Mãi Bên Anh

Chương 7-5: Đại ca - Đại tỷ

"Con đi học đây ạ!"Tôi cúi chào ông bà vẫn còn ngồi ăn sáng. Đeo ba lô xong, tôi đi ra ngoài cổng, không kịp để ông bà lôi lại bắt ăn sáng cùng. Tâm trạng tôi lúc này như con số 0, chả muốn bỏ cái gì vào bụng cả.

Đi được một đoạn trên đường, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân chạy ngày một lớn dần đằng sau. Linh tính tôi bỗng mách bảo chuyện chẳng lành sắp tới.

"Y Y, khoan đã Y Y, đợi... đợi tôi!"Tên Lôi Vĩ Vĩ gầm lên như beo. Hắn chạy ngay ra phía bên cạnh tôi, áo khoác đồng phục mới vào được một tay. Khuyu áo sơ mi còn chưa cài hết, đầu tóc rối tung rối mù như tổ quạ. Miệng thì thở hổn hển do chạy tốc lực. A, hình tượng đẹp trai của hắn bay đi đâu mất rồi, tôi tự hỏi.

"Tôi bảo cậu ở nhà đi mà."Tôi vừa đi vừa nói một cách thất vọng. Haiz, không gì có thể ngăn cản tên đầu gấu xó chợ này mà!

Lôi Vĩ Vĩ nhét vào tay tôi cái ba lô đen nhẹ tênh, dường như không có gì trong đó. Mặc kể tôi ngạc nhiên thế nào, hắn chỉnh lại đồng phục, đầu tóc cho gọn gàng, tử tế. Rất nhanh, hắn lại trở về trạng thái 'trai thành phố' như ban đầu.

"Đi thôi!"Hắn kênh kiệu nói, hai tay đút túi quần, sải chân bước đi.

"Ơ... ơ... còn ba lô..."Tôi chạy theo trong sự kinh ngạc.

Cứ thế, hai chúng tôi bước đi cùng nhau, vai kề vai. Mặc dù không ai nói với ai câu nào, nhưng tôi vẫn thấy rất vui. Không hiểu sao khi Lôi Vĩ Vĩ đi bên cạnh mình, tôi lại có cảm giác như có một sợi dây vô hình nối giữa tôi và cậu ấy.

....................

"Tôi là Lôi Vĩ Vĩ."Lôi Vĩ Vĩ trở về cái ngày đầu tiên đi học, khệnh khạng đứng trên bục giảng, bắt đầu bài giới thiệu của mình. "Tôi là bạn của Y Y, nếu có ai đυ.ng vào cô ấy thì cứ nhìn nắm đấm đây. Đương nhiên, nếu bị lớp khác bắt nạt, họ cũng sẽ chết thật khó coi."

Tôi ngượng chín cả mặt, cúi gằm xuống bàn, chỉ lén nhìn xung quanh. Cô giáo lùn chưa đứng tới vai Lôi Vĩ Vĩ cũng chết lặng ngay cạnh hắn ta. Cả lớp im phăng phắc. Tên điên này, đúng là không sợ trời sợ đất thật mà.

Bỗng một bạn nữ, chính là cái bạn mê trai đẹp hôm trước, đứng dậy. Bạn hai tay nắm lại, mỉm cười nhìn Lôi Vĩ Vĩ. "Bạn cũng từ thành phố?"

"Đúng!"Lôi Vĩ Vĩ gật rụp một cái.

"Woah, đẹp tr..."Cô bạn chưa kịp sướиɠ hết, chưa nói xong câu thì đã bị Vu Cảnh ngồi đằng sau bịt miệng lại, kéo ngồi xuống.

Ôi thôi... ôi thôi... tôi không quen, tôi không quen ai hết. Giờ tôi lại muốn trở về với tháng ngày trước, sống ẩn sống dật làm việc trọng đại mà chả ai thèm để ý. Bây giờ tôi có trốn ra ngoài lớp hay làm liều nhảy từ cửa sổ ra thì cũng không tránh khỏi cái số phận thối nát đầy đau thương này.

