Mãi Bên Anh

Chương 7-2: Vị khách cùng chiếc mô tô

Thấm thoát đã tròn hai tuần trôi qua. Tình hình nhà cửa gia đình tôi vẫn thế, nhưng điều vui hơn chính là ông bà tôi đã nói ổn với cái tên Diệp Trúc Y, nhưng họ sẽ vẫn gọi tôi với cái tên Lưu Thiên Ân.

Và cũng có một điều rất tệ, rằng sức khỏe của ông nội Đình Đình ngày càng tệ hơn. Cô ấy ngày đêm chăm sóc, tới lăn ra cả ốm. Gia đình tôi cũng đã giúp đỡ hết sức mình, nhưng dường như không có tác dụng.

"Hôm nay cậu đi học sao?"Đình Đình đang rửa rau trong sân thì thấy tôi nên chạy ra trước cửa nhà, hỏi.

"Ừ, hết hạn nghỉ rồi!"Tôi khóc thầm trong lòng. Hơn nữa, cái bộ đồng phục quê mua màu trắng đen này làm tôi phát ớn, suýt thì định khỏa thân đi học.

"Vậy à? Tôi phải bảo lưu kết quả ở trường lại nên mới được về đây mà không cần đi học."Đình Đình nói. "Mà chiều nay đi học về, ra cánh đồng dưới đồi thả diều không?"

"Thả diều? Nghe hay đó."Tôi vuốt cằm. Ài, không ngờ cũng có ngày mình được trải nghiệm cảm giác trẻ trâu của ông bà bố mẹ mình hồi xưa, là đứa sẽ chính thức nhập quốc tịch 'quê'.

.....................

Trước cổng trường học, tôi đứng ép sát vào bức tường màu vàng, nhìn ngó xung quanh như định vụиɠ ŧяộʍ cái gì đó.

Đúng vậy, từ hôm nay, tôi sẽ chính thức gia nhập xã hội ở đây. Tôi tự nói với chính bản thân, hãy tự tin, bình tĩnh và hòa đồng.

Nhưng mà có vẻ như ngôi trường này cũng hay, bạn bè ai ai cũng tốt với tôi. Ngay cả khi tôi vừa mới bước chân vào lớp học, hội bạn ở trong lớp, bất luận nam hay nữ, xấu hay xinh đều túm tụm trước bàn tôi, hỏi han đủ thứ, làm tôi sợ suýt chết.

Đúng, có một sự khác biệt không hề nhẹ giữa trường thành phố và trường nông thôn.

"Chà, gái thành phố hả? Nè nè, nghe nói trên thành phố có nhiều người đẹp trai lắm đúng không?"Một cô bạn trông xinh xinh, hớn hở hỏi tôi.

"Bà im đi."Không ngờ cô bạn ấy bị hội con trai trong lớp đồng thanh chửi cho một trận. Thay vì sợ sệt, cô ấy cười hề hề.

"Đừng để ý cái con hâm mộ giai đẹp đó."Một cậu con trai mặc dù khá thấp nhưng lại rất có nét, vỗ vỗ vai tôi. "Kể cho tôi mấy bạn nữ của bà đi."Cậu ta rất tự nhiên.

"Ông im đi."Ngay lập tức, tụi con gái đồng thanh rồi xông vào đánh một trận tơi tả. Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi bất giác nuốt nước bọt.

Nhưng dù sao, cũng rất vui khi có một lớp học như vậy. Từ thuở đi học tới giờ, tôi chưa bao giờ được hỏi thăm như thế này cả.

Tan học, tôi đi bộ một mình về nhà, tromg lòng cứ lâng lâng như bay trên mây, sung sướиɠ tới nỗi quên hết cả nỗi buồn trước kia.

Bốp!

Một cú đập thật mạnh giáng vào lưng tôi. Tôi đau đến phát hét lên, quay lại đằng sau xem kẻ đó là ai. Mặc dù không đau bằng Lôi Vĩ Vĩ nhưng....

