Mãi Bên Anh

Chương 6-5: Mơ hay thật, không rõ!

"Này... lúc đấy tôi định trêu cô, giả vờ ngủ..."Lôi Vĩ Vĩ khục khặc cười. "Thế mà cô tưởng thật..."

"Tôi... tôi..."Tôi ngượng chín cả mặt, không biết giải thích thế nào.

"Yên tâm."Bỗng Lôi Vĩ Vĩ nhảy vụt lên, ôm chầm lấy tôi. "Thiên Thu đã sớm không còn nữa..."

Mặt tôi đỏ bừng bừng, nóng ran.

Hắn... hắn đang làm gì thế này? Sao... sao lại ôm tôi? Ôm... ôm... ôm...

Lần đầu tiên trong đời, ngoại trừ người thân ra, tôi bị một thằng con trai ôm, lại còn là mafia nữa.

Chẳng lẽ... Lôi Vĩ Vĩ... thích tôi thật?

"Khô cả tay."Hắn nhanh chóng buông thả tôi ra, cười tươi.

"Hả?"Tôi sờ sờ đằng sau lưng khi thấy cái gì đó ướt ướt.

Trời ơi, hóa ra tên Lôi Vĩ Vĩ lau tay vào áo tôi. Lúc hắn bóp vỡ cốc nước làm tay hắn ướt. Vậy bây giờ, hắn lại... đi lau vào áo tôi.

"Sao... sao lau vào vào áo tôi?"Tôi bực tức hỏi.

"Nhìn lại, đây là áo tôi."Lôi Vĩ Vĩ cười gian xảo.

Tôi nhìn lại mình. Thấy mình mặc chiếc áo đen có in đầu lâu xương sọ ở giữa, và quần thì... tôi mặc mỗi quần chip.

"Á!"Tôi hét lên, trùm chăn lên người.

"Không sao, là mấy cô giúp việc thay ấy mà."Lôi Vĩ Vĩ xoa đầu tôi. "Tối nay cô ngủ đây qua đêm. Tôi đã gọi về cho bố mẹ cô rồi."

Hắn mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đi ra phía cửa, tắt đèn cho tôi rồi bước ra ngoài.

Trông hắn cười... thật đẹp trai à nha.

Lôi Vĩ Vĩ thật sự rất khác. Hắn dịu dàng hơn, ân cần hơn, lại còn tốt với tôi hơn bình thường.

Yên lòng, tôi nằm xuống, đắp chăn lên đi ngủ.

....................

Cạch!

Trong giấc mơ, tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Kệ đi, là mơ thôi, ngủ tiếp đi.

"Y Y, sáng mai, đúng 14h có mặt tại công viên Hoa Lệ, ăn mặc đẹp vào. Nhớ có mặt đúng giờ đấy, không chết với tôi."Tôi nghe thấy giọng Lôi Vĩ Vĩ thì thầm bên tai mình.

Hic... sao mình mơ cũng gặp phải hắn thế này? Chứng tỏ mình bị Lôi Vĩ Vĩ ám rồi.

Sau đó, tôi tiếp tục ngủ say, không còn mơ thấy gì nữa.

....................

Tầm 12h trưa, sau khi bị Lôi Vĩ Vĩ dắt đi ăn mì, tôi trở về nhà trong tâm trạng mệt mỏi vô bờ bến.

"Trúc Y, con về rồi hả?"Dì Khuê chạy ra cửa, hỏi tôi với giọng bất an.

"À... vâng..."Tôi gật nhẹ, khẽ thở dài.

"Trúc Y, cậu ta là ai hả?"Chú Phong cũng đi ra ngoài, hỏi tôi.

"Dạ?"Tôi biết dì chú hỏi ai, nhưng tôi không dám trả lời.

"Cái thằng nhóc đáng ghét đó."Dì Khuê chống nạnh, nói bằng giọng hậm hực. "Hôm qua nó gọi điện về số nhà, bảo là bạn của Y Y gì gì đó, thông báo là Y Y sẽ ngủ qua đêm ở nhà cậu ta."

"Lúc cậu ta nói Y Y, dì con còn không biết đó là ai."Chú Phong tiếp lời.

