“Cái chuyện yêu này nói khó không khó, nói dễ nhưng cũng không đơn giản, nhưng tôi vui vì trong bốn năm đó, đã từ bỏ rất nhiều lý tưởng lớn, nhưng lại không hề từ bỏ việc dùng cách riêng của mình mà thương cậu ấy. Tôi còn chưa từng nói một lời yêu với cậu ấy, chỉ có một lần xin cậu ấy có thể ở lại thành phố này, ở bên tôi, bấy nhiêu đó đã đủ đối với tôi và cả cậu ấy, chúng tôi biết cách duy nhất làm người kia an tâm, mà những điều đó chính là yêu.” ——
Khánh Bồi.
Tháng sáu năm tư đại học, Lý Trạch Niên vinh dự mang theo thành tích xuất sắc mà thuận lợi tốt nghiệp. Lúc cậu ấy mặc áo cử nhân lên bục phát biểu vào ngày tốt nghiệp, tôi ngồi ở hàng cuối trong khán đài của trường bọn họ. Phía trước là một loạt những cái ót xếp theo hàng, còn trên đài chính là người mà tôi quen thuộc nhất trong bốn năm, thậm chí không cần nhìn cũng có thể nhận ra được.
Một tuần sau, mỗi một hệ trong trường chúng tôi cũng bắt đầu chụp ảnh tốt nghiệp. Lúc gặp Dương Sinh giữa sân trường, cậu ấy đang chụp ảnh với bọn Tiểu Bàn cùng phòng. Tôi đứng xa xa một bên nhìn hồi lâu, sau đó cậu ấy thấy tôi, đứng ở đầu bên đó kêu tôi qua cùng nhau chụp ảnh.
Đài phun nước giữa sân hiếm khi được mở, chỉ có vào dịp quan trọng như mùa tốt nghiệp mới thấy được. Lúc chụp tấm ảnh cuối cùng với Dương Sinh, tôi và cậu ấy cùng quàng vai nhau, nhưng đối diện với màn trập, đầu tôi cũng trống rỗng. Nhưng nháy vài tấm cũng không hài lòng lắm, Dương Sinh cười rống lên với Tiểu Bàn: “Cho cậu thêm một cơ hội, còn chụp tôi hư nữa, thì tối nay xem bóng đá rượu của tất cả mọi người sẽ do cậu mời!” Tiểu Bàn cộc cằn nở nụ cười, phất tay một cái để chúng
tôi chuẩn bị pose.
Tôi nhìn màn ảnh trước mắt, nhớ lại thời trung học Dương Sinh đã từng thế này, luôn luôn hi hi ha ha với đám bạn thân, thỉnh thoảng sẽ cúp các tiết tự học vào chiều tối để đi xem bóng đá cả đêm, nhưng sang bài kiểm tra vật lí hôm sau cũng chỉ có cậu ấy có thể đạt điểm cao. Cậu ấy từ nhỏ đã rất thông minh, tôi sớm biết điều đó.
Một màn trập cuối cùng giữ lại hai nụ cười tự nhiên nhất.
Dương Sinh nhìn ảnh chụp một chút, “Tấm này coi bộ cũng không tệ lắm!” Vừa nói vừa giơ tay vỗ lên bả vai tôi hai cái.
Tôi một giây trước còn không rõ nguyên nhân, một giây sau liền thấy nụ cười của cậu ấy, vẻ mặt đơn thuần.
Nụ cười này, cũng như cái vỗ vai cuối cùng là hai tâm tình giống nhau, không có gì đặc biệt, nhưng lại có dụng ý khác.
Và sau đó, tôi càng nghĩ càng cảm thấy phải hiểu ra. Cái gọi là ‘người yêu mà không nói, chỉ có thể phải tiễn’, không còn câu nào thích hợp hơn để hình dung cho tình cảm của Dương Sinh.
Vào ngày đầu tiên tôi chính thức lấy thân phận nhân viên bước vào văn phòng, tôi mới cảm nhận được cuộc sống và vai trò của mình thật sự thay đổi. Lúc trước cứ nghĩ sau này mình nhất định sẽ tìm một công việc liên quan đến tiếng Nhật, nhưng bây giờ lại làm công việc tiêu thụ hàng hoá không chút liên quan đến chuyên ngành, từ sáng đến tối mang mang lục lục(1) bôn ba bên ngoài, những lúc cần xã giao cũng không thể không uống đến nửa đêm mới về đến nhà.
Thật ra tôi không thích cảm giác này, nhưng thỉnh thoảng vẫn giống như mượn rượu giả điên hơn nửa đêm gõ cửa phòng Lý Trạch Niên, nhìn cậu ấy phải buông cọ vẽ xuống pha trà cho tôi, lại cảm thấy dường như thế này cũng không tệ.
Sau tốt nghiệp, Trạch Niên vào làm việc tại một phòng trưng bày có quy mô lớn. Ngoại trừ công việc hàng ngày, cậu ấy vẫn không từ bỏ việc vẽ tranh. Đối với cái này, tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, mà điều khiến tôi thật sự ngạc nhiên, chính là trước đây cậu ấy nói cho tôi biết cậu ấy quyết định ở lại thành phố này. Khi đó cha mẹ cậu ấy đều muốn cậu ấy về nhà tìm việc làm, lúc cậu ấy còn đang do dự, tôi không hề quanh co mà nói cho cậu ấy biết: “Mình hi vọng cậu ở lại đây.” Từ trước đến nay luôn là những lời nói quanh co ngoằn ngoèo, nhưng đến khi thật sự nói ra khỏi miệng trong nháy mắt mới phát hiện, thì ra thật tự nhiên, cảm giác thẳng thắn lại dễ chịu nhẹ nhõm như vậy.
Cậu ấy vẫn ở căn phòng bên dưới lầu tôi như trước. Những lúc nhớ cậu ấy, tôi đi thẳng 22 bậc thang để nhìn cậu ấy.
Có vài lần bắt gặp đúng lúc cậu ấy bởi vì vẽ không ra tranh mà nổi giận, làm cho mặt đất toàn là giấy vẽ và phẩm màu. Thỉnh thoảng cậu ấy buồn rầu tuỳ hứng cũng không mấy phức tạp, trước đây cậu ấy rất thích ăn bánh rán trên đường Thọ Hỉ gần trường, nếu cậu ấy bằng lòng, tôi liền lừa cậu ấy cùng nhau đi dạo tới một cửa hàng điểm tâm gần nhà mua bánh rán, bách thí bất sảng(2).
Từ trước đến nay cậu ấy không hề che giấu cảm xúc của mình, vui vẻ liền cười, tức giận thì im lặng, sau đó tôi luôn trêu chọc cậu ấy sao luôn thích lấy vật chết ra để trút giận, sau khi lấy lại tinh thần cậu ấy lại hối hận vì đã đập hư bản vẽ, nếu như tôi vắng mặt, không có ai dẫn cậu ấy đi mua bánh rán thì e rằng những đồ vật trong phòng vẽ đều phải gặp hoạ.
Không nhớ rõ là ngày nào, lúc tôi xã giao với khách xong thì trời cũng đã tối.
Vừa vào thang máy, liền thuận tay ấn số tầng của cậu ấy. Lúc mở cửa, cậu ấy vừa nghe thấy mùi rượu lập tức biết phải đi pha trà. Trước đây tôi cũng không biết cậu ấy thích uống trà như thế, giống như có một cái kho không bao giờ hết.
Nói trà xanh bài rượu, nhưng hình như tôi càng uống lại càng hồ đồ. Một ly trà xuống bụng, liền cảm thấy trong dạ dày ấm áp.
Mơ mơ màng màng dựa vào ghế salon ngủ gật, bên tai nghe thấy âm thanh của máy sấy tóc. Áo thun ngắn tay đơn giản và quần lửng thể thao màu đậm, dáng vẻ hơi xa có chút gầy.
Chỉ lát sau, âm thanh của máy sấy tóc dừng lại, có người đi tới.
Cậu ấy gọi tôi, tôi không lên tiếng, cậu ấy theo bản năng nhấc chân đạp chân tôi nói, “Này, tỉnh chưa vậy?”
Sau đó tôi ừ một tiếng, hạ mắt nhìn đến mắt cá chân trái lúc nãy cậu ấy dùng để đạp tôi, “Nhạt rồi này.”
Cậu ấy nhất thời không phản ứng, khó hiểu lẩm bẩm một tiếng: “…Cái gì?”
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngửa đầu dựa vào salon nhắm mắt nghỉ ngơi, “Ngày mai mình đi mua một ít gừng, nghe nói ngâm giấm trắng xoa lên vết sẹo thì sẹo có thể lặn.”
Cậu ấy lên tiếng đồng ý sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, đem chân để lên bàn trà nghiền ngẫm vết sẹo đậm màu trên mắt cá chân, không nói gì thêm.
Đêm đã khuya, cơ thể cũng rất mệt mỏi, tôi không muốn di chuyển, vì vậy ngã người nằm ngủ trên ghế salon, còn cậu ấy dựa sát bên tôi, ai cũng không cần lên tiếng, đây chính là giây phút mà tôi cảm thấy an tâm nhất. Như thế vài năm, đều là thế này. Có lẽ chờ ngày mai mua gừng và giấm trắng về, sau đó từ từ xoa
nhạt vết sẹo cho cậu ấy, những lời nói vẫn luôn cất giấu đến nay liền có thể thật sự nói ra khỏi miệng
——
CHÚ THÍCH
(1) Mang mang lục lục –
忙忙碌碌 – ý chỉ sự bận bịu, cực khổ.
(2) Bách thí bất sảng –
百试不爽 – nghĩa tương tự như mười lần đúng đủ mười lần.—Kết thúc chính văn—