Ủng Bão (Cái Ôm)

Chương 4-2

Diêm Cung Thiên cùng Quý Ngữ Phàm hai người tuy là người yêu, mấy tháng nay, trừ bỏ cái ôm lúc trước, cũng không có tiến thêm một bước tiếp xúc.

Quý Ngữ Phàm lặng lẽ đánh giá Diêm Cung Thiên đang

chơi với tiểu miêu, nhìn hắn gọi mèo con là “Vật nhỏ ” còn nó đang ô ô dưới chân Diêm Cung Thiên cọ đi cọ lại.

Ngày đó sau khi Diêm Cung Thiên vừa hống lại khuyên còn lừa, hắn cuối cùng gật đầu đáp ứng đến nhà trọ trên danh nghĩa này.

Thẳng đến khi cậu vào ở, mới phát hiện nguyên lai Diêm Cung Thiên liền ở tại cách vách.

Điều này làm cho cậu bực mình một chút, kết quả lại là Diêm Cung Thiên nhu tình mềm giọng mà mềm hoá, bất đắc dĩ nhìn hắn xâm chiếm toàn bộ cuộc sông của hắn

.

Mấy tháng này, Diêm Cung Thiên trừ bỏ thời gian đi làm cùng thời gian ngủ bên ngoài, mỗi ngày đều ở chỗ Quý Ngữ Phàm.

Hắn tri kỷ chuẩn bị cơm cho cậu kiên nhẫn dặn dò cậu ăn cơm, dùng hết mọi biện pháp dụ cậu nói chuyện, làm cho hắn cười ; thậm chí khi hắn có việc phải xuất môn, hắn sẽ có nghĩa vụ đón đưa.

Nếu muốn nói hai người hiện tại gần như ở chung, kỳ thật cũng không đủ. Nghĩ vậy, Quý Ngữ Phàm không tự giác đỏ mặt giáp.

Hắn đang yêu sao? là yêu sao? Hắn thật sự không biết. Diêm Cung Thiên là người thứ nhất gần sát hắn như thế, người cho hắn loại cảm thụ này.

Hắn không biết này có phải yêu hay không, nhưng hắn nhưng không cách nào phủ nhận hắn quả thật thích loại tình tự phiền lòng này.

“Ngươi lại nhìn lén, Ngữ Phàm.” thanh âm Diêm Cung Thiên mang ý cười truyền tới.

“Tôi, tôi nào có.” mặt Quý Ngữ Phàm phiếm hồng, xấu hổ buồn bực, phản bác.

“Cãi lại.”Diêm Cung Thiên ôm lấy vật nhỏ, nhét vào trong lòng Quý Ngữ Phàm, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, Quý Ngữ Phàmkhông tự chủ được hướng góc sô pha rụt lại, kéo khoảng cách.

trong mắt Diêm Cung Thiên hiện lên một tia nghi hoặc. Hắn biết Ngữ Phàm đang dần dần yêu hắn, theo hành vi cậu đối với mình càng ngày càng không ngại chuẩn,biểu tình cùng cảm xúc là có thể nhìn ra được; nhưng là động tác tứ chi lại phản ứng, lại như là tại phản bác không tiếp nhận được, khiến tự tin của hắn bị thương.

“Em sợ tôi?”Hắn hỏi, tính toán như Sở Hán Vũ nói, muốn chính mình nghĩ biện pháp khiến Quý Ngữ Phàm tự nói.

Quý Ngữ Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, hắn không phải sợ ; chính là, hắn không tự chủ được tránh việc tiếp xúc thân thể, này đã thành thói quen của hắn.

Diêm Cung Thiên mỉm cười, thử tới gần hắn, đưa tay ôm lấy tay cậu đang vuốt mèo, dùng cánh tay kia khoác ở bờ vai của cậu.

toàn thân Quý Ngữ Phàm cứng còng, khϊếp sợ lùi bước, chợt lại hít sâu một hơi thả lỏng chính mình, mặc hắn ôm chính mình, nhưng trong lòng bàn tay đã từ từ phiếm xuất mồ hôi, liên lưng cũng bởi vì hắn gần sát mà bốc lên mồ hôi lạnh.

“Xem ra muốn cho ngươi quen còn cần chút thời gian.”Diêm Cung Thiên ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.

Quý Ngữ Phàm cứng ngắc xả ra

nụ cười, không biết nên nói cái gì.

” sinh nhật em nhanh đến đi?”Diêm Cung Thiên kéo tay Quý Ngữ Phàm, đưa vào bàn tay mình.

Nghe hắn hỏi như vậy, Quý Ngữ Phàm run rẩy hạ, ân một tiếng, ngón tay như trước vuốt ve trứ vật nhỏ nằm trên đầu gối.

“Hai mươi bốn tuổi?”Diêm Cung Thiên chăm chú nhìn bàn tay bị chính mình bao lấy, mỉm cười hỏi.

Ngón tay của hắn dài nhỏ, trắng nõn, cố tay cũng là mảnh khảnh. Tuy rằng mĩ lệ, làm người ta thương tiếc, nhưng chính là không có thịt, gầy thật sự, giống như như thế nào cũng ăn không mập.

“Ân, đại khái đi.”Quý Ngữ Phàmthản nhiên đáp lại, khóe miệng mơ hồ có mạt cười tự giễu.

Sinh nhật? Hắn căn bản là không muốn đi nhớ lại sinh nhật của mình.

” anh làm tiệc chúc mừng được không?”Nắm tay cậu cùng chính mình giao triền, Diêm Cung Thiên thỏa mãn nhìn sắc tiểu mạch

trên da thịt vây quanh làm da trắng kia.

“Không cần, không có gì hay để chúc mừng.”Ngón tay gian ma xát vô cùng thân thiết,cảm giác làm cho tim Quý Ngữ Phàm vi nhiệt, trong miệng như trước lãnh đạm trả lời.

“Vì cái gì nói như vậy?”Diêm Cung Thiên phát hiện hắn không bình thường, thật cẩn thận hỏi.

“Tôi…”Quý Ngữ Phàm nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu mới nói: “Không có gì, chính là cảm thấy được không có gì cần chúc mừng.”

“Không đơn thuần như vậy đi?”Diêm Cung Thiên thẳng tắp nhìn cậu giống muốn xem thấu cậu, “Ngươi tại phiền não cái gì, chẳng lẽ cũng không thể nói? thế nào cũng phải một người miên man suy nghĩ?”

Quