Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 45: Quân đoàn con số tiến hóa sử [4]

Thái tử gia một đường lắc lư trở lại Thừa Kiền cung, chưa tiến Thừa Kiền cung, Tiểu Tốt Tử đã bước lên trước, thấp giọng thì thầm “Thái tử điện hạ, hoàng thượng hạ chỉ mệnh tam a ca cùng Lục a ca tùy giá tuần du tái ngoại.”

Thái tử gia chọn mi, đối lời này thật không có phản ứng gì, tuy rằng trong lòng nhảy dựng, nhớ lại ở trong dĩ vãng hoàng a mã đến chỗ nào đều phải lôi kéo hắn cùng đi thế nhưng lần này không cho hắn tùy giá……. Trong lòng có điểm là lạ ……… Nhưng Thái tử gia lại đem loại tình tự

ê ẩm không vui này vùi xuống đáy lòng.

Sau đó, đôi mắt thản nhiên quét Tiểu Tốt Tử liếc mắt một cái, tuy rằng trước kia Bích Châu cùng Tiểu Tốt Tử được hắn phân phó đúng hạn lưu ý hướng đi trong cung, nhưng từ lúc biết có tấu chương lục sắc tồn tại sau, hắn liền hủy bỏ ……

Bích Châu cùng Tiểu Thuận Tử cũng thực nghe hắn, nhưng Tiểu Tốt Tử lại vẫn như cũ, ngẫu nhiên thường thường cùng hắn nói nhỏ một ít tin tức trong cung, tỷ như nói Lục a ca làm cái gì, tỷ như nói Đông phi nương nương ở Vĩnh Phúc cung hôm nay gặp người nào, tỷ như nói đại thần nào đến Càn Thanh cung……..

Ngay từ đầu, hắn còn cảnh giác, nhưng Tiểu Tốt Tử đối hắn trung tâm nên hắn chưa từng hoài nghi quá, chính là Tiểu Tốt Tử nhiệt tâm như vậy làm gì? Nhưng nhiều lần phát hiện Tiểu Tốt Tử cố ý thì thầm đại đa số đều là về lục a ca, hơn nữa nói trong nói ngoài đều cũng vô tình nói Lục a ca không phải, cùng châm ngòi…..

Không dấu vết châm ngòi hắn với Lục a ca …..

Đây là thứ mệt mỏi nhất mà Thái tử gia từng nếm qua ở đệ nhất thế.

Lúc sau, hắn bắt đầu cố ý cho Tiểu Tốt Tử ra xa, một sự tình cũng không cho Tiểu Tốt Tử tham gia.

Thái tử gia tựa tiếu phi tiếu mở miệng “Tiểu Tốt Tử, ngươi thật là rõ ràng nha.” Lời nói không mặn không nhạt.

Tiểu Tốt Tử vội vàng xoay người, cái trán đổ mồ hôi, đi theo Thái tử gia nhiều năm, tâm tình Thái tử gia lúc này không tốt, hắn vẫn còn cái nhãn lực kia, tâm tình Thái tử gia không tốt, khẳng định là đã biết nhiều chuyện, chính là, Lục a ca bên kia, còn có Tiểu Kì Tử……… Vì thế tâm Tiểu Tốt Tử dằn lại, lắp bắp mở miệng giải thích “Nô tài, nô tài đây là quan tâm Thái tử gia…… Nô tài nhiều chuyện …..”

Thái tử gia thản nhiên liếc Tiểu Tốt Tử một cái, vụng về che dấu như vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, từ xưa lòng người dễ dàng thỏa mãn nhất lại cũng khó thỏa mãn nhất….. Tiểu Tốt Tử, lòng của ngươi lớn thế sao …..

Xoay người, bước đi tiến nội điện của Thừa Kiền cung.

Phía sau, Tiểu Thuận Tử có chút khó hiểu liếc nhìn Tiểu Tốt Tử một cái, cũng không nói gì, cúi đầu đi theo Thái tử gia vào nội điện.

Khi sắp tiến nội điện, Cố Hỉ công công đã vẻ mặt tươi cười ở tại nơi đó.

Thái tử gia cười cười, xem như đánh rồi mới hô chiêu.

Đang muốn đi vào, Cố Hỉ công công lại tiến lên, hơi hơi khom người “Thái tử điện hạ…..”