Sao... sao tôi lại nghĩ tới hắn vào lúc này chứ? Quên đi, không đả đυ.ng gì tới tên xã hội đen đó nữa. Thoát được khỏi vòng vây của cậu ta là tôi vui rồi.

"Chào!"Đó chính là cậu con trai bị lũ con gái lớp tôi tẩn hội đồng sáng nay. Cậu ta mỉm cười, giơ tay trước mặt tôi. "Tôi là Vu Cảnh, bà là... Diệp Trúc Y?"

Hơi ngạc nhiên, nhưng tôi cũng gật đầu.

"Chà, lần đầu tôi gặp gái thành phố, bà cao thật đấy. Chắc nhà bà giàu lắm phải không?"Vu Cảnh hỏi.

Tôi khẽ lắc đầu. Đúng, tôi cao, nhưng tùy từng trường hợp.

"Tôi đưa bà về nhé?"Bất ngờ, câu nói của Vu Cảnh như đòn chí mạng, làm tôi sốc tim suýt chết.

"Thôi, tôi... tôi có hẹn khác rồi. Để dịp khác nhé!"Tôi cười gượng gạo, rồi ba chân bốn cẳng chuồn trước.

Ôi mẹ ơi, sao lại đưa tôi về nhà? Chúng tôi mới quen nhau thôi mà hắn đã định 'nhanh' như vậy sao?

Sau khi về nhà cất ba lô, tôi vẫn mặc đồng phục trường, vội vã đi xuống đồi và gặp Đình Đình ở đó.

Thảm cỏ xanh mươn mướt, bầu trời cao trong xanh vời vợi. Ở đây, thiên nhiên như hòa vào thành một, tạo nên bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp hơn bao giờ hết.

"Đình Đình!"Khi nhìn thấy cô ấy đứng đằng xa, tôi cươi tươi roi rói gọi to rồi chạy lại. Nhưng càng chạy lại gần, lại gần hơn nữa, tôi nhận thấy cô ấy còn đứng cùng với một người khác, một người rất cao. Bên cạnh người đó còn có một chiếc mô tô đen sành điệu rất quen mắt. Đình Đình dường như mải nói chuyện nên không nghe thấy lời tôi gọi.

Khi chỉ còn cách họ ba mét, tôi dừng phắt lại, thở một cách mệt nhọc. Từ đây, tôi đã có dự cảm chẳng lành. Tôi hết nhìn chiếc mô tô, rồi lại nhìn hai người họ.

Đình Đình bỗng nghiêng đầu nhìn tôi với nụ cười gian xảo. Còn cái người đàn ông cao chót vót đang đứng quay lưng với tôi kia cũng quay đầu lại nhìn.

Xẹt xẹt xẹt! Tôi nhìn thấy mặt hắn rồi, nhìn thấy rồi. Một luồng điện tê tê chạy qua người tôi.

Tôi co giò bỏ chạy về hướng ngược lại, hai mắt dính chặt lại như keo. Tôi muốn phủ nhận sự thật. Đây không phải thật, là ảo giác thôi. Cớ sao hắn tới đây được chứ?

"Á, Y Y, cô không được chạy!"Tiếng gầm quen thuộc của Lôi Vĩ Vĩ vang lên, tóm chặt cổ áo tôi lúc nào không hay.

"Tôi..."Tôi quay đầu nhìn hắn, làm mặt hoảng sợ.

"Cất công mãi mới tìm được cô. Vậy mà phản ứng của cô như vậy hả?"Lôi Vĩ Vĩ véo thật mạnh hai má tôi, làm tôi đau đến phát khóc.

Sao... sao lại thế?

Sao cậu lại đi tìm tôi? Sao lại xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi nhớ lại những ngày địa ngục đó, ở trường Lam Nguyệt. Sao cậu không cút đi, để mặc tôi đi? Tôi thật sự không muốn dính dáng gì tới những người như cậu nữa.

Tại sao... tại sao...