Hậu uyển Đông cung mặc dù không thể so với ngự hoa viên rộng lớn, nhưng cũng là tú mĩ đoạt người
(*đẹp đến nỗi mê hoặc lòng người), toàn bộ đều có khí phái Hoàng tộc. Bích Ba Hồ thông với kênh mương tiền điện, đầm nước trong suốt, tuyệt không giống như bộ dạng có yêu vật ẩn núp.
Liếc nhìn lại,
hoa sen hơn
nửa hồ đã sớm héo tàn, kết thành đài sen đầy đặn, nhưng không có người hái. Kỷ Tiêu nhìn hết nửa ngày nói: “Trong hồ này ngoại trừ hoa sen, còn có nuôi cái gì không?”
“Không giấu gì Kỷ đại nhân…, ” Hồ Khâm thập phần cung kính mà cúi đầu,”Thái tử Điện Hạ xưa nay không thích du hồ thưởng ngoạn, nên cái hồ lớn như thế thành ra chỉ để đó, bên trong cũng có chút ít tôm cá cá chép, nhưng cũng không nhiều.”
Kỷ Tiêu hỏi không ra nguyên nhân, ngơ ngác nhìn qua mặt hồ. Bỗng nhiên trông thấy trên mặt nước phiêu đến một đoàn màu sắc tươi đẹp. Y nhìn chăm chú, là vài con cá chép sắc màu rực rỡ, tranh nhau cướp nhụy hoa quế bay xuống mặt hồ.
“Thái tử gia dưỡng cá chép quả nhiên không giống người thường.” Kỷ Tiêu cảm thán một tiếng.
Hồ Khâm lập tức cười làm lành nói: “Kỷ đại nhân ngoại trừ phẩm mực, khả năng thưởng cá cũng tốt. Nhóm cá chép này là Thất Điện Hạ mang về từ Đông Hải đấy, bọn chúng đều có giá trị xa xỉ.”
Kỷ Tiêu giật mình: “Không biết lúc Thất Điện Hạ đưa cá tới như thế nào?”
“Ước chừng cũng sáu tháng trước.” Hồ Khâm hồi tưởng chốc lát, “Khi đó vừa đầu xuân, trời còn lạnh, Điện Hạ lo lắng cá nuôi không sống nổi, lệnh bọn nô tài dùng bồn bạc đựng nước phóng vào trong điện dưỡng.”
Hồ Khâm ước chừng đang nói đến cao hứng, tựa như máy hát mở ra ngừng không được:”Khi đó mỗi ngày ta đều chiếu cố bọn nó, mới biết được cá chép này kỳ thật cũng như người không sai biệt lắm, đều có tính nết. Cái con chấm đỏ kia linh động nhất, thường từ trong chậu nhảy ra, nằm trên sàn nhà lăn tới lăn lui, còn có cái con màu vàng kia đấy, ăn ngon lười biếng… Nói đến, trong đó có con hắc cá chép vô cùng bất thường nhất, không chịu cùng mấy con cá khác đứng ở một chỗ, cắn chết hai con cá chép, dọa ta phải cho nó một mình một cái bồn.”
Kỷ Tiêu mãnh liệt ngẩng đầu cắt đứt hắn: “Hồ tổng quản, không biết nếu đem nước trong hồ này rút khô toàn bộ, cần bao nhiêu thời gian?”
Hồ Khâm nhất thời sửng sốt,
khẩu khí
rút lại giống như đau răng:”Đây cũng không phải là công việc đơn giản, chỉ sợ cần phải móc thông kênh mương vận chuyển đến hồ Thái Bình phụ cận vô cùng ổn thỏa mới được. Không biết Kỷ đại nhân vì sao lại hỏi điều này?”
Kỷ Tiêu bị Hồ Khâm hỏi giống như đánh tỉnh y, âm thầm hối hận. Y thầm nghĩ những ngày qua mình cùng Long Mặc pha trộn một chỗ, thành ra có thói quen làm những việc trái lẽ thường, còn muốn đạo khô một hồ nước. Bộ việc này nhẹ nhàng linh hoạt lắm sao? Chỉ dựa vào nhân lực thì xác thực phí không ít thời gian.
“Ta…ta nghi ngờ dưới hồ này ẩn dấu yêu vật.” Kỷ Tiêu mắt thấy Hồ Khâm thay đổi sắc mặt, lại nói, “Bất quá việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn. Hồ tổng quản cũng không cần bối rối,
giờ
ta đi tìm cao nhân thương nghị.”
Cái tên gọi là cao nhân, hiển nhiên chính là chỉ Long Mặc. Kỷ Tiêu một hơi đem việc lạ Đông cung cùng phỏng đoán của mình nói một lần với hắn, cuối cùng nói: “Tuy trước đó Thái tử Điện Hạ và chúng ta từng có hiểu lầm, nhưng sau này hắn đến giúp ta nhiều lần, hơn nữa chuyện này liên quan đến trọng đại, vô luận như thế nào ta cũng phải giúp giúp hắn. Ta nói tên Hắc Long kia thoạt nhìn thập phần thô bạo, còn không biết sau lưng hắn có âm mưu gì, không thể lại để cho hắn thực hiện được.”