“Cố công công có việc?” Thái tử gia ngừng cước bộ, lập tức theo bản năng quay đầu nhìn về phía nội thất, là điều hoàng a mã không tiện nói thẳng?

Cố Hỉ công công vẻ mặt tươi cười “Thái tử điện hạ, là như vậy, lão nô thấy Tiểu Tốt Tử có chút lanh lợi, là kẻ có tài, cho nên, nghĩ muốn hướng Thái tử điện hạ để xin về. Không biết………”

Thái tử gia trong lòng trầm xuống.

Đây là phải xử trí Tiểu Tốt Tử sao?

Chính là, Tiểu Tốt Tử hiện tại đối hắn vẫn trung thành và tận tâm …….

“Cố công công, cô thực thích Tiểu Tốt Tử, cho nên…… Khiến Cố công công thất vọng rồi………”

Cố Hỉ do dự một chút, nhẹ bước lên trước, thấp giọng mở miệng “Chẳng lẽ Thái tử điện hạ đã quên chuyện về túi hương sao?”

Thái tử gia chấn động, theo bản năng nhìn về phía nội thất…….. Trong lòng do dự, chuyện túi hương, hắn không quên…….. Một túi hương của Thái tử không có khả năng chỉ có một, cũng không thể chứa hết là mùi hoa quế, hắn thích hoa quế, nhưng không si mê đến mức tất cả túi hương đều bỏ hoa quế … Có thể để cho hắn liên tục vài ngày đeo túi hương hoa quế, lúc ấy chỉ có một tiểu cung nữ bên người Bích Châu là có thể ……

Chuyện xảy ra sau, tiểu cung nữ liền biến mất thần bí ở Thừa Kiền cung.

Vài ngày sau, hắn nghe nói thiên điện Tây cung phát hiện một khối thi thể đã bị thối nát khó nhận diện dung mạo ……

Nghĩ đến Bích Châu lạnh run quỳ xuống đất nói với hắn, nàng bị người ta dẫn đi thẩm vấn …..

Hắn trầm mặc.

Cố Hỉ công công lại tiến lên trước, mở miệng “Thái tử điện hạ yên tâm, nô tài cam đoan sẽ làm Tiểu Tốt Tử trở về …..” Đương nhiên, nếu hoàng thượng không đáp ứng, hắn cũng không có cách, Cố Hỉ công công trong lòng vụиɠ ŧяộʍ nói.

Thái tử gia ngẩng đầu, trong lòng có chút mệt mỏi, trầm mặc gật đầu, xoay người đi vào nội thất.

Vẫn đứng ở một bên nghe, Tiểu Thuận Tử

nhịn không được ngẩng đầu, thân ảnh thanh tú cao gầy của Thái tử gia tựa hồ thực mỏi mệt….

Cố Hỉ công công đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Tiểu Thuận Tử, thản nhiên mở miệng “Yên tâm đi. Chỉ cần các ngươi toàn tâm toàn ý hầu hạ hảo Thái tử điện hạ, điện hạ sẽ không bạc đãi nhóm ngươi….. Hoàng thượng cũng sẽ không bạc đãi nhóm ngươi…..”

Thái tử gia trong lòng rầu rĩ, tiến nội thất, chỉ thấy a mã nhà mình ngồi ở trên tháp, từ từ uống trà. Trong lòng lại….. cắn răng!!!

Khang Hi đế thấy vẻ mặt Thái tử gia kia rầu rĩ, mỉm cười, buông bát trà trong tay, từ tháp đứng lên, đi hướng Thái tử gia, tư thế tao nhã có một cỗ tiêu sái thản nhiên.

“Làm sao vậy? Ai chọc Bảo Thành sinh khí?” Khang Hi đế nhịn không được cúi đầu xuống, hai tay phủng trụ hai má Thái tử gia, hơi hơi tới gần, ẩn sâu trong đôi mắt là sủng nịch cùng nhu hòa.

Thái tử gia bỗng nhiên cảm thấy hít thở khó khăn, hoảng hốt thất thần một lát, lấy lại tinh thần, trong lòng cắn răng càng sâu, tại sao hoàng a mã nhà hắn lớn lên lại đẹp như vậy chứ?!

Nhịn không được đẩy ra, không có việc gì dựa vào gần như vậy để làm chi?!

“A mã!” Thái tử gia chính sắc.

Bị đẩy ra, Khang Hi đế tiếc nuối trong lòng, nhưng cũng hơi hơi gợi lên khóe miệng,….. Vừa mới, Bảo Thành thất thần trong phút chốc…..

“Ân?”

“Chuyện Tiểu Tốt Tử….. Để cho Bảo Thành tự mình xử lý đi…..” Thái tử gia mở miệng, có chút gian nan. Tầm mắt chuyển hướng nơi khác. Lúc này hắn thiếu mất 1 phần dũng khí để nhìn thẳng mắt hoàng a mã………

Hắn nhớ tới lúc hắn gặp chuyện không may, hoàng a mã vì hắn lo lắng cùng phiền muộn, hắn nhớ tới khi Bích Châu sắp bị mang đi, hắn từng tức giận hỏi qua, khi đó hắn nghĩ rất đơn giản, cho dù Bích Châu có vấn đề, cũng là chuyện Thừa Kiền cung hắn, là chuyện của Thái tử gia hắn! Hoặc đánh hoặc phạt hoặc thẩm hoặc nhốt cũng là chuyện của Thái tử gia hắn!

Tuy rằng hắn biết đối chuyện này, phương pháp xử lí tốt nhất chính là bí mật xử quyết những người có vấn đề ……..

Khi ở đệ nhất thế, hắn thường xuyên dùng phương pháp này nhất ……….

Nhưng thế này, hắn không muốn, nói hắn thánh mẫu cũng tốt, nói hắn yếu đuối cũng tốt, nói hắn giả tốt bụng cũng tốt, thế này, hắn muốn dùng phương pháp của chính mình!

Bích Châu phải để tự hắn hỏi rồi hắn xử lí, đừng nói hắn không tin Bích Châu sẽ hại hắn, cho dù có, hắn cũng không muốn giao cho bất luận kẻ nào xử lí.

Bích Châu nếu là nô tỳ của hắn, chính là người của hắn, người của Thái tử gia hắn nếu chính hắn che chở không được, hắn còn làm cái thí Thái tử gia!

Nhưng hắn không nghĩ tới, khi hắn cố chấp như vậy, hoàng a mã vẫn phái người mang Bích Châu đi.

Khi hắn phẫn nộ, hoàng a mã chỉ thản nhiên nói một câu “A mã chỉ muốn bảo hộ Bảo Thành…………”

Muốn bảo hộ ngươi, cho nên sẽ tiêu trừ nguy hiểm cho ngươi.

Muốn bảo hộ ngươi, cho nên diệt trừ đi sự mềm lòng của ngươi.

…………………….

Khang Hi đế

không có tức giận như trong tưởng tượng của Thái tử gia, chỉ khẽ nhíu mày, dùng thanh âm trầm thấp mở miệng “Bảo Thành, Tiểu Tốt Tử nếu không có vấn đề, Cố Hỉ sẽ để hắn trở về ………”

Thái tử gia quay đầu, nhìn chằm chằm Khang Hi đế “A mã, mặc kệ có vấn đề hay không, để Bảo Thành tự mình xử lý, được không?”

Khang Hi đế hơi hơi trầm mặc, tính tình Bảo Thành hôm nay tựa hồ không tốt lắm? Vì cái gì?

Thái tử gia

thấy Khang Hi đế trầm mặc, hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi mở miệng “A mã, Bảo Thành đã mười lăm, Bảo Thành có thể chiếu cố những thứ của mình……..”

Khang Hi đế nhìn Thái tử gia thật lâu, chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve hai má Thái tử gia, thanh âm có chút ám ách mở miệng “A mã biết….. Bảo Thành đã trưởng thành……” Cũng biết, hắn chờ đợi thiếu niên trước mắt này bao lâu!

Thái tử gia có chút đỏ mặt né qua, trong lòng có chút lưu luyến không rời “A mã!”

Khang Hi đế nhìn hai má Thái tử gia đỏ ửng, ôn nhu cười “A mã đương nhiên biết Bảo Thành đã trưởng thành, lần này không phải đã đem nhiệm vụ giám quốc giao cho Bảo Thành sao?” Nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, tựa hồ không biết trên mặt đất bằng phẳng, Khang Hi đế không phải ném xuống một khối hương tiêu, mà là một viên địa lôi!

Thái tử gia nhất thời ngây dại.

Giám, giám quốc?

————————————————————-

Ở A ca viện, tứ gia nhận được thánh chỉ, khẽ nhíu mày trầm tư.