Công nhận, giờ tôi mới nhận ra, trai thành phố mà về quê thì sẽ kinh khủng tới mức nào. Đã thế, Lôi Vĩ Vĩ lại rất đẹp trai, chiều cao 'soái ca' mét tám lăm, bảo gái không mê mới là lạ. Thậm chí, không chỉ có nữ sinh mà còn có cả tá thằng đàn ông con trai đi theo Lôi Vĩ Vĩ tâu hắn làm đại ca, và rồi tôi thì bị liên lụy. Lạy hồn, hôm nay mới là ngày đầu tiên hắn đi học thôi à.

"Đại ca, đại tỷ về thong thả!"Cả một hàng dài con trai xếp ngang ra cúi đầu cung kính chào, hô to 'khẩu hiệu'. Tôi và Lôi Vĩ Vĩ vẫn bình thường đi ra phía cổng trường, bỗng cái tiếng hô đồng thanh to chả bá này làm tôi sợ hú hồn hú vía, giật nảy mình suýt ngã vào lòng Lôi Vĩ Vĩ.

"Hơ hơ..."Tôi nở nụ cười méo xệch, cúi chào mấy ông bạn đó. Còn Lôi Vĩ Vĩ thì vui vẻ chào lại, cười tít cả mắt.

Chuồn thôi!

Tranh thủ lúc tên Lôi Vĩ Vĩ còn đang chào hỏi bắt chuyện với dàn đệ tử mới thu thập, tôi nhanh chóng chạy khuất tầm mắt hắn. Chạy, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó không hơn không kém. Sao chưa gì tôi đã 'lên chức' đại tỷ vậy? Nghe sao mà cứ ngứa ngáy chân tay. Tất cả là tại tên Lôi Vĩ Vĩ rối rắm đó.

Nhưng không hiểu sao, hình như Vu Cảnh đang chạy về phía tôi từ đằng sau. Tôi không nhìn nhầm thì phải?!

"Trúc Y, bà đang về à?"Vu Cảnh tươi cười hỏi.

"À... à... tôi... tôi... không... ừ..."Tôi chả hiểu mình đang nói cái gì, đầu óc và miệng cứ dính lại với nhau vậy. Chắc do vụ việc Lôi Vĩ Vĩ làm loạn trường lên khiến tôi đau đầu.

"Tên Lôi Vĩ Vĩ đó, thật sự là bạn của bà hả?"Vu Cảnh hỏi nhỏ.

"Ừ... là bạn."Tôi gật đầu khẳng định.

"Bà thích cậu ta?"

Nói tới đây, không hiểu sao mặt tôi bỗng nóng ran.

"Không... không phải đâu."Tôi vội xua tay, tỏ ý phủ định. "Chúng tôi khá thân thôi. Bạn là con trai."Tôi cười cho qua, rồi lùi lại vài bước, vẫy tay chào Vu Cảnh. "Mai... mai gặp."Nói xong, tôi quay đầu cắm cổ xông về phía trước.

"Ê!"Không ngờ Vu Cảnh lại bắt kịp cổ tay tôi, gọi to. "Đi cùng đi."Cậu đề nghị.

"Dạ?"Tôi không hiểu sao lại nói lễ phép, nhìn cậu ấy không chớp mắt với vẻ mặt ngạc nhiên.

Lúc này có cơ hội nhìn kĩ Vu Cảnh, tôi thấy cậu ta tuy không xấu không đẹp, nhưng lại rất có nét, càng nhìn mới thấy điểm đẹp trai của cậu ấy. Không cao hơn tôi lắm nhưng vẫn vừa đạt đủ chiều cao 'soái ca' mét bảy. Tôi thật sự không hiểu, nói chuyện với nhau không nhiều, nhưng sao cậu ấy cứ đòi về cùng tôi?

"Về cùng đi."Vu Cảnh nhắc lại lần nữa, tay cậu vẫn cầm chắc cổ tay tôi. Lúc này, não tôi mới trở về thực tại.

"Này, mày đang làm gì với Y Y thế hả thằng kia?"Một giọng nói oang oang xoẹt qua như sét đánh ngang tai. Tôi lo ngại nhìn về phía phát ra giọng nói rồi nhanh chóng rụt tay về theo phản xạ. Tôi nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu quay đi. Không ổn rồi... không xong rồi...

Là Lôi Vĩ Vĩ!

"Chết tiệt!"Tôi buột miệng chửi thề. Nếu không phải có Vu Cảnh cứ nằng nặc đòi đi cùng với tôi thì có phải tôi đã trốn được tên đại ca đó rồi không!