Long Mặc gần đây ước chừng cũng tu luyện thành công, hình dạng càng ngày càng phiêu dật, vẻ mặt thanh thản mà nghiêng mình tựa ở trên giường gần cửa sổ, đôi mắt nửa khép hờ nói: “Mấy lần trước ta gặp phải tên gia khỏa kia đều ngửi thấy mùi máu tanh dày đặc, chắc hẳn việc tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh đều là do hấp thu linh khí người sống có được. Xem ra hắn quả thực đã tìm được chỗ dựa
tại nhân gian này. Hơn nữa lần trước hắn có nói
sắp thăng làm Thiên Long…”
“Thăng làm Thiên Long là ý tứ gì?” Kỷ Tiêu đột nhiên hỏi.
“Cái thân phận Địa Long nhân gian rất hèn mọn, mà Thiên Long lại là chí tôn cao quý, chính là thiên mệnh thần sứ truyền đạt nhân gian. Phàm nhân các ngươi xưng Hoàng đế là Chân Long Thiên Tử, mà Thiên Long thì xem thiên tử là mệnh chủ, từ trước đến nay đều do trời chỉ định.” Long Mặc nói đến đây, nhẹ khẽ lắc đầu, “Nếu có Long nhận người khác làm mệnh chủ, đoạt được đế vị, Long này sẽ tấn thăng làm Thiên Long. Nhưng chuyện như thế là nghịch thiên cải mệnh, mấy ngàn năm cũng khó có vài lần, ta đoán tên Hắc Long đó chính là có chủ ý này.”
Kỷ Tiêu nhất thời phản ứng không kịp, hồi lâu mới nói: “Ngươi nói là Hắc Long tìm chỗ dựa
ở nhân gian, còn muốn cùng người nọ cướp lấy ngôi vị Hoàng đế tấn chức Thiên Long? Tin tức này thật sự kinh hãi… Như vậy chỗ dựa của hắn là Thất Điện Hạ sao?”
So về kinh ngạc của Kỷ Tiêu, Long Mặc ngược lại là không để ý lắm, lắc đầu nói: “Ta không nhìn thấy được gì trên người mấy hoàng tử của các ngươi, việc này còn cần chính ngươi suy đoán.”
Kỷ Tiêu cúi đầu suy tư một lát:”Cái này lại càng không tốt rồi. Nếu thật là Thất Điện Hạ, hắn đem Hắc Long ẩn trong Đông cung, rõ ràng là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, gán cho Thái tử Điện Hạ tội danh tư tàng yêu vật, chỉ sợ còn muốn sau lưng hại đến của tánh mạng Thái tử gia, cướp lấy Thái tử vị!”
Long Mặc thấy Kỷ Tiêu càng nói càng kích động, liền xoay người xuống giường, vỗ vỗ y trấn an: “Tên Hắc Long kia là do thuồng luồng nước hóa thân, phải có nước hồ, sông hoặc suối mới có thể an thân. Chỉ cần Thái tử các ngươi lấp hồ, tự nhiên hắn sẽ kiếm chỗ ở khác.”
Kỷ Tiêu vội hỏi: “Cho dù tạm thời đuổi Hắc Long đi, Thất Điện Hạ và Thái tử gia là huynh đệ, mỗi ngày đứng cùng một chỗ, càng khó giải quyết. Sao có thể lúc nào cũng đề phòng được.”
Long Mặc bất đắc dĩ mà than thở, nằm úp sấp trên đùi Kỷ Tiêu không nói lời nào.
Kỷ Tiêu có chút kỳ quái, đẩy bờ vai của hắn: “Ngươi xảy ra chuyện gì?”
Chỉ nghe Long Mặc rầu rĩ mà nói: “Ngươi vừa mới trở về miệng chỉ nhắc tới Thái tử Điện Hạ, đối với người này thật sự quan tâm.” Hắn vùi mặt trên đầu gối Kỷ Tiêu cọ xát,”Ngọc Nghiễn chưa từng để ý ta như thế bao giờ.”
Kỷ Tiêu không hiểu nổi nhìn Long Mặc, dùng sức xoa nhẹ trên đầu hắn một cái, thầm nói: “Ta ngược lại không biết người Long tộc vẫn còn giống như một em bé, sẽ đi làm nũng ah~.”
Không tới mấy ngày, bên trong các tửu quán ở kinh thành có lưu truyền ra một câu chuyện mới lạ, tươi sốt: Bởi vì lo lắng bệnh tình Minh Đế ngày càng nặng thêm, Thái tử Diên Tương đã đi khắp danh sơn đại hà
(*núi cao sông rộng), cầu được cao nhân chỉ điểm, nói là tử vi tinh ảm đạm trầm trọng
(*số tử vi cực xấu)đều bởi vì đầm nước trong vườn ngự uyển. Cho nên đem bốn đầm nước lớn nhỏ trong nội cung đều dẫn ra bên ngoài thành, để cầu Minh Đế sớm ngày khôi phục.
