Ủng Bão (Cái Ôm)

Chương 8-2

Ngồi ở quán cà phê, Diêm Cung Thiên đối mặt với đại ca Quý Ngữ Phàm Quý Ngữ Bình.

Trấn an Quý Ngữ Phàm khóc mệt mỏi vào giấc ngủ xong, Diêm Cung Thiên liền theo Quý Ngữ Bình đi vào quán cà phê không xa, bởi vì hai người muốn nói chút chuyện lại

không muốn cho Quý Ngữ Phàm biết đến, liền lựa chọn nói chuyện ở ngoài.

“Tôi nghĩ, chúng ta cũng không tính xa lạ đi? Ngài Diêm.”Quý Ngữ Bình quấy trứ cà phê trong tay, thản nhiên liếc mắt nhìn người trước mặt.

Diêm Cung Thiên mỉm cười gật đầu, trước kia bọn họ từng tại nói chuyện với nhau điện thoại rất lâu. Đương nhiên, Quý Ngữ Phàm cũng không biết.

“Tôi vẫn muốn làm gặp mặt anh, bởi vì ngươi thật sự rất có gan, chỉ bằng trứ một cuộc điện thoại, to gan như vậy đã đem một số tiền lớn giao cho trên tay tôi.”Trong mắt của hắn phiếm trứ tinh quang, đây xem như lần đầu gặp mặt.

“Tôi quyết định rất chính xác.”Nhân ý vị trong giọng Quý Ngữ Bình, Diêm Cung Thiên nở nụ cười, “Tôi biết anh muốn đánh nhau hạ Công ty Trác Tuyệt, cũng chỉ thiếu tiền mà thôi. Tôi là cái người đầu tư, từ trước đến nay tin tưởng ánh mắt của mình; huống hồ, tôi có lý do tuyệt đối tin tưởng anh.”

“Bởi vì tôi là ca ca Quý Ngữ Phàm?” Trong lời của hắn ẩn ẩn không đồng tình.

Diêm Cung Thiên vừa cười, thoáng lắc đầu.”Bởi vì tôi tin tưởng lý do chúng ta muốn đánh hạ Công ty Trác Tuyệt giống nhau, huống hồ để tôi làm chủ, còn không bằng giao người quan sát Công ty Trác Tuyệt nhiều năm qua luôn luôn tại.”

Quý Ngữ Bình nhìn Diêm Cung Thiên thật sâu,liếc mắt một cái.

“Tôi vẫn không có biện pháp quên sắc mặt người hầy nhà họ Quan năm đó.”Hắn bày nói thẳng ra: “Ngay lúc đó Quý thị chính là

công ty nhỉ, căn bản không có năng lực cùng có tiền có thế kiện tụng Công ty Trác Tuyệt, huống hồ trong nhà có một phụ thân coi trọng mặt mũi hơn hết thảy, cuối cùng dùng loại phương thức kết thúc thương tổn Ngữ Phàm thật sâu. Nhưng là tôi không thể tha thứ bọn họ làm bị thương đệ đệ duy nhất của, nhiều năm qua, tôi tâm tâm niệm niệm chính là muốn đánh hạ Công ty Trác Tuyệt, làm cho Quan gia hậu hối.”

Diêm Cung Thiên uống một ngụm cà phê, chờ hắn đem nói cho hết lời.

“Tôi cũng vô pháp tha thứ chính mình.”Quý Ngữ Bình vẻ mặt ám lên, nhìn ngoài cửa sổ.”Tôi tốt nghiệp trung học lựa chọn trước thời gian nhập ngũ, chính là có thể cùng Ngữ Phàm cùng nhau học bài, có thể chiếu cố nó,khi sự tình phát sinh tôi đang phục binh dịch, chờ khi tôi về đến nhà đã không còn kịp rồi, Ngữ Phàm hoàn toàn không để ý tới ai, cũng kháng cự hết thảy cùng tiếp xúc.

Rồi sau đó nó đã bị ba ba đưa đến nước ngoài du học. Trở về, nó cũng không cùng người nhà liên lạc, tôi nhiều lần trằn trọc tìm tới. Chính nó vẫn cự tuyệt tôi, chỉ cần tôi nhất tìm, nó

liền chuyển nhà, cuối cùng tôi cũng chỉ dám dùng điện thoại liên lạc.”

trong mắt Diêm Cung Thiên hiện lên một tia hiểu rõ. Bởi vì hắn luôn nghe lời Quý Ngữ Bình

nhắn lại trong điện thoạt Ngữ Phàm

mà không thấy Ngữ Phàm nhận máy.

“Tôi thường suy nghĩ, nếu là lúc trước cha mẹ không cho nó đi du học sớm thế, mà là quan tâm cho nó làm trị liệu, như vậy nó cũng sẽ không bi thương như vậy. Nhưng là…”Quý Ngữ Bình bỗng nhiên nở nụ cười, “Có lẽ nó cũng sẽ không hội gặp ngươi, các ngươi lại càng không cùng một chỗ; vận mệnh thật sự là rất kỳ lạ lại huyền diệu, ngươi nói có đúng không?”

Diêm Cung Thiên cũng nở nụ cười. Đích xác, vận mệnh thật sự là huyền diệu a!

“Ngài Diêm, tôi mạo muội hỏi ngươi một vấn đề.”Quý Ngữ Bình xoay đầu lại nhìn Diêm Cung Thiên, chờ hắn gật đầu mới tiếp tục nói: “Ngươi là trưởng tử trong nhà, người nhà ngươi sẽ không phản đối chuyện ngươi cùng Ngữ Phàm sao?”