Kiếp trước cũng từng giám quốc, đặc biệt sau lại phế Thái tử sau, hoàng a mã khi đi tuần thường xuyên cố ý để cho hắn giám quốc, kỳ thật, này cũng là một loại phương thức bồi dưỡng.

Nhưng lần này, thật sự có điểm đột ngột a.

Thái tử gia mười lăm tuổi còn chưa tính, hắn mới mười hai tuổi nha!!!

Tứ gia khổ tư khó bỏ, bỗng nhiên bắt đầu nghĩ ra một loại khả năng: Chớ không phải là Thái tử gia ở bên trong giở trò quỷ chớ??

Lập tức lại phát hiện ý nghĩ này của mình thực vớ vẩn, sao có thể? Thái tử gia nếu đối hoàng a mã có lực ảnh hưởng lớn như vậy, thế cục hiện tại cũng không như thế …….

———————————————————-

Trong Thừa Kiền cung, Thái tử gia mơ một giấc mộng rất bất an, cặp tay to lớn ấm áp quen thuộc kia chậm rãi lướt qua hai má hắn, cổ hắn, cằm hắn, xương quai xanh của hắn, trong ngực hắn……..

Dần dần, hô hấp hắn bắt đầu dồn dập, du͙© vọиɠ trầm tĩnh nhiều năm của hắn chậm rãi bốc lên…..

Khang Hi đế bừng tỉnh, cúi đầu, đã thấy thiên hạ trong ngực không bình thường, mặt đỏ, thân mình không ngừng vặn vẹo, miệng khẽ rêи ɾỉ……

Khang Hi đế sửng sốt, lập tức cảm giác được thân mình phía dưới của thiên hạ đứng thẳng, đôi mắt nhất thời tối sầm lại.

Thái tử gia không ngừng vặn vẹo thân mình cũng bắt đầu liên lụy tới tâm nhiệt của Khang Hi đế, đôi mắt càng thêm u ám, độ ấm cũng không ngừng lên cao, Khang Hi đế cười khổ trong lòng, rất muốn, rất muốn………

Chính là…….

Không phải thời điểm, không phải lúc này.

Hơi hơi nhắm mắt, nắm chặt tay thành quyền, mới cúi đầu kêu lên “Bảo Thành, tỉnh tỉnh! Bảo Thành, tỉnh tỉnh…..”

Thật vất vả giãy mộng, thở hào hển mở mắt ra, đã thấy khuôn mặt vừa mới xuất hiện trong mộng, thiếu chút nữa kêu sợ hãi ra tiếng, dù sao cũng luân hồi tam thế nên giữ được bình tĩnh!

Nhưng sắc mặt Thái tử gia vẫn hồng đến như sắp nổ

.

Đặc biệt cảm giác được thân mình biến hóa, vì thế rối rắm, lắp bắp, dùng thanh âm so với muỗi còn thấp hơn “A mã, thỉnh ngài đi ra ngoài!!!”

Khang Hi đế cúi đầu xuống, thanh âm nhỏ như vậy, nếu không chuyên tâm, thật đúng là nghe không được, dừng ở hái má đỏ ửng không như bình thường, Khang Hi đế tuy rằng biết da Thái tử gia trắng, nhưng vẫn nhịn không được cúi đầu cười, tươi cười bao dung sủng nịch, mở miệng trêu đùa “Bảo Thành cần a mã giúp ngươi không?”

Thái tử gia thiếu chút nữa dựng lông, trừng mắt, nói từng chữ “Tạ ơn, a, mã! Thỉnh ngài đi ra ngoài!”

Trong lòng bi phẫn lắc đầu không ngừng, gia lớn như thế còn như vậy

a?!

Khang Hi đế cười nhẹ, vẫn đứng dậy, đi ra nội thất.

Vừa ra khỏi nội thất, Khang Hi đế mới thở ra một hơi, trong lòng lại càng thêm xao động, trút nguyên một gáo nước lạnh lên người, tâm tình mới thoáng bình tĩnh.

Bảo Thành, xem như đã trưởng thành đi ………

Mắt Khang Hi đế trầm xuống, sau này, Bảo Thành cũng sẽ muốn nữ nhân đi? Yên lặng nắm chặt tay, kế hoạch của hắn phải nhanh hơn mới được……

Thu thập hảo đống hỗn độn của mình, trong lòng Thái tử gia vẫn bi phẫn như cũ, đặc biệt nghĩ đến người trong mộng của mình kia lại là hoàng a mã đang đứng bên ngoài, Thái tử gia liền………… giải quyết không được, giải quyết không được!!!