Tất cả những lý do này đều do nhóm người đa mưu túc trí trong Đông cung tìm người lan ra. Một mặt không cho người khác đối với công trình làm khô hồ nước to lớn như vậy sinh nghi, một mặt khác là để cho quan lại bá tánh chứng kiến một mảnh xích hiếu chi tâm của Thái tử
(*tấm lòng hiếu thảo), cuối cùng cũng đã ứng phó được với mối nguy cơ bất ngờ này. Bích Ba Hồ ngày xưa bây giờ đã là một vũng bùn khô cạn, đáy hồ ngoại trừ cá chép hấp hối, còn có mấy bộ bạch cốt lạnh lẽo. Hồ Khâm hạ lệnh không được để lộ ra, lặng lẽ chôn đi.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Kỷ Tiêu cũng không nói với Thái tử chuyện hôm đó nhìn thấy cung nhân di túi, càng không đề xuất về mối nghi ngờ đối với Thất hoàng tử. Chỉ là lúc nào y cũng vụиɠ ŧяộʍ cảnh giác nhất cử nhất động của Thất hoàng tử.
Từ khi Bích Ba Hồ khô cạn, Hắc Long chưa bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng mà không qua nổi vài ngày thanh nhàn, Kỷ Tiêu lại từ trong cung nghe nói Thái tử đang ở Thiên điện của Thất hoàng tử dự tiểu yến. Y lập tức khẩn trương lên, tìm lý do ném công văn đang cầm trong tay cho đồng liêu, chính mình thì lén lút chạy tới phía sau Thiên điện.
Trong điện mơ hồ truyền đến thanh âm đàn sáo, ngẫu nhiên xen lẫn vài câu đàm tiếu cao giọng, hết thảy bất quá đều bình thường. Nhưng mà Kỷ Tiêu lại thập phần thấp thỏm không yên, cẩn thận nửa ngồi ở hành lang, nín hơi nghe động tĩnh bên trong.
Ngay tại thời điểm hai cái đùi đều đã tê rần do ngồi xổm, Kỷ Tiêu cơ hồ muốn rời đi, cửa Thiên điện đột nhiên bị đẩy ra “Két..” một tiếng. Đi tới chính là Thất hoàng tử Diên Lạc, hắn nhìn hai bên trái phải một cái, bước chân đi đến hậu điện. Kỷ Tiêu cảnh giác đứng lên, lật đật đi theo.
Dáng đi của Diên Lạc có chút lén lút, nhưng mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến tẩm cung Thái tử. Đám cung nhân bọn họ có lẽ cũng thừa dịp lúc Thái tử bày yến rảnh rỗi ở bên trong dùng bữa, ngoại trừ hai cung nữ lời ong tiếng ve bên trong hành lang, còn lại
bên ngoài không có người khác. Trong đại điện thập phần yên tĩnh, Kỷ Tiêu không dám đường hoàng đi theo hắn tiến vào phòng ngủ, chỉ rón ra rón rén nhìn trong khe hở cửa sổ khắc hoa xem hắn đến tột cùng muốn làm cái gì.
Chỉ thấy Diên Lạc đem một loạt tất cả tủ lớn nhỏ trong phòng đều lục xem một lần, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu, cuối cùng quấn đến phía sau bình phong bạch ngọc hoa điểu, Kỷ Tiêu cũng
không thể
nhìn thấy động tĩnh của hắn nữa rồi. May mà không lâu lắm, hắn liền vội vàng đi ra, tựa hồ cũng không phát hiện Kỷ Tiêu trốn tránh bên ngoài, phất lên vạt áo bước nhanh rời đi.
Kỷ Tiêu không biết Diên Lạc làm cái gì phía sau bình phong đằng kia. Y vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi, dứt khoát tăng lên dũng khí, y trùn thân xuống cũng chạy vào phòng ngủ Thái tử. Trong phòng thoang thoảng mùi hương liệu danh quý, bố trí cũng thập phần đẹp đẽ quý phái. Phía sau bình phong có một trương giường cực lớn, bốn phía có lụa mỏng trải dài. Đây rõ ràng là nơi ngủ nghỉ thường ngày của Thái tử. Kỷ Tiêu nhất thời không biết nên bắt tay
điều tra
từ chỗ nào, mờ mịt sờ mó chung quanh một phen, cuối cùng bất quá tiến lên xốc rèm che.
Đúng lúc này, gian ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân cấp bách, còn có cung nhân thấp giọng hô: “Nhanh, Điện Hạ trở về rồi.”
Kỷ Tiêu lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng rụt tay, thầm nghĩ cái này nếu gây ra hiểu lầm, hơn phân nửa sẽ xem ta là tặc mà bắt lại. Bây giờ nên hướng Điện Hạ giải thích như thế nào đây này.
Đột nhiên, gian ngoài truyền đến thanh âm cửa phòng bị đẩy ra, sau một hồi tiếng bước chân, nội thị cẩn thận từng li từng tí mà cáo lui, ngay sau đó cửa phòng liền bị đóng lại. Kỷ Tiêu vững vàng hít vào một hơi, trong nội tâm tính toán, có nhiều việc của Hắc Long cùng Thất hoàng tử hơn nửa đều giấu diếm không nổi, không bằng nhân cơ hội này hướng Diên Tương nói thẳng ra. Thái tử Điện Hạ phân trắng đen rất rõ ràng, chắc y sẽ không oan uổng chính mình. Kỷ Tiêu quyết định chủ ý, nâng người lên, chính là muốn đi ra bình phong, lại nghe được phía sau có người nói: “Là Thanh Lan sao?”
Diên Tương tựa hồ có chút say, giữa lông mày đều dính rượu, chóng mặt nghiêng đầu, không xác định mà nhìn Kỷ Tiêu, lại hỏi một tiếng: “Quả nhiên là Thanh Lan sao?”