Diêm Cung Thiên đột nhiên cảm thấy được chính mình giống như là con dâu đi găp cha mẹ đối phương đang bị chất vấn, không khỏi nở nụ cười.

“Phụ mẫu tôi rất sớm đã biết tính hướng của tôi, tôi tin tưởng không có vấn đề.”Đương nhiên không phải không đấu tranh, bất quá, kia đều là chuyện quá khứ.

Quý Ngữ Bình gật gật đầu, tựa hồ yên tâm.”Tôi không có ác ý, chỉ là muốn hỏi rõ ràng.”

“Tôi hiểu.”

“Ta rất cảm kích ngươi, ngươi đem Ngữ Phàm theo từ thế giới một người dẫn đi ra.”Quý Ngữ Bình chân thành tha thiết nói:

“Tôi tin tưởng anh nhất định dùng kiên nhẫn vô cùng và cảm tình đợi nó, cho nên tôi cũng hi vọng sau này cậu có thể bảo hộ nó không chịu đến thương tổn.”

“Chuyện này, tôi rất sớm liền quyết định.”

Hai người trao đổi một ánh mắt, không nói gì thêm.

“Như vậy, tôi nghĩ mời

anh gặp một người.”Hắn nói.

***

“Ngữ Phàm?”Diêm Cung Thiên đi vào phòng, không phát hiện Quý Ngữ Phàm.”Ngữ Phàm, ngươi ở nơi nào?”

“Tôi đang làm việc.”

thanh âm Quý Ngữ Phàm cách ván cửa ẩn ẩn truyền đến, Diêm Cung Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi mở cửa phòng làm việc, thấy cậu vùi đầu trong công việc.

“Đang làm việc?”Hắn kéo một cái ghế ngồi ở sao lưng cậu, theo phía sau khoác len người cậu.

Quý Ngữ Phàm nhẹ nhàng tư một tiếng, xoay người hướng hậu ỷ trong lòng ngực của hắn.

“Làm sao vậy?” cậu

không bình thường mà ỷ lại làm cho Diêm Cung Thiên lo lắng.

“Tôi không biết có nên trở về hay không.” hai hàng lông mày Quý Ngữ Phàm khinh túc. Lâu như vậy chưa có trở về đi gặp thân nhân… Huống hồ cậu cực không muốn đi đối mặt với người biết chuyện.

“Tôi sẽ bồi em.”Diêm Cung Thiên thề son sắt nói.

Nghe vậy, Quý Ngữ Phàm ngoái đầu nhìn lại cho hắn một cái mỉm cười.”Tôi biết, nhưng là…” cậu

từ từ thở dài.

“Tốt lắm, đừng thở dài, tuy rằng ngươi thở dài cũng rất đẹp.”Diêm Cung Thiên phủng mặt của

cậu trêu tức nói.

“Ngươi đang nói cái gì a?”Quý Ngữ Phàm hồng trứ mặt chuyển đầu.

“Tôi hôm nay nhìn thấy mẫu thân em.”

Quý Ngữ Phàm quay đầu, không dám tin nhìn hắn.

“Ngươi nhìn thấy nàng?”Nín thở ngưng thần xem Diêm Cung Thiên gật đầu, cậu mới nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi… Nói gì đó?”

“Nàng muốn tôi hảo hảo chiếu cố em.”Diêm Cung Thiên lấy tay chỉ khẽ vuốt đôi môi đỏ của cậu, nhẹ nhàng ấn hôn. Trong đầu nhớ tới phụ nhân Ngữ Phàm có bảy tám phân tương tự chính là, dùng bàn tay run rẩy cầu xin hắn.

Quý Ngữ Phàm nghe vậy, trong mắt lòe ra thần sắc phức tạp, có chút vi không thể tin được.

“,đúng thật sự.”Diêm Cung Thiên cười

ôm chặt này ái nhân mảnh khảnh, “Cho nên, có mẫu thân em công nhân, em đã là của tôi, cả đời chạy không thoát.”

Quý Ngữ Phàm sửng sốt trừng hắn liếc mắt một cái, xuất hồ ý liêu nở nụ cười.

“Vậy còn

anh i?”Không biết dũng khí từ đâu đến, làm cho cậu không phục nhìn Diêm Cung Thiên, mang điểm ngượng ngùng hỏi:

” Anh

là của tôi sao?”

“Tôi?”Diêm Cung Thiên cười dán vào trán cậu, cúi đầu rất đúng nói: “Tôi đã sớm là tù binh của em. Ngữ Phàm, từ thời điểm nhìn thấy, tôi cũng đã binh bại như núi ngã.”

Đây là nói thật, chính hắn đô theo không nghĩ tới chính mình sẽ bị bại nhanh như vậy, nhanh chóng thần phục.

“Anh

không nghĩ trốn? Bây giờ còn có cơ hội.”Quý Ngữ Phàm có chút cảm động nhìn hắn, nửa nghiêm túc nửa vui đùa.

“Nếu có thể trong lời nói, thỉnh nhốt tôi cả đời là được rồi.”Hắn cười

trứ nhìn cậu chăm chú, nghiêm túc nói.

Nghe hắn nói như vậy, Quý Ngữ Phàm vi chấn, không nói gì khoác cổ của hắn, nhẹ nhàng mà tại in lại một cái hôn trên môi hắn.

“Như quân sở thỉnh.” Cậu

nhẹ giọng nói, mỉm cười một cái đây là nụ cười đẹp nhất mà Diêm Cung Thiên từng thấy