Mái tóc bồng bềnh như những vòm cây nhìn từ xa trở nên rối bờ bởi làn gió mát lạnh. Khuôn mặt trắng trẻo mà ánh lên vẻ lạnh lùng ấy từ từ nhìn sang phía hai chúng tôi đang đứng. Đôi mắt cụp mất một nửa thẳng thắn đối mắt với tôi. Quả thật sự quá đẹp trai, như một thiên thần từ trên trời xuống vậy. Nếu không thấy người đó đẹp trai thì chắc tôi cũng không tài nào nhận ra đó là ai. Ba cặp mắt trao nhau ánh nhìn, không mãnh liệt nhưng chứa tran bao nhiêu cảm xúc riêng biệt. Tôi không biết mình mở to mắt ra tới cỡ nào mới có thể hết sự kinh ngạc này.
Hàn Băng Vũ, cậu ấy thật sự đã đến đây, nhưng... tại sao? Tôi vẫn chưa thể tin rằng Hàn Băng Vũ đang đứng trước mặt tôi, đáp lại ánh mắt của tôi không do dự. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy mặt cậu ấy nhỉ? Đã bao lâu rồi tôi mới được chứng kiến cậu ấy gần như thế này?
Hàn Băng Vũ, cậu ấy đang đứng ngay trước mắt tôi, là thật hay ảo ảnh? Tôi muốn vươn tay ra chạm thử, nhưng tại sao hình bóng cậu ấy lại xa hơn so với tôi tưởng tượng nhỉ?
Mắt tôi nhòe rồi, nhòe mất rồi. Sao lại khóc chứ? Vào đúng thời điểm này, sao tôi lại làm cho mặt mũi mình xấu hoắc thế này? Hình ảnh phía trước không còn rõ nữa, chỉ mong là nước mắt không chảy ra, chỉ lắng đọng lại trên khóe mi mà thôi, hoặc tôi ước tôi có thể làm cho nó chảy ngược vào bên trong.
"Lâu rồi không gặp."Hàn Băng Vũ lên tiếng trước, với ngữ khí đem theo cái giá rét của Bắc Cực. "Diệp Trúc Y."Nghe cậu ấy gọi thẳng tên mình, tim tôi bỗng giật mạnh một cái.
"Mày..."Lôi Vĩ Vĩ chau mày lại, vừa nói vừa nghiến răng. Cậu ấy chợt nắm lấy cổ tay tôi, rồi tiến lên đứng chắn trước mặt tôi. Hàn Băng Vũ giờ đây bị tấm lưng vĩ đại của Lôi Vĩ Vĩ chắn mất, tôi vẫn đờ đẫn như người không hồn nhìn thẳng. "Đồ bánh bèo thối, mày tới đây làm gì hả?"
"Nhà Lôi và nhà Triệu đang tìm cách đưa cậu trở về đấy."Hàn Băng Vũ từ tốn nói, không hề lên cao hay xuống giọng.
"Vậy thì liên quan gì tới thằng họ Hàn như mày?"Lôi Vĩ Vĩ gằn giọng.
"Tôi chỉ chuyển lời thôi. Còn tôi có việc cần làm ở đây. Một việc... rất quan trọng."Hàn Băng Vũ vừa dứt lời, ngay lập tức chuyển ánh mắt của cậu ấy sang nhìn tôi, cơ mặt dãn ra nhanh chóng. Tôi lúc này đứng chếch sang một tí, để cho mình có thể thấy được Hàn Băng Vũ. Tôi đủ biết mắt mình giờ đỏ tới mức nào, nhưng vẫn cố nhìn, cố đáp lại ánh mắt của cậu ấy trong im lặng và thờ thẫn.
"Hi! Là tôi đã nói với anh ý đó!"Đình Đình từ ghế đằng sau ô tô bỗng nhảy ra ngoài, tươi cười phá tan bầu không khí căng thẳng giữa ba người chúng tôi. "Trúc Y này, nên cảm ơn tôi đi. Cậu có cơ hội rồi đó!"Đình Đình nháy mắt với tôi một cái.
"Con nhỏ đáng chết!"Lôi Vĩ Vĩ cọ xát hai hàm răng lại như sắp tạo ra lửa, chắc định bụng chạy lên quạt cho Đình Đình một trận nhưng tôi kịp thời lấy lại được ý thức nên đã vội vàng ngăn hắn lại, rồi lắc đầu tỏ ý không nên. Lôi Vĩ Vĩ ngoan ngoãn liền hạ hỏa ngay lập tức, hít thở thật sâu lấy sự bình tĩnh.
Đình Đình đã chạy tới chỗ Lôi Vĩ Vĩ từ khi nào, khoác tay cậu ấy thật chặt. "Đi thôi đi thôi! Tôi sẽ đưa cậu tới trường!"Đình Đình ngay tức khắc lôi Lôi Vĩ Vĩ đi một mạch, bất chấp hắn có phản kháng như thế nào. Nhưng tôi không hiểu sao cậu ấy lại để bị kéo đi như vậy, thật không giống với bản chất của Lôi Vĩ Vĩ chút nào. Hay... cậu ấy cố tình làm vậy? Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi trước khi đi tỏ vẻ đầy thất vọng, như muốn tôi sau chuyện này đừng làm gì tổn thương hay bỏ hắn như vậy. Và giờ, chỉ còn mỗi tôi và Hàn Băng Vũ ở đây. Chắc Đình Đình muốn hai chúng tôi nói chuyện, giải hòa hết mọi chuyện cũ.