Kỷ Tiêu vội cúi người quỳ xuống nói: “Điện Hạ thứ tội, vi thần tùy tiện xâm nhập tẩm cung Điện Hạ. Thật sự là tình thế bất đắc dĩ, chỉ vì mới nãy Thất Điện Hạ hắn…”
“Thanh Lan…” Bước chân
Diên Tương lảo đảo ngồi vào
bên cạnh
giường, cúi đầu nhìn mặt của y, tựa như phảng phất không nghe thấy y nói, vẫn nói, “Giống như nằm mơ vậy, ngươi rõ ràng ở trong phòng ta.”
Kỷ Tiêu bị Thái Tử làm cho khó hiểu, á khẩu, kỳ quái mà nhìn về phía hắn, lại phát giác thần sắc Thái tử Điện Hạ so với ngày thường khác nhau rất lớn, trong con mắt như đốt sắc hỏa, sáng quắc bức người.
Diên Tương đột nhiên vươn tay, bắt được bả vai Kỷ Tiêu, đưa y kéo đến trong ngực: “Quả nhiên là mộng, cứ cho ta phóng túng một hồi.”
Kỷ Tiêu cả kinh phản ứng không kịp nữa, ngay sau đó một đôi môi nóng rực đã rơi xuống cổ y, lực đạo lớn đến nỗi giống như là muốn đem y nuốt vào bụng. Kỷ Tiêu trong lúc khϊếp sợ lấy lại tinh thần, lập tức
bắt đầu phản kháng
giãy dụa, lại bị hung dữ nắm dưới cằm. Đầu lưỡi mang theo mùi rượu quét tiến vào trong miệng của y, khí tức lạ lẫm kích bộ ngực y phát đau, cơ hồ muốn ói.
So với Thái tử lịch lãm tại biên cương rèn luyện nhiều năm, phản kháng của Kỷ Tiêu quả thực như là kiến càng lay cành cây, không có nửa điểm tác dụng, thậm chí y còn bị đột nhiên cường bạo kịch liệt hôn, vạt áo bị dẫn theo xách đến trên trương giường cực lớn.
Bàn tay theo vạt áo thăm dò vào, động tác thập phần thô bạo, tuyệt không giống như cùng với Long Mặc câu dẫn tận xương, chỉ khiến cho người kinh hồn táng đảm. Kỷ Tiêu khó khăn giãy ra được một tay, không chút nghĩ ngợi vung một cái tát trên mặt Diên Tương. Lần này y sử dụng hết khí lực, thanh âm tiếng nổ kinh người. Động tác
điên cuồng của
Diên Tương
đột ngột ngừng lại, con mắt đỏ bừng cúi đầu nhìn Kỷ Tiêu dưới thân, sau đó mới dùng sức nhắm mắt lại, ngón tay run lên, buông lỏng y ra.
Kỷ Tiêu cơ hồ lăn trên mặt đất, hai tay run lên cả buổi mới lắp bắp nói: “Điện… Điện Hạ…”
“Thanh Lan.” Diên Tương trầm thấp nói ra,”Tiểu vương ước chừng là say rượu đã đem ngươi ép phía dưới coi như Thái tử Phi, có chỗ mạo phạm, kính xin rộng lòng tha thứ.”
Tuy Kỷ Tiêu trong đầu hỗn loạn, nhưng cũng biết kiểu giải thích này thật sự là tái nhợt vô lực. Y nằm phục trên mặt đất, quả thực không biết nên như thế nào đối mặt Thái tử. Hai người trầm mặc sau nửa ngày, Kỷ Tiêu mới nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Diên Tương. Chỉ thấy hắn tối tăm phiền muộn mà ngồi ở bên giường, nửa bên mặt cao cao sưng phồng lên, lập tức sợ hãi trùng trùng điệp điệp dập đầu phía dưới: “Thần đáng chết, mạo phạm quý thể Điện Hạ.”
Diên Tương nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi vết máu trên khóe môi, lại cười cười: “Thanh Lan xin đứng lên, ta còn muốn đa tạ một tát này của ngươi, đánh tỉnh ta.”
“Thần… Thần sợ hãi.”
Diên Tương nhìn y đỉnh đầu một lát, ấn lấy mi tâm nói: “Lại nói đến, tại sao ngươi lại ở trong tẩm cung ta?”
Kỷ Tiêu âm thầm cắn răng, thấp giọng nói: “Không dối gạt Điện Hạ, thần là theo đuôi Thất Điện Hạ mới đi đến được tẩm cung Điện Hạ.”
Diên Tương nhíu lông mày: “Thất đệ? Hắn mới uống nhiều hơn mấy chén rồi tự hồi phủ, sao vậy có thể tới nơi này?”
“Chỉ sợ Thất Điện Hạ cũng không phải chỉ muốn cùng Điện Hạ uống rượu, còn có mưu đồ khác.” Kỷ Tiêu dứt khoát đứng lên,”Thần có chuyện quan trọng khải tấu Điện Hạ.”
Diên Tương giật mình, nhưng vẫn đưa tay nói: “Thanh Lan thỉnh giảng.”
