Nguyên Dung vào đình nghỉ mát hành lễ với Sĩ Hành trước, lại thỉnh an Cố Sơn mới kéo tay Nguyên Thu nói “Muội thường ngày cũng không đến chỗ tỉ một chút, tỉ muốn nói chuyện với muội cũng không mời được người”
Nguyên Thu rút tay mình ra rót một chén ô mai cho Nguyên Dung ngoài miệng cười nói “Còn không phải là sợ quấy rầy tỉ thêu thùa may vá muội mới không dám đi”
Nguyên Dung hơi tạm ngừng lại, lại cười cười “Muội nói đùa, tỉ muốn muội đi chỉ sợ muội nhiều việc không rảnh như vậy”
Nguyên Thu cười ngăn đề tài “Tỉ là từ đâu lại đây?”
Nguyên Dung nói “Vừa rồi tỉ đi xem đệ đệ muội muội, nhưng bà vυ' nói vừa ngủ xong, mấy nha đầu nói ca ca và muội muội ra ngoài đi thẳng vào vườn, tỉ liền đi tìm mọi người trò chuyện”
Nguyên Thu phụ họa mấy câu, Sĩ Hành một bên nghe hai người lạnh nhạt khách sáo cảm thấy không thú vị cười nói với Cố Sơn “Hôm qua ở thư phòng vẽ tuấn mã mới một nửa, chi bằng chúng ta đến thư phòng tiếp tục vẽ tranh”
Cố Sơn nghe vậy vội đứng lên cười nói “Như vậy cũng tốt, cũng tiết kiệm thời gian lại kéo ra không tìm được cảm giác ban đầu”
Nguyên Dung thấy hai người nói muốn đi, vội đứng dậy cười nói “Các ca ca vẽ tranh không biết muội có thể đi theo nhìn một chút hay không?”
Sĩ Hành nghe vậy bất giác sững sốt, trong bụng không muốn mà không biết cự tuyệt như thế nào chỉ đành trộm ngắm Nguyên Thu đang đứng một bên. Nguyên Thu thấy thế vội kéo tay Nguyên Dung cười nói “Bọn họ vẽ tranh rất không thú vị, tỉ chúng ta vào trong nhà đi, hôm qua muội thêu một nửa mũi hài tỉ xem giúp ta một chút”
Sĩ Hành thấy thế nhân cơ hội kéo Cố Sơn đi, Nguyên Dung đành theo Nguyên Thu đi xem mũi hài của nàng.
Lý thị ra khỏi tháng Cố Lễ liền quay về phòng lớn, vì lo lắng thân thể Lý thị không phục hồi như cũ vẫn không dám đυ.ng vào nàng. Cả ngày làm cho Chu tẩu tử nấu canh cho nàng uống, gần đến trăm ngày đại phu bắt mạch báo cho Cố Lễ “Thân thể phu nhân không còn đáng ngại” Cố Lễ lúc này mới yên tâm, đêm đó quấn Lý thị một buổi tối, đến lúc Lý thị xin tha hai người mới ôm nhau nghỉ ngơi.
Lý thị ở trong phủ buồn bực hơn một năm mới đi ra ngoài, hôm nay thân thể điều dưỡng tốt rồi Lý thị cho người đưa thiệp đến Hạ phủ hẹn ước canh giờ. Ngày hôm sau Lý thị dẫn Nguyên Thu đi Hạ phủ làm khách.
Hạ phu nhân chỉ gặp Lý thị lúc Tuyền ca và Nữu Nữu đầy tháng và được trăm ngày nhưng lúc đó khách Cố phủ đông đúc, Lý thị cũng không thể nói chuyện với Hạ phu nhân. Hôm nay vừa gặp tất nhiên hai người có nhiều chuyện để nói. Hạ phu nhân liền đuổi Tử Yên để Tử Yên dẫn Nguyên Thu vào phòng Tử Yên chơi.
Tử Yên và Nguyên Thu đành phải dắt tay nhau đi vào phòng, cởi giày nửa tựa trên giường nói chuyện. Hạ phu nhân sai người đưa điểm tâm và các loại trái cây tới đặt trên bàn nhỏ làm thức ăn cho các nàng. Nguyên Thu nhặt một ít hạt đào ăn.
Ngoài phòng, Hạ phu nhân hàn huyên mọi chuyện với Lý thị một hồi nói đến Lâm Tuyết Diên thứ nữ của Tuyên phủ sứ.