Chỉ còn nghe thấy tiếng của thiên nhiên, thật sự dịu êm hơn trong giấc mơ của tôi.
"Trúc..."
"Để... để tôi nói trước!"Tôi hoảng sợ, vội ngắt lời Hàn Băng Vũ trước khi cậu ấy kịp nói hết tên tôi. Tôi vén lại hai bên tóc mai, đôi mắt hướng xuống dưới đất. "Về... về... về chuyện tố cáo... ở... ở trường lúc đó... tôi... tôi..."Không hiểu sao, miệng lưỡi tôi cứ không nói thành một câu hoàn chỉnh. Hai tay tôi nắm chặt gấu áo. "Xin... xin lỗi.... vì... vì đã... đổ... đổ lỗi cho cậu! Đình Đình đã giải thích tất cả... nên... nên hiểu lầm này... xin... xin cậu hãy... hãy... tha... tha.... tha lỗi cho tôi!"Tôi vận khí công mãi mới xổ ra được những gì cần nói. Xong, tôi cúi gập người xuống gần chín mươi độ, thể hiện sự xin lỗi với vẻ thành kính nhất. Nước mắt tôi giờ đây đã tuôn trào xuống, từng giọt từng giọt rơi lã chã xuống mặt đất. Tôi thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn cậu ấy nữa. Lúc trước, cậu ấy lúc nào cũng đi cầu xin sự tin tưởng của tôi, giờ đây tôi lại cầu xin sự tha thứ từ Hàn Băng Vũ, tôi tự hỏi liệu cậu ấy có chấp nhận không?
"Tôi đã biết cả rồi! Lúc cô đi, tôi đã cho người điều tra tất cả."Hàn Băng Vũ lên tiếng. "Dù sao cũng không thể nói đây là lỗi của cô được, nên tôi chẳng thể nói hai từ 'tha thứ' được ở đây."Tôi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cậu ấy khẽ mỉm cười. "Căn bản là cô không có lỗi."Nói rồi, Hàn Băng Vũ cúi đầu xin lỗi tôi. "Xin lỗi cô, Diệp Trúc Y!"
Lần này thì nước mắt tôi thật sự chảy ra như suối, như nước sông đổ ra biển cả. Tôi khóc thành tiếng, cứ hu hu mãi, nấc mãi mà không dứt. Tôi đưa hai tay che mặt, không muốn để Hàn Băng Vũ nhìn thấy cảnh tượng xấu xí này. Cả người run lên như đang đứng trong bão tuyết. Nhưng không ngờ, cậu ấy đã tiến lại gần tôi từ lúc nào, đưa hai tay vòng ra sau lưng tôi, ôm chặt lấy tôi, và khẽ thủ thỉ vào tai tôi. "Tôi ở đây, vì vậy hãy khóc đi, khóc cho tới khi cô thấy ổn thì thôi."
Tôi muốn ủn cậu ấy ra ngay bây giờ, nhưng cơ thể tôi lại không hoạt động được gì khác ngoài việc chỉ biết khóc lóc. Tôi tựa đầu lên ngực Hàn Băng Vũ, nghĩ bụng sẽ khóc cho tới khi cạn nước mắt thì thôi. Cơ thể đã ngừng run rẩy được phần nào nhờ có hơi ấm của Hàn Băng Vũ. Từng kỉ niệm cũ của chúng tôi hiện về trong tâm trí. Tôi thấy mình thật có lỗi, thật sự có lỗi! Trong lúc khóc, tôi đã nghĩ rất nhiều, cảm giác cứ như mơ. Và rồi tôi trở nên mệt lửng, kiệt sức, thϊếp đi lúc nào không biết.
Chỉ biết khi tôi tỉnh dậy, là hình ảnh của một chiếc xe ô tô. Chú tài xế là một người lạ hoắc trông mặt tàn bạo một cách dã man con ngan làm tôi thấy phát hoảng. Khi nhận ra mình đang ngủ và tựa đầu vào vai Hàn Băng Vũ, tôi khẽ thở phào. Định tiếp tục ngủ, nhưng rồi nhận ra sự việc nên đã bật dậy như lò xo, hoảng hốt nhìn sang Hàn Băng Vũ ngồi cạnh.
"Ngủ ngon không?"Hàn Băng Vũ trìu mến quay sang hỏi tôi.
"Dạ? À à... ừ... cảm... cảm ơn cậu!"Tôi cúi đầu như bổ củi, nói lúng ta lúng túng. Rồi cậu ấy quay đầu ra phía cửa kính xe, nhìn rất chăm chú ngắm nhìn cảnh thành phố tấp nập, náo nhiệt.
Cảnh thành phố tấp nập.... cảnh thành phố... thành phố...
Sao ở quê lại là thành phố được? Tôi chợt nhớ ra rằng tôi đã ngủ thϊếp đi không biết bao lâu, và rồi còn ngồi trên xe ô tô nữa. Nhìn sang cửa kính bên kia, tôi thấy xe đi lướt qua trung tâm thương mại của thành phố Mỹ Hòa đang nườm nượp người đi lại. Vì điều này mà tôi suýt phòi máu mà chết.
Tôi... tôi đã trở lại thành phố Mỹ Hòa rồi sao? Từ khi nào vậy? Làm ơn ai đó kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra khi tôi còn đang ngủ say như chết được không? Thật là, sao tôi lại chọn thời điểm ngu ngốc như thế để ngủ có chứ?