Kỷ Tiêu lấy lại bình tĩnh: “Việc này nói đến chỉ sợ Điện Hạ không tin. Trước kia khiến cho Đông cung xảy ra rất nhiều dị sự yêu vật kì thực là một Hắc Long.”
Diên Tương chấn động mạnh một cái: “Có đúng là một con rồng?”
Kỷ Tiêu lập tức nói: “Đây cũng không phải là là vật mang điềm lành, mà là một tên Yêu Long, hắn tiềm ẩn trong Bích Ba Hồ trong gây sóng gió, thu thập sinh linh. Ngày hôm đó thời điểm nước kênh mương ở Đông cung trút xuống, ta từng thấy hai cung nhân mang theo cái túi đi tới Bích Ba Hồ. Hơn nữa, trong bao vải kia ta lờ mờ nghi là có người, ta đoán tên Hắc Long tất nhiên còn có đồng đảng, ở trong Đông Cung phụ trợ hắn làm xằng làm bậy.”
Diên Tương sắc mặt tái nhợt, chậm rãi tiêu hóa chuyện này, nghe thế mới nói: “Đồng đảng của hắn, là ai?”
“Thần không dám tự mình đoán bừa. Bất quá bộ dáng hai gã cung nhân kia ta nhớ rõ, có thể vẽ ra bây giờ, thỉnh Điện Hạ nhận thức.”
Diên Tương quả thật kêu người lấy giấy bút cho y. Kỷ Tiêu đề bút trám mực, không đến thời gian nửa nén hương liền đem bộ dáng thần thái hai nữ tử kia vẽ ra. Diên Tương cũng bất chấp thời điểm ca thán bản lĩnh của y, sau đó quay người hướng ngoài cửa nói: “Đem Hồ Khâm gọi tới.”
Hồ Khâm này giống như là một bản danh sách sống ở Đông cung, chỉ cần liếc trên bức họa rồi nhân tiện nói: “Khởi bẩm Điện Hạ, hai người này là một trong những vũ cơ Thất Điện Hạ đưa cho Điện Hạ ba năm trước. Hiện tại do lớn tuổi nên ở lại hậu uyển làm chút ít việc vặt vãnh.”
“Là người của lão Thất?” Diên Tương hung hăng nhìn chằm chằm vào Hồ Khâm, lại chuyển hướng nhìn Kỷ Tiêu,”Thanh Lan ngươi nói.”
“Nghe nói, đầu xuân năm nay Thất Điện Hạ còn đưa Điện Hạ mấy con cá chép, trong đó có một con hắc cá chép tính tình thô bạo. Thần chỉ sợ, đó chính là Hắc Long hóa thân.” Kỷ Tiêu chậm rãi nói.
Diên Tương nghiến răng, hạ giọng nói: “Ngươi nói lời này, có căn cứ gì sao?”
“Thần ban đầu chỉ là ngờ vực vô căn cứ, không dám vọng đoán. Cho đến hôm nay ở ngoài điện gặp được Thất Điện Hạ hành tung lén lút đi tới tẩm cung, ở bên trong nửa ngày mới vội vàng đi. Thần không biết Thất Điện Hạ vừa làm cái gì trên giường Điện Hạ, nên mới tiến vào xem xét. Sau đó, rồi mới… liền gặp Điện Hạ.” Kỷ Tiêu nói đến câu sau, lại nghĩ tới chuyện vừa nãy, trên mặt thoáng chốc trở nên đỏ bừng.
Diên Tương cũng thoáng bắt đầu xấu hổ, không mở mắt, hướng Hồ Khâm nói: “Dẫn người tìm kiếm bên cạnh giường của ta, xem có cái gì kỳ quặc không.”
Tuy mặt mũi Hồ Khâm đầy vẻ không hiểu, nhưng vẫn lập tức lên tiếng, dẫn hai thái giám dời đi tấm bình phong bạch ngọc, cúi người úp sấp một tấc mà lục lọi chung quanh giường. Sau một lúc lâu, một tên tiểu thái giám bỗng nhiên nói: “Cái này…”
Hắn trở mình, tìm ra được một cái thẻ gỗ màu đen, mặt trên
hoa văn quỷ dị, giống như phù chú, mặt dưới
bị đóng mấy cái đinh dài màu đen, đinh đóng thẳng lên mấy chữ bên trên thẻ gỗ. Diên Tương cúi đầu nhìn thoáng qua, liền bỗng nhiên nổi giận, chộp lấy thẻ gỗ, quăng ngã trên mặt đất: “Đúng là bát tự
của ta!”
Hồ Khâm lập tức quỳ trên mặt đất: “Điện Hạ, cái này… Đây là Vu Cổ thuật!”
Diên Tương không để ý tới hắn, ánh mắt yên lặng nhìn thẻ gỗ bị quăng gãy thành hai nửa ở góc tường, sắc mặt dần dần có chút buồn bã: “Lão Thất thực muốn hại ta? Thế nhưng mà…hắn là huynh đệ của ta…”
Kỷ Tiêu muốn khuyên giải hai câu, nhưng mà còn chưa mở miệng, liền bị Diên Tương giơ tay ngăn cản.
“Thanh Lan, chuyện phát sinh hôm nay quá mức lộn xộn, ta còn muốn suy nghĩ một chút. Ngươi về phủ nghỉ ngơi trước đi.”
Kỷ Tiêu không tiện nhiều lời, chỉ đành phải cúi đầu cáo lui.
Lúc hồi phủ, sắc trời còn sớm, Kỷ Tiêu hướng người quét dọn trước cửa nhà nhẹ gật đầu, tiếp đó vô tình đi đến thư phòng mình. Cửa thư phòng lại mở rộng ra, một vị khách không mời mà đến đứng ở bên trong, ngẩng đầu lên tựa hồ quan sát tranh chữ trên tường. Hắn hiển nhiên nghe thấy được tiếng bước chân, không vội không chậm mà quay mặt đến.
Ánh mắt Kỷ Tiêu đối diện với hắn, liền sững sờ ở cửa ra vào. Đó là một khuôn mặt xa lạ, lông mày dài nhập tóc mai, đồng tử như thu thủy
(* dòng nước mùa thu), bắt mắt nhất chính là, một đôi Long Giác
(*sừng rồng)
tinh xảo đặc sắc mọc trên trán hắn.
Kỷ Tiêu cả kinh đã quên phản ứng, ngơ ngác đứng lại, há to miệng.
Ngược lại người tới chậm rãi cười cười, hướng y gật đầu nói: “Đã mạo muội tới chơi, xin thứ tội. Tại hạ là là Tây Hải Long Thái tử Ngao Trảm, đứng thứ sáu trong tộc, ngày xưa Thương Ly thường gọi ta là Lục ca.”
“Thương Ly…” Kỷ Tiêu cảm thấy danh tự có chút quen tai, một chút hồi tưởng mới kịp phản ứng đây vốn là tên của Long Mặc, vội hỏi,”Thất lễ thất lễ, xin Thái tử chờ đợi một chút, ta sẽ đi tìm hắn đến.”
Ngao Trảm hơi lắc đầu: “Hắn không có ở đây. Lần này ta đến đây là vì tìm các hạ nói chuyện.”
Kỷ Tiêu càng không hiểu, nhưng thấy bộ dáng vị Long Thái tử này nho nhã lễ độ, cũng không dám đánh mất cấp bậc lễ nghĩa, chỉ đành phải mời hắn đi vào trong thư phòng, đóng cửa phòng.
“Tại hạ là một người phàm tục, không ngờ có thể kết bạn với chư vị Long tộc, thật đáng hi vọng.” Kỷ Tiêu một mặt kính trà, một mặt nhìn về phía Ngao Trảm, “Long Mặc hắn dạo này một mực cùng tên Hắc Long triền đấu không ngớt. Nếu như được Long Thái tử ngài tương trợ, chắc hẳn việc diệt trừ Ác Long kia không thể nói chơi nữa rồi.”
“Long Mặc… Hắn thay đổi thành cái tên này?” Ngao Trảm nâng đôi đồng tử nhạt sắc lên, giật mình một chút, lập tức bình thản nói: “Cùng Hắc Long Vương tranh đấu là mệnh trung kiếp số của hắn, chúng ta sẽ không nhúng tay, phải do hắn tự mình giải quyết thôi. Bởi vì huyết thống cao thấp mà ỷ thế hϊếp người, cũng không phải là tác phong làm việc của Long tộc ta.”
Kỷ Tiêu bài trừ đi sự xấu hổ bằng vui vẻ, trong nội tâm âm thầm thầm nói: Trách không được nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, đủ loại bất đồng. Tính tình Long Mặc lưu manh hồ xả như vậy
(*nói chuyện đâm ngang, nóng nảy), Hắc Long thì thô bạo hung tàn, mà vị Tây Hải Long Thái tử này lại là một bộ quân tử phong thái không màng danh lợi. Y cũng không biết Long tộc này đến tột cùng tất cả đều có tính cách gia khỏa như thế này sao.
Ngao Trảm vẫn bưng chén trà nhỏ, nhấp nhẹ một ngụm, chậm rãi nói: “Năm đó Thương Ly bị áp lên quả Long đài, cha ta thật không đành lòng, vận dụng pháp lực tìm nguyên thần rơi lả tả của hắn phong trong mực rồi đầu nhập Kính Hồ, mệnh một lão Quy trông giữ. Dựa theo
mệnh bàn thư trên
Thiên Giới, mấy trăm năm sau sẽ có một đường cơ duyên cho hắn khôi phục thân thể, lão Quy liền theo như cha ta nhắc nhở trăm năm trước một ngày hiện lên đem Long Mặc đến thế gian.” Hắn nói đến đây, lại nhìn về phía Kỷ Tiêu, “Còn sự tình phía sau, ngươi cũng biết rồi.”
“Biết rõ…” Kỷ Tiêu gật đầu lên tiếng, nhưng trong lòng nghi hoặc, “Chẳng lẽ nói Long tộc cũng thuộc
quản chế
của thiên mệnh? Còn có, các ngươi vì sao có thể thấy mệnh bàn của mình?”
“Thiên địa vạn vật, luân hồi vận chuyển, đều trên mệnh bàn, Long tộc hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Còn vì sao có thể trông thấy…” Ngao Trảm dừng một chút, lại nói, “Bởi vì Thần Long chăm coi mệnh bàn là ông cố tại hạ.”
Kỷ Tiêu thầm nghĩ, trách không được Long Mặc gây đại họa bị gϊếŧ lại bị lăng trì đều không có người sốt ruột, làm cả buổi thì ra cả nhà các ngươi đều sớm thấm nhuần tiên cơ.