Chắc chắn hắn bị bóng đè

!!

Khi làm Trương Anh hắn chưa bao giờ mộng xuân!!

Hắn cũng không phải loại chủng mã có du͙© vọиɠ mãnh liệt!

Cho nên, nhất định là bóng đè!!!

Thái tử gia hung hăng cấp cho hành vi của mình một lí do! Lập tức sắc mặt thông suốt, bình tĩnh kéo chăn, ngủ!

Khi Khang Hi đế đi vào, thấy được hành vi trẻ con của Thái tử gia, nhịn không được mỉm cười, tươi cười ôn nhu sủng nịch.

Nhẹ nhàng đi qua, chậm rãi nằm lên, ôn nhu vỗ về lưng Thái tử gia bối, vỗ thật nhé.

Tuy rằng trong lòng Thái tử gia đầy đủ loại rối rắm bi phẫn xấu hổ, khi Khang Hi đế nằm lên vẫn còn có chút khẩn trương bất an, nhờ những cái vỗ nhẹ, Thái tử gia, vẫn thấy thực mất mặt nhưng vẫn an tường ngủ.

Lần này, không có nằm mơ.

————————————————-

Khi tỉnh lại, đã không thấy Khang Hi đế.

Vào triều sớm sao? Thái tử gia nhẹ nhàng thở ra, sau khi làm ra hành vi đáng xấu hổ kia xong, hắn không thể tâm không khúc mắc.

Đặc biệt, người nọ trong mộng lại là hoàng a mã……….

Chẳng lẽ, nhụ mộ mà hắn đối hoàng a mã quá sâu, cho nên liền………… Thái tử gia nhìn trời, ai, nhất định là như vậy!

Kết quả là, tuy rằng luân hồi tam thế, từng có hai nữ nhân toàn tâm toàn ý yêu, Thái tử gia chưa từng yêu ai cũng chưa từng mộng xuân, tỉnh tỉnh mê mê cho mộng xuân đầu tiên của mình một lí do chính đáng vô cùng ……….

Mà hết thảy điều này, ngồi ở trên Kim Loan điện xử lý chính sự, Khang Hi đế hoàn toàn không biết gì cả.

——————————————————-

Ngày hôm đó, Khang Hi đế mang theo tam a ca rầu rĩ không vui cùng tuyệt không muốn tùy giá cùng lục a ca vui vẻ cam tâm tâm tình nguyện tùy giá, chậm rãi tuần du Mông Cổ……..

Trước khi đi vài ngày, Khang Hi đế làm vài chuyện, chuyện thứ nhất, chính là mệnh Cố Hỉ đem Tiểu Tốt Tử điều vào Càn Thanh cung. Chuyện thứ hai, chính là mệnh tiểu tùy tùng của Cố Hỉ làm tùy thị thái giám của Thái tử gia. Chuyện thứ ba, đem Cách Nhĩ Phân điều vào bộ binh, Nạp Lan Dung Nhược điều vào lại bộ.

Ba sự kiện này, trừ bỏ chuyện thứ ba là làm cho triều đình có chút chấn động nho nhỏ, chuyện khác đều thực bình thường.

Chỉ có Thái tử gia buồn bực.

Tiểu Luật Tử? Còn không phải người của hoàng a mã sao?

Nhìn Tiểu Luật Tử cười tủm tỉm trước mắt, trong lòng Thái tử gia thở dài.

Hắn thật không rõ, hoàng a mã xếp người bên mình ở chỗ hắn là không tín nhiệm hắn sao? Hay là lo lắng cho hắn? Muốn nói lo lắng cho hắn, vậy Tiểu Luật Tử, tấu chương lục sắc, chuyện tình trong cung. Hoàng a mã nói, có chuyện gì cần có tấu chương lục sắc thì có thể trực tiếp mệnh lệnh Tiểu Luật Tử.

Nhưng cũng đồng thời, hoàng a mã nói.

“Đương nhiên, Bảo Thành nếu không ngoan, Tiểu Luật Tử cũng sẽ nói cho a mã.” Lúc ấy, Khang Hi đế nói rất nhẹ nhàng bâng quơ a.

Cái gì mới là không ngoan?

Thái tử gia không nói gì nhìn trời.