Nguyên Thu biết Lâm Tuyết Diên của Tuyên phủ sứ giao hảo với Nguyên Dung. Khi Nguyên Dung còn ở trong am thì Lâm Tuyết Diên ba ngày hai bữa đều đi thăm Nguyên Dung. Khi Nguyên Dung về đến nhà, Lâm Tuyết Diên còn phái người đưa tới mấy tờ thiệp. Lý thị kiếm cớ ngăn trở, Lâm Tuyết Diên cảm thấy tức giận không tới cửa nữa.
Nguyên Thu nghe Hạ phu nhân nói đến Lâm Tuyết Diên liền bảo Tử Yên nhỏ giọng một chút hai người vểnh tai nghe lén.
Thì ra Lâm Tuyết Diên không cam lòng phụ thân yêu thương ấu đệ, liền mua hạ nhân hạ độc trong điểm tâm của con trai trưởng Lâm phu nhân. Trùng hợp Lâm thiếu gia hôm đó làm đổ hộp điểm tâm đúng lúc mèo hắn nuôi ăn. Trong chốc lát mèo kia sùi bột mép chết ở cửa dọa tiểu thiếu gia sợ khóc rống.
Lâm phu nhân chỉ có một đưa con trai nên rất thương hắn, trong lòng hận Lâm Tuyết Diên ác độc, lợi dụng thế lực nhà mẹ đẻ bức bách, Lâm đại nhân bất đắc dĩ đưa Lâm Tuyết Diên ra thôn trang. Vốn là chuyện này cũng không có gì li kì, chỉ là không biết mấy ngày trước Lâm Tuyết Diên đột nhiên chết đi trong trang mọi người chắc chắn Lâm Tuyết Diên sinh bệnh cũng phái người đưa tin về phủ nhưng vẫn không có đại phu tới chuẩn bệnh.
Xưa nay Lâm đại nhân sủng ái thứ nữ này, nghe nàng chết tự nhiên đau lòng đi ép hỏi Lâm phu nhân, Lâm phu nhân cười lạnh nói “Tin đại Tiểu thư đưa về ta trực tiếp đưa cho di nương của nàng, di nương nàng không sai người nói với ta Tiểu thư bị bệnh cần đi chuẩn bệnh”
Lâm đại nhân biết căn bản muội muội mình không biết chữ, tự nhiên sẽ không xem thư mà sai người bỏ đi chỉ đành phạt Lâm phu nhân và di nương rồi bỏ qua chuyện này.
Lý thị nghe xong cười lạnh nói “Từ nhỏ đứa bé kia ý định đã không đàng hoàng, Nguyên Dung nhà ta mặc dù ngu dại một chút lòng dạ vẫn tốt. Kể từ khi quan hệ với nàng lòng Nguyên Dung liền cong cong vẹo vẹo cũng bắt đầu suy nghĩ xấu xa. Thật là làm cho người ta hận chết”
Hạ phu nhân cười nói “Ngươi có hai nhi tử và hai nữ nhi bên người, Cố đại nhân đều muốn nâng ngươi trên lòng bàn tay. Huống chi Nguyên Dung và di nương nàng không được sủng ái, nếu đàng hoàng thì cũng thôi về sau nghiêm chỉnh tìm nhà tốt gả ra ngoài. Nếu nàng có ý định lệch lạc chút không cần ngươi hao tâm tốn sức, Cố đại nhân cũng không cho nàng sắc mặt tốt”
Lý thị đương nhiên biết Cố Lễ vô cùng yêu danh tiếng, gật đầu cười.
Trong phòng, Nguyên Thu và Tử Yên nghe chuyện Lâm Tuyết Diên cũng không cười nổi. Tuy nói hai người không có giao tình gì với Lâm Tuyết Diên nhưng cứ nghe một người cứ như vậy chết đi trong lòng hai người đều rét lạnh. Đang lúc hai người suy nghĩ liền nghe bên ngoài báo thiếu gia trở lại. Hạ phu nhân liền cho gọi Hạ Tử Nghiệp đi vào thỉnh an Lý thị.
Hạ Tử Nghiệp quy cũ nói vài câu với Lý thị, mới hỏi Hạ phu nhân Tử Yên đi đâu. Hạ phu nhân cười cho người gọi Tử Yên và Nguyên Thu tới.