Ngao Trảm phảng phất tựa như xem thấu Kỷ Tiêu oán thầm, nhẹ khẽ lắc đầu: “Thiên Giới mệnh bàn cũng không phải là có thể đơn giản nhìn xem, ông cố cũng là bốc lên đại hiểm,
(*làm chuyện nguy hiểm).
đều
bởi vì Thương Ly là cháu ngoại trai cha ta thương yêu nhất. Ngày đó hắn bị lăng trì tận Long Lân, hấp hối, dượng ta Động Đình Long Vương lại có tính tình mềm yếu sợ phiền phức, gia phụ bất đắc dĩ mới đi cầu ông cố.”
Kỷ Tiêu có chút cảm khái mà thán nói: “Thì ra là thế, mạng này của hắn xác thực có được không dễ. Bất quá…” Y gặp Ngao Trảm ngôn ngữ thẳng thắn, liền đem khúc mắc lâu nay cũng nói ra, “Lúc trước Long Mặc mấy lần nói ta là người trong mệnh địnhcủa hắn, ta cho rằng chỉ là nói giỡn. Mới nãy lại nghe tôn hạ nói hắn cần ở bên cạnh ta mới có thể khôi phục thân thể, ta không biết một người phàm tục như ta cùng Thần Long đến tột cùng có quan hệ sâu xa gì?”
Ngao Trảm buông chén trà nhỏ, chỉ một ngón tay chỉ mi tâm của hắn nói: “Ngươi đã bị hắn in Long ấn, còn nói không biết quan hệ sâu xa gì sao?”
Kỷ Tiêu sờ lên trán của mình, không hiểu nói: “Tại hạ cũng không biết Long ấn là vật gì. Lúc Long Mặc làm chỉ nói vật ấy có thể cho hắn biết ta có chu toàn hay không.”
“Long ấn chính là máu huyết Long tộc biến thành, đơn giản là không bao giờ kết cùng một ai. Một khi kết xuống, huyết mạch chung, ngươi bệnh hắn tắc tổn thương, hắn chết ngươi tất vong.” Ngao Trảm nói xong, ánh mắt có chút bất thường, thấp giọng nói, “Hắn ở kiếp này chấp niệm đối với ngươi ngược lại nửa phần cũng chưa từng giảm bớt.”
Câu “Hắn chết ngươi tất vong” kia khinh chấn làm ý nghĩ Kỷ Tiêu trống rỗng, rồi lại nghe được câu phía sau của Ngao Trảm, y bề bộn nuốt nước bọt hỏi: “Long Thái tử nói ở kiếp này là sao, chẳng lẽ ta và Long Mặc kiếp trước có quen biết nhau sao?”
Ngao Trảm nhíu mày, lần đầu lộ ra chuyện ngoài ý muốn: “Hắn thật sự không nói tới một chữ về chuyện trước kia cho ngươi?”
Kỷ Tiêu kinh ngạc lắc đầu.
“Cho nên ngươi đến tột cùng cũng không biết hắn vì sao cùng Hắc Long Vương kết cừu oán sao?” Ngao Trảm nhìn người trẻ tuổi này ánh mắt mờ mịt ngốc trệ, nhẹ giọng than thở.
Kỷ Tiêu hồi tưởng một chút, đáp: “Hắn chỉ nói là thời điểm lần đầu một mình rời khỏi nhà, phát hiện Hắc Long gây sóng gió, cho nên cùng tên đó tranh giành đấu đá.”
“Thật là đúng như thế, chỉ là hắn lược qua một phần đệm nho nhỏ ở chính giữa.” Ngao Trảm giương mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ, “Năm đó Mân Giang mưa quá nhiều, nhưng Trường Giang to như vậy, chư Long bề bộn, nhất thời không có người đi quản chỗ đó. Thương Ly nguyên bản cũng chỉ là đáp mây bay ngang qua, lại vừa vặn trông thấy có người đang vung tiền giấy tại bờ sông. Người nọ ở trong mưa không khoác thoa nón lá trên vai, tất cả tiền giấy càng đều bị mưa đánh rớt vào trong nước. Thương Ly cảm thấy kỳ quái, liền hóa thành hình người, cầm lấy cây dù tiến lên cùng người nọ đáp lời. Người nọ tuổi còn rất trẻ, nhìn xem cũng không giống người có thần trí thất thường, Thương Ly liền hỏi y vì sao ném vung tiền giấy trong mưa, là cúng tế người nào? Người nọ lau đi mưa trên mặt, thản nhiên nói, là vì chính y mà vung, chỉ vì y không có người quen, sợ chết sau không người tưởng nhớ, liền đi cúng tế cho chính mình.”
Kỷ Tiêu nghe được trong nội tâm thắt lại, thấp giọng thán nói: “Đúng là một người cơ khổ.”