"Sau đó thì nó lại bảo là Diệp Trúc Y, thì dì bắt nó đưa con về nhà. Nhưng nó không những bảo thủ, còn dám nói dì là..."Dì Khuê gằn giọng. "Bà già."

Tên Lôi Vĩ Vĩ này... hắn gây ra chuyện tày trời gì đây? Sao lại dám gây sự với cả dì tôi hả? Lại còn nói rất thản nhiên với tôi là gọi cho bố mẹ tôi rồi.

Hic... Lôi Vĩ Vĩ, ở đâu cậu cũng thật ngang ngược.

"Mà thôi. Nói chuyện khác."Dì Khuê lôi ra một tờ giấy có ghi đủ các thể loại sale, giơ lên trước mặt tôi. "Chương trình giảm giá từ 13h cho đến 16h ở trung tâm thương mại Mỹ Hòa. Tất cả các gian hàng đều giảm giá từ 50% trở lên. Cơ hội ngàn năm có một nhất định cả nhà phải đi."Dì nói chắc nịch.

"Xin lỗi, em không nói trước."Chú tôi tỏ ra ngạc nhiên. "Chiều nay anh phải ra cơ quan."

"Vậy không sao, hai dì cháu mình đi nhé!"Dì nháy mắt với tôi.

Thôi được rồi, dù sao nể tình dì, với cả tôi cũng thiếu đồ nghiêm trọng, nên tôi gật đầu đồng tình ngay lập tức.

Thân tàn ma dại, đầu tóc rối như tổ quạ. Tôi lết cái xác không hồn, hai tay hai vai xách tổng cộng sáu túi. Còn dì Khuê đi bên cạnh cũng không khá hơn là bao.

Sau khi giờ vàng giảm giá kết thúc, chúng tôi cũng sống sót và mang về nhiều thành quả. Dì tôi chắc sướиɠ lắm đây. Trung tâm thương mại Mỹ Hòa từ trước tới giờ bán đồ chưa từng giảm giá, thế mà tự dưng hôm nay sinh nhật ông chủ, thế là giảm giá, chả hiểu sao.

16h15, hai dì cháu ngồi trên taxi, thở mệt nhọc, không ai nói câu nào.

Trên đường về, chiếc xe chợt phóng qua công viên Hoa Lệ. Nghe nói cái công viên giải trí này chỉ có các trò chơi cảm giác mạnh. Tôi lại bị yếu tim nên không dám vào đây bao giờ.

Mà khoan... hình như hôm qua tôi mơ, tên Lôi Vĩ Vĩ hẹn tôi 14h ra đây thì phải. Kệ đi, đêm qua tôi mơ mà, có biết gì đâu. Với cả nếu là thật thì bây giờ cũng gần 16h30 rồi, chắc hắn cũng chả ở đó làm chi.

Nhưng mà hôm qua tôi mơ hay là thật nhỉ?

"Dừng... dừng... dừng hộ tôi."Tôi nói vội vàng.

Kít!

Chiếc xe phanh kít lại, làm hai dì cháu tôi đập mặt vào ghế trước.

"Trúc Y, chuyện gì vậy?"Dì tôi hỏi.

"Dì về trước đi. Con về sau."Tôi mở cửa, chạy ra ngoài, mặc kệ những lời gọi thất thanh của dì khuê. Xin lỗi dì, con phải kiểm tra xem con mơ hay thật đã.

Đứng trước cổng công viên, người ra vào tấp nập, tôi ngó nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lôi Vĩ Vĩ đâu. Tôi ngày càng thấy bất an, cứ tìm trong đám đông trước cổng.

Hic... chắc mình mơ thật. Đúng là đồ ảo tưởng sức mạnh Diệp Trúc Y ạ.

Nhưng khi tôi chuẩn bị quay đi thì mắt tôi quẹt qua một tên mặc đồ đen tuốt, đang ngồi trên ghế đá ngay đằng sau cổng, ngửa đầu ra đằng sau ngủ há cả miệng. Nếu không nhìn thấy cái vòng tay gai cùng với chiếc áo đầu lâu xương xọ kia, tôi đã không nghĩ đó là Lôi Vĩ Vĩ.

Trời... vậy giấc mơ hôm qua... là thật sao?