Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 3

Bây giờ nhìn kĩ, khuôn mặt con bé làm ông thoáng sửng sôt. Giống, rất giống với nương tử, y như phiên bản thu nhỏ của nàng vậy. Nhìn về phía Bảo Tri thấy bà khó nhạc gật đầu như ngầm thừa nhận suy nghĩ của ông.

- thì ra nữ nhi của ta còn sống, thì ra nữ nhi của ta còn sống- Phong Nguyệt Triết vui mừng lẩm nhẩm. Nhưng nỗi vui của ông bị tiếng kêu thê lương của Băng Băng cắt đứt.

- DI NƯƠNG...HIC...di nương mở mắt đi, người mở mắt nhìn Tiểu Băng đi, người đừng ngủ như vậy, Tiểu Băng sợ lắm

Đột nhiên Băng Băng không khóc, không gào, cô bé ôm lấy Bảo Tri thì thầm như đang độc thoại.

- Di nương mệt rồi đúng không, cả ngày người phải dạy mấy cái tiểu quỷ kia xong lại dạy Tiểu Băng. Tiểu Băng cho người ngủ một chút nhưng không được lâu quá, người từng nói ngủ nhiều không tốt mà. Quanh đây thật lạnh, người của di nương lạnh quá, di nương bảo như thế này là bệnh mà.

Phong Nguyệt Triết không đành lòng nhìn nữ nhi như thế này, ông đến bên cạnh cô bé, cầm lấy tay bé như tiếp thêm sức mạnh

- Băng nhi, di nương đi rồi, con bớt đau buồn

- Ông nói dối, di nương chỉ ngủ thôi, người mệt quá nên ngủ thôi. Di nương thương tôi như vậy sao có thể bỏ tôi được

- không tôi không tin, tôi KHÔNG TIN- Băng Băng hét lên, nước mắt tuôn dài trên má, trước mắt bé hiện lên hình ảnh mười một năm qua của bé và di nương. Di nương từng hứa với bé là không bao giờ bỏ bé mà đi rồi mà, di nương đã hứa với bé mà tại sao bây giờ di nương lại bỏ rơi bé

- Thúc, có phải Tiểu Băng phạm lỗi gì làm di nương giận bỏ rơi Tiểu Băng?- Băng Băng ngước mắt nhìn ông.

- Băng nhi không có lỗi, lỗi là ở kẻ ác nhẫn tâm gϊếŧ chết di nương của con, con không cần tự trách bản thân.

Nghe ông nói vậy, đôi mắt của Băng Băng nhìn vào bộ y phục còn xót lại của hắc y nhân. Đôi mắt từ bi thương chuyển sang thù hận. Bé đứng dạy đến bên bộ y phục, cầm lên dùng sức xé rách. Bỗng từ trong bộ y phục rơi ra một thứ thu hút sự chú ú của Băng Băng. Cầm thứ đó lên, không biết nó lài gì, bé đưa đến trước mặt Phong Nguyệt Triết

- Thúc có biết đây là thứ gì không?- cô bé cất giọng lạnh nhạt lên

- Cái này là thẻ bài đại diện cho thân phận cận vệ của hoàng thượng và hoàng hậu ở Phong Nguyệt quốc này.

Băng Băng không nói gì thêm, cất thẻ bài trong ngực, quay lại phía ông

- Thúc có thể giúp con chôn cất cho di nương không?

- Được- ông nói xong bế bổng Bảo Tri rồi đi sâu hơn vào núi tuyết, Băng Băng đi theo phía sau.

Nơi chôn cất cho Bảo Tri là nơi như là mùa xuân, ở đây không có tuyết, phong cảnh hữu tình.Quỳ trước mộ Bảo Tri thật lâu, lâu đến mức mặt trời không thể chờ được nữa mà xuống núi thì Băng Băng cất tiếng

- Thúc là phụ thân của con sao?

- đúng

- Con nghe di nương nói thúc là nhân tài của nơi này

-đúng

- Con muốn học hết tài nghệ của người

- Được, ta đồng ý với con

- Cả họ cả tên con là Phong Nguyệt Băng Băng nhưng khi xuống núi con phải đổi họ nếu không muốn bị để ý.

- Băng nhi đồng ý, phụ thân

////////////// Tĩnh An Đường- Đỉnh núi phía Tây//////////////

- Trở về rồi sao, nhanh vậy, không biết tiểu nha đầu kia như thế nào rồi- dưới gốc cây cổ thụ, một bà lão nhìn miếng ngọc dần dần tan trên tay, nở nụ cười sủng nịnh