Ngao Trảm cũng không đáp lại Kỷ Tiêu cảm thán, tiếp tục nói: “Thương Ly lại hỏi, vì sao một trẻ trung cường tráng như y lại muốn trù tính hậu sự, hẳn là có chuyện gì khó xử? Người nọ liếc nhìn Thương Ly, biết hắn là người xứ khác, nhân tiện nói trong hồ nước nơi này có vị Hắc Long Vương, có thể hô phong hoán vũ, lại thích nuốt người sống. Nếu hàng năm
tế
sống cho Hắc Long Vương hai lần, nơi này sẽ được mưa thuận gió hoà, nhưng hôm nay thôn dân bờ sông đều di tản, chỉ còn lại vài người già yếu không thể đi được. Những ngày hôm đó là ngày tế thần, bởi vì không giao người ra, Hắc Long Vương đã phát nộ, trời mưa không biết ngày đêm. Người kia nói chính mình vô khiên vô quải
(*không có gánh nặng trên người), tự nguyện ý nhảy sông, chỉ cần trước đó vì chính mình vải ít tiền giấy, cũng coi như trên đường hoàng tuyền có vật mang theo bên người.”
Kỷ Tiêu một đường thổn thức, nghe thế mới nhẹ nhàng nói: “Long Mặc cũng là bởi vì chuyện của người này, mới đi tìm Hắc Long sao?”
Ngao Trảm nhẹ nhàng gật đầu: “Hắn nghe xong cả câu chuyện liền nói với người kia, việc này hắn có đối sách, để cho người nọ về nhà đợi tin tức, sau này trong Mân Giang sẽ không có Ác Long gây sóng gió nữa. Sau đến… Mân Giang liên tục ba tháng mưa to, cơ hồ chìm cả một tòa thành.”
Lần này, dù cho Kỷ Tiêu nghe quá nhiều lần về trận ác đấu cùng với hậu quả kinh khủng sau đó, nhưng y thực sự vẫn cảm giác kinh hãi, sau nửa ngày mới nói: “Không biết Long Thái tử nói tại hạ kiếp trước…”
Ngao Trảm dò xét Kỷ Tiêu: “Nếu không vì ngươi, hắn sẽ không đi tìm Hắc Long, ngươi chính là nguyên nhân kiếp nạn này. Bởi vì…hiển nhiên bởi vì chỉ có ngươi mới có thể sinh ra kết quả như vậy.”
Toàn thân Kỷ Tiêu chấn động, bình tĩnh nhìn hắn nửa ngày: “Ngươi nói là… Ta chính là cô nhi kia…”
“Chúng ta một mực đều không hiểu rõ lắm, vì sao hắn đối với ngươi chấp nhất như vậy, rõ ràng chỉ là một người phàm tục, sau một lần nói chuyện hắn liền vì ngươi liều cả tánh mạng, Liên Châu cũng đều nhổ cho ngươi.”
Kỷ Tiêu lại là kinh hãi: “Cái … Cái gì châu…?”
“Nếu không nuốt xuống Chân Long tinh phách ngưng tụ thành châu, ngươi như thế nào tránh được trận lũ lụt tai kiếp ở Mân Giang, sau đó kinh doanh buôn bán lớn mới có thể thành công, thê thϊếp thành đàn, bình yên cả đời.” Ngao Trảm nói được một hồi hơi mệt chút, nhẹ nhàng đánh một cái ngáp, lại nhìn về phía y, “Tuy đã trải qua nhiều năm, ngươi nhiều lần luân hồi, nhưng tinh phách vẫn còn sót lại trong cơ thể ngươi, cho nên chỉ có ngươi mới có thể trợ giúp hắn khôi phục long thân.”
Hắn nói xong, giống như lơ đãng hỏi một câu: “Ngươi không có phát hiện sau khi các ngươi giao hợp tu vi hắn tinh tiến nhanh hơn sao?”
Kỷ Tiêu nhất thời mặt đỏ tới mang tai: “Cái này… Cái này…” Cứng họng nửa ngày lại lắp bắp nói, “Như thế nói, Long Mặc dính ta như vậy, là vì hắn muốn lấy lại tinh phách trên người của ta sao…?”
Ngao Trảm chậm rãi đứng người lên, quét mắt nhìn y một lần: “Hắn muốn đấy, ước chừng còn da thịt của ngươi nữa, cốt nhục của ngươi, hồn phách của ngươi, đời đời kiếp kiếp
của ngươi… A, Long tộc sao, đầu óc phần lớn là mãi mãi như vậy, nhận thức cũng không biến hóa.” Hắn tựa như có chút cảm khái thả xuống mí mắt, “Bất quá, khi hắn gửi thân bên trong mực, ngươi hết lần này tới lần khác lại yêu thích thu thập mực. Đây không phải cũng là số mệnh sao, chỉ sợ ngươi là trốn không được đi.”
Hai gò má Kỷ Tiêu thấp nóng lên, cúi đầu cực thấp mà nói: “Ta cũng sẽ không trốn.”
Ngao Trảm nhẹ nhàng cười cười, vuốt ve vạt áo: “Lời ong tiếng ve nói cũng xong rồi, lại uống trà ngon nhân gian. Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về.”
Kỷ Tiêu bề bộn đứng dậy tiễn hắn, lại ngửa đầu quan sát sắc trời, lẩm bẩm nói: “Long Mặc không biết đi làm cái gì, mấy canh giờ vẫn chưa trở lại.”
“Ngươi chớ cần chờ hắn, mấy ngày nay hắn đi tới chỗ cha ta giải trừ phong ấn, thoát ly thân mực, nâng công phu chút ít.” Ngao Trảm phảng phất thông báo cho Kỷ Tiêu tin tức này, nói xong liền khoát tay rời đi.