Mãi Bên Anh

Chương 6-2: Kẻ thừa thãi

Hàn Băng Vũ nhìn tôi một cách trầm lặng, dường như đang đợi chờ câu trả lời từ miệng tôi phát ra. Rồi bất ngờ cậu ấy nắm chắc hai bả vai của tôi, nhấn mạnh từng chữ một. "Không phải tôi làm."

"Tôi..."Tôi không biết nói gì hơn.

Có lẽ những điều tôi làm, nào thì trốn tránh cậu ấy, nào thì không nói năng gì, đã đủ chứng minh với Hàn Băng Vũ rằng tôi vẫn không tin cậu ấy.

Nhưng mà....tôi tin hay không tin?

Mọi thứ thật sự rất mơ hồ. Tôi không còn cảm giác mình đang ở thực tại nữa, mà là lơ lửng giữa một khoảng không nào đó, hai tai vang văng vẳng lại những câu nói của Hàn Băng Vũ. Bởi vì mọi chuyện vẫn chưa thể giải quyết, cũng không có bằng chứng chứng minh rằng Hàn Băng Vũ là người vô tội. Tôi không biết làm gì, chỉ biết khóc.

Hàn Băng Vũ sững người ra thì thấy tôi khóc, cậu ấy chợt lùi lại vài ba bước, tạo khoảng cách với tôi. "Vậy là cô không tin tôi?"Cậu chợt hỏi.

"..."Tôi muốn giải thích với cậu ấy, nói với cậu ấy những gì tôi nghĩ, những gì tôi biết, nhưng không hiểu sao miệng tôi cứ như bị ai đó khâu chặt lại, làm cho tôi không thể mở miệng nói dù chỉ một từ.

"Xin lỗi."Hàn Băng Vũ trả lại tôi một câu nói lạnh tanh rồi bước ra phía cửa, không thèm ngoái đầu nhìn tôi một lần. Cứ thế, cứ thế, mắt tôi nhòe đi bởi nước mắt cứ trào ra. Tôi tự nhủ, điều này thì có gì đáng khóc chứ? Rõ ràng Hàn Băng Vũ là người làm tôi bị thành như thế này, nhưng tại sao tôi lại thấy mình có lỗi với cậu ấy?

"Bánh bèo thối, mày làm gì ở..."Tôi nghe thấy giọng Lôi Vĩ Vĩ ở ngoài cửa. Hàn Băng Vũ thản nhiên đi qua, phớt lờ Lôi Vĩ Vĩ. Tên Lôi Vĩ Vĩ đang định gây chiến với Hàn Băng Vũ thì mất hứng, gãi đầu khó hiểu tiến về phía tôi.

Và rồi hắn nhận ra tôi khóc, tôi khóc nhìn Hàn Băng Vũ. Lôi Vĩ Vĩ mở to mắt nhìn tôi, rồi chạy gấp gáp về phía tôi. "Y Y, Y Y, sao cô khóc vậy? Nói tôi biết, cô làm sao hả?"

"Là tôi... tôi có lỗi..."Tôi cúi mặt xuống, để mặc cho những giọt lệ lăn dài trên má, mặc cho Lôi Vĩ Vĩ có lay tôi đến cỡ nào.

"Hừ, tên bánh bèo thối chết tiệt, hắn dám làm cô khóc sao?"Lôi Vĩ Vĩ nghiến răng ken két, mặt nhăn nhăn nhó nhó, hai tai 'xì' ra khói vì cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm. "Tôi đi gϊếŧ hắn ta."

"Khoan..."Tôi kéo tay Lôi Vĩ Vĩ lại trước khi hắn thực hiện nhiệm vụ 'gϊếŧ người'. Tôi khóc ròng lắc đầu nhìn hắn một cách van xin nài nỉ. Hắn nhìn tôi một lúc. Đôi mắt đang chau lại liền dãn ra, khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn. Lôi Vĩ Vĩ thở dài. "Y Y, bánh bèo thối hại cô, cô còn lẩm bẩm mình có lỗi?"

"Tôi...."Không ngờ tôi lẩm bẩm nhỏ như thế mà hắn nghe được. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lôi Vĩ Vĩ, hắn đang làm mặt buồn bã nhìn tôi.

"Cô... thích hắn?"

"..."

"Ah, hiểu rồi. Vậy là ngoài Thiên Thu ra, bây giờ còn thêm cả Y Y nữa."Lôi Vĩ Vĩ cười chua chát, rồi đá mạnh chân lên, hai tay đút túi quần bước ra ngoài cửa.

"Lôi..."Tôi không kịp ngăn hắn lại.

Lôi Vĩ Vĩ đã rất đau buồn khi Thiên Thu không thích hắn ngược lại mà đi thích Hàn Băng Vũ. Vậy mà giờ đây, tôi lại làm cho Lôi Vĩ Vĩ đau buồn, cả Hàn Băng Vũ nữa. Thiên Thu nói rất đúng, tôi là con xúi quẩy, chỉ đem lại tai họa cho người khác là nhiều. Lôi Vĩ Vĩ cũng rất tốt với tôi, cả Hàn Băng Vũ cũng vậy. Nhưng sau cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà tôi bị hiệu trưởng gọi lên, đã phá tan niềm hi vọng của, đã đẩy hai người họ càng ngày càng xa tôi hơn. Lôi Vĩ Vĩ, tuy hắn luôn ở bên cạnh tôi, nhưng mà tâm trí hắn cũng chỉ để tâm tới Thiên Thu. Hắn nói hắn không còn thích Thiên Thu, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng ân hận. Tôi đúng là một con thừa thãi nhất quả đất này. Vì sự tồn tại của tôi, mà mọi thứ mới trở nên xáo trộn như vậy.

Tôi muốn cắn lưỡi tự tử ở đây, chết đi cho rồi.

Nhưng tôi không đủ can đảm để làm việc này. Không bao giờ... không bao giờ có thể...

Những tiết sau đó, Hàn Băng Vũ không thèm ngoái nhìn tôi một lần, hay liếc. Lôi Vĩ Vĩ thì ngay cả về lớp cũng không về một lần, huống hồ là nhìn mặt tôi.

Tôi mang sự thất vọng và sự chán nản về nhà.

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên, có thứ gì đó rất lớn lao từ trên xuống, đáp thẳng xuống ngay trước mặt tôi, làm tôi giật mình, suýt ngã ra đằng sau.

Đó là... bàn học và ghế sao?

Tôi chạy lại gần để nhìn. Ở trong ngăn bàn này có rất nhiều sách vở, nhưng đều bị xé rách, rồi những hình vẽ, lời nói cay độc được viết lên từng trang sách. Mà điều ngạc nhiên hơn nữa, những cuốn sách này đều là của tôi, ngay cả bàn và ghế cũng vậy, đều bị lấp chi chít bởi những câu chửi thề như 'chết đi', 'cút khỏi Lam Nguyệt đi'...

Hiểu rồi, tôi... đang bị bắt nạt.

"Diệp Trúc Y, mày có nhận ra đó là bàn của ai không?"Tôi nghe thấy giọng của Hoa Băng vang lên ở bên trên. Cô ta đang đứng ở hành lang tầng hai, nói vọng xuống.

"Hôm nay dù sao cũng là ngày cuối cùng mày học ở đây, nên bọn tao định gửi mày món quà tạm biệt."Hoa Ấn cũng cúi xuống, nói bằng giọng mỉa mai.

Món quà? Bọn họ... định làm gì?