Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa tàn
Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp cự thành hôi lệ thủy can(1)
Kiếm, hương vị, hô hấp, người.
Cho dù hắc y nhân không nói một chữ, chỉ đứng sau lưng Linh. Tim đập có vẻ không ổn định, Kỳ Phóng lúc này lại có cảm giác như thế, còn hô hấp của Tông Linh lại có vẻ có chút dồn dập.
Bốn tháng trôi qua, bất kể Tông Linh ở nơi nào đều có cùng một giấc mộng. Trong mộng Kỳ Phóng vẫn tay trong tay với y, bên tai của y thì thào nhỏ nhẹ. Trong mộng hạnh phúc như vậy, nhưng khi tỉnh giấc lại cô độc. Lệ không thể rơi, cũng không oán trách gì. Bởi vì chính y là người lựa chọn từ bỏ, nên y phải nếm trải qua cảm giác này!
Đã nhiều lần tự hỏi chính mình: Hắn sẽ tìm đến ta sao? Hắn sẽ tha thứ cho y vì buông tay sao? Nhiều lần cũng đã khẳng định: “Hắn nhất định như thế, vì hắn yêu y!” Nhưng ngày càng thất vọng: “Vì cái gì? Thời gian trôi qua thật lâu, một tháng, hai tháng… Y cũng không còn nhớ rõ là bao lâu.”
Hoàng thành, thư phòng của quốc vương.
Không khí bây giờ thật khác thường. Yêu, hận. Hiện tại, quá khứ, đúng, sai. Sinh, tử.
Lựa chọn chỉ có một!
Đúng sai chỉ trong giây lát!
“Không thể gϊếŧ ông ta.” Cuối cùng Kỳ Phóng cũng mở miệng.
“A?” Tông Linh hoàn toàn thất thần, “Hắn không phải muốn tới tìm ta, chỉ vì muốn ngăn ta gϊếŧ cừu nhân? Ý này là sao? Chẳng lẽ ta còn không bằng lão nhân này?” Nghĩ như vậy, ánh mắt ôn nhu liền hiện lên tia lửa giận.
“Bá!” Ngân quang bay lên, như bạch xà hướng đến! Nội lực hoàn toàn hướng đến mũi kiếm, đẩy ra hắc kiếm của Kỳ Phóng, hướng thẳng đến quốc vương Diệp A Uy mà đâm tới.
Kỳ Phóng không ngời đến Linh sẽ không nghe lời khuyên bảo của hắn mà phản kháng, nội lực hoàn toàn vô ích, kiếm và người đều bị đẩy ra.
Thoáng chớp mắt, kiếm của Linh chỉ cách yết hầu của quốc vương chỉ có nửa tất!
Tâm Kỳ Phóng hoàn toàn chấn động, nhanh chóng đi lên ôm chằm lấy lưng của Tông Linh, ôm chặt vào lòng mình.
Đây chẳng qua là chuyện xảy ra trong nháy mắt, lúc đầu là chuyện khẩn cấp, nhưng sau đó hai người họ là tình ý.
Thời gian như đình chỉ.
“Đây là lần đầu ngươi ôm ta, ngoại trừ ta ôm ngươi, ngươi chưa bao giờ ôm ta! Hiện tại, ngươi ôm ta, lại là vì tên làm phụ hoàng ta chết không nhắm mắt! Ngươi đến tột cùng xem ta là cái gì? Không thương ta thì đừng đối xử với ta như vậy!” Thanh âm của Linh có chút nghẹn ngào cùng với giãy dụa, giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Kỳ Phóng.
Kỳ Phóng dùng sức ôm chặt cánh tay của y, hiện tại hắn chỉ có thể làm như vậy, bởi vì hắn vĩnh viễn không muốn, không muốn buông tay. Hắn dúi đầu xuống vào mái tóc như tơ lụa của Linh, hít lấy hương vị đặc biệt trên người của y, dùng đến thanh âm mà chỉ hai người họ mới có thể nghe: “Ta ôm ngươi, chỉ bởi vì ta muốn ngươi, cũng như khi ngươi ôm ta.”
Linh bỗng nhiên đình chỉ giãy dụa, ngơ ngác như đang suy nghĩ điều gì đó... Một lát sau, y xoay người lại, kéo tay đang che mặt của Kỳ Phóng, run giọng nói: “Ngươi… Thật là Phóng sao?”
Trước mặt quả thật đúng là Kỳ Phóng mà ngày nhớ đêm mong, vẫn anh tuấn lạnh lùng như vậy. Chỉ là khuôn mặt của hắn làm cho y tim đập thình thịch. Hắn đang đối với y mỉm cười, ôn nhu mà che chở!
Kỳ Phóng không một thanh âm liền ôm lấy y, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của y: “Ngươi là tiểu ma quỷ, cứ như vậy mà ra đi, ta thật thua ngươi rồi. Ngươi biết không, ta tìm từ Trường An đến Ly Sơn, từ Ly Sơn lại đến nơi này, không ngừng tìm ngươi, mới có thể tìm đến nơi này. Khi ngươi ly khai câu cuối của ngươi như một chú ngữ, ta sao có thể không tìm ngươi? Cho tới bây giờ trong lòng của ta chỉ có ngươi, ta giúp ngươi sửa lại, ‘Yêu ngươi, cho nên không thể ly khai ngươi, cho dù ta bị thương, cũng muốn đến tìm ngươi, cho dù hận ngươi cũng muốn tới tìm ngươi’.”
Bả vai Linh rộng rãi, không biết nên khóc hay nên cười.
Kỳ thật y chỉ cần Kỳ Phóng nhớ đến mình cũng đã rất thỏa mãn. Thật sự không nghĩ đến, Phóng không những xa xôi ngàn dặm tìm y, mà còn có tình cảm với y. Chuyến đi này quả thật không tệ! Không cần có chuyện gì có thể làm y kích động như vậy, y cười đến chảy ra nước mắt.
Thật vất vả mới có thể ổn định cảm xúc, khuôn mặt y đỏ bừng, nhẹ nhàng tránh cái ôm của Kỳ Phóng. Đưa ra khuôn mặt lê hoa đái vũ, dùng đôi mắt hơi nước nhìn Kỳ Phóng, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi vì cái gì mà không cho gϊếŧ gã đi?”
Kỳ Phóng chân thành nhìn y, thâm trầm nói: “Ngươi đã quên trước khi lâm chung cha ngươi đã nói gì sao? ‘Hãy sống thật tốt, đừng bao giờ trở lại chốn này, hãy quên hết mọi chuyện, an phận sống một cuộc sống bình thường, ta sẽ trên thiên đường phù hộ ngươi bình an!’, ngươi không hiểu khổ tâm của cha ngươi sao? Ta là sát thủ, chuyện báo thù là chuyện không thể tránh khỏi! Ta hiểu cừu hận đáng sợ như thế nào, nhưng người ngươi muốn gϊếŧ lại chính là quốc vương của một nước! Ngươi có biết hay không gϊếŧ người kia đi, cả đất nước sẽ chấn động? Đây là quốc gia mà phụ thân ngươi chính tay cố gắng xây dựng, ngươi nhẫn tâm nhìn dân chúng lâm than, quốc vận suy bại sao? Tuy ông ta có là một hôn quân đi nữa, thì vẫn là một quốc gia chi chủ, gϊếŧ ông ta thì quốc gia này sẽ ra sao? Đáng sợ hơn gϊếŧ ông ta sẽ bao nhiêu nước muốn xâm chiếm Âu Mã Á quốc! Ta là một cô nhi, nên ta hiểu mất đi thân nhân vô cùng thống khổ!”
Bỗng nhiên Kỳ Phóng ngón tay ngoài cửa, nói: “Linh nhi ngươi xem!” Linh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam hài tử xinh đẹp đứng ở cửa, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng phẫn nộ nhìn qua mặt của y, ánh mắt rất quen thuộc, khuôn mặt rất quen thuộc!
“Linh nhi, ngươi biết cậu bé ấy là ai không? Đó chính là nhi tử của hôn quân này, ngươi có cảm thấy ánh mắt ấy quen thuộc không? Ngươi có biết hay không, lần đầu ta thấy ngươi, ngươi cũng dùng ánh mắt này nhìn tên đại thần kia! Nếu ngươi gϊếŧ ông ta thì ngươi cùng tên đại thần kia giống nhau. Có lẽ tám năm sau ngươi cũng bị đối đãi như ngươi đang làm với tên hôn quân này!”
Linh nhi nhìn Kỳ Phóng, lời nói như đang thấm thía, ánh mắt mờ mịt mà hỏi: “Ta không nên báo thù sao?”
Trong ánh mắt của Kỳ Phóng bỗng nhiên xuất hiện vài tia tiếu ý, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tông Linh.
Linh không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kỳ Phóng, cười nói: “Phóng, ta không biết nguyên lai ngươi lại hư hỏng như vậy đấy!”
Y quay đầu đối với quốc vương phát run một bên, ác ý mà cười: “Ta quyết định không gϊếŧ ngươi, bất quá muốn ngươi cho ta mấy thứ.”
Quốc vương thở dài như trút được gánh nặng, gật mạnh đầu nói: “Hảo hảo! Người Trung Nguyên nói chuyện rất thẳng thắn! Ngươi cứ mở miệng, bất kể bao nhiêu tiền tài bảo vật ta đều dâng tặng!”
“Ân, ta đây đã có rồi!” Linh cười sáng lạn như hoa, bỗng nhiên đường kiếm bay nhanh ra.
“Ah!!!!!!” Quốc vương bụm lấy hạ thân giống như con nhím mà hét rầm lên, “Ngươi!!!… Tại sao!!!” Hắn đau đớn nói không nên lời.
“Ta đoạn mệnh căn của ngươi thì sao nào? Tính mạng của ngươi giữ lại, ta nói thì sẽ giữ lời! Ta còn một vật muốn lấy từ ngươi, nghe nói ngươi có một nhi tử phải không? Ta muốn ngươi nếm thủ mùi vị khi chết không có người đưa tiễn!” Linh lạnh lùng nói.
Trong chốc lát, ôm Kỳ Phóng ra cửa lôi tay kéo nam hài bay ra biển trời đêm tối…
Quốc vương giống như điên cuồng, bụm lấy nửa thân dưới chạy ra khỏi gian phòng. “Người đâu, mau tới!!…Nhanh đi tìm hài tử ta trờ về…Ta chỉ có một nhi tử!!!!!!”
Nhưng mà, tất cả mọi người đã bị Kỳ Phóng cùng Linh điểm huyệt ngủ, mặc ông ta gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy….
«Kết»
Ôn tuyền ở Ly Sơn.
“Ân... Linh Nhi, chỗ kia, đừng!!”
“Chỗ này, rất thoải mái sao?”
“Ân… Ah!! Thật thoải mái!! Lại đến!!”
“Chỗ này sao sao?”
“Ân...”
“Chỗ này sao?”
“Tốt... Thoải mái!”
“Này!! Này hai người các ngươi đừng có phát ra thanh âm hạ lưu như vậy được không! Khó nghe muốn chết!!!” Thanh âm trong trẻo vang lên, thanh âm thuộc về thanh niên trẻ nên càng trở nên thanh thúy, “Còn nữa, hai tên khốn kiếp này cột ta vào cây này làm gì? Muốn nấu ta lên ăn sao?”
“Phóng, ngươi nghe một chút, chỉ cần nghe thanh âm mát xa của chúng ra liền chịu không nổi. Ai! Thật là thanh xuân xúc động nha!!” Thanh âm ác ý mát lạnh bên tai, bỗng nhiên liền hướng thiếu niên nói lớn: “Đoan Mộc Hoàng nói y rất thích ngươi, sẽ tìm tới ngươi để chơi ‘trò chơi’ lần trước. Ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ y đi a!”
Thanh âm thiếu niên thật lâu không vang lên, hai người đang ở ôn tuyền nghĩ phỏng chừng thiếu niên nhớ tới ‘trò chơi’ xấu hổ kia không dám nói nữa, không khỏi nhìn nhau cười, ôm nhau âu yếm.
Xuân sắc khôn cùng, bọn họ nguyện làm uyên ương không làm tiên, bên nhau, hết thảy mọi chuyện đều hoàn mỹ tốt đẹp, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu…
============================
(1) Thuộc chùm thơ vô đề của Ly Thượng Ẩn
Dịch nghĩa:
Khó gặp nhau mà cũng khó xa,
Gió xuân đành để rụng trăm hoa.
Con tằm đến thác tơ còn vướng,
Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa.