
không
phải
cô
muốn làm vợ tôi đến phát điên sao? Tốt, tôi thành toàn cho
cô! Tôi thay đổi phương pháp, tôi
sẽ
không
ly dị
cô. Tất nhiên,
không
phải do tôiyêu
cô. Tôi
sẽ
cho
cô
xem suốt đời! Xem tôi cùng Tiểu Cẩn ân ân ái ái, đến bạc đầu!”
“anh!” Hứa Mạt nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ phẩn nộ muốn thoát khỏi kiềm hãm của Giang Dịch Thần.
“Thần… Em đau bụng quá, đau quá… “ Từ Tiểu Cẩn yếu ớt vô lực gọi Giang Dịch Thần. Vốn Giang Dịch Thần
không
muốn buông tay, chợt hất tay Hứa Mạt ra chạy đến chỗ người tình. Hứa Mạt
đang
bị túm tay đột nhiên mất trở lực, trẹo giày cao gót, ngửa người đưa lưng ngã về phía cầu thang.
Hứa Mạt kinh hoàng, vẫn
không
kịp thét chói tai, đầu nặng nề đập vào góc cạnh của bậc thềm cầu thang, đau đến choáng váng, cơ thể tiếp tục lăn mình xuống dưới, toàn thân đau nhức, bụng dưới đau xót.
Con của
cô!!!!!
Cuộc lăn mình rốt cuộc dừng lại, Hứa Mạt nằm
trên
sàn nhà dưới cầu thang, loáng thoáng nghe haianh
em được Lục Tử Hoành giữ lại để trông nom
cô
la lên. Hứa Mạt vô lực nằm
trên
sàn nhà lạnh buốt, xuyên thấu đôi mắt đỏ ngầu, nhìn trần nhà trắng bệch, giống như gương mặt Lục Tử Hoành
khôngcòn
một
chút máu.
Hứa Mạt nhớ Lục Tử Hoành, nhớ
anh
không
hề do dự vì
cô
mà chết, rơi xuống đài cao, có phải cũng đau như thế. Trước mặt
cô, vẻ mặt
anh
vẫn thẩn thờ mà lạnh lùng,
không
dám đưa mắt nhìn
cô…
Sinh mạng trong cơ thể
cô
nhanh chóng mất
đi. Trong lúc hấp hối,
cô
dường như cảm giác được có người đàn ông ôm
cô, ở bên tai quát to
một
tiếng bi thương “Hứa Mạt.”
âm
thanh ấy vậy mà giống Giang Dịch Thần. Chỉ là, đời này kiếp này, vĩnh viễn,
cô
không
muốn gặp lại
anh
ta, người
cô
đã
từng dâng hiến tình cảm chân thành. Đừng làm phiền
cô. Đời này, thực
sự
quá mệt mỏi…
Hình ảnh cuối cùng
hiện
ra là vào 12 năm trước, cậu thiếu niên Lục Tử Hoành trong lòng run sợ
nói
vớicô: “Mạt… tớ… tớ thích cậu.” Vậy mà,
cô
chẳng thèm liếc mắt
một
cái: “một
thằng nghèo rớt mồng tơi như cậu sao xứng với tôi?”
Giọt lệ rơi từ khóe mắt Hứa Mạt. Đột nhiên,
cô
muốn gặp lại Lục Tử Hoành, cho dù chỉ là
một
cái liếc mắt… Rất nhớ… rất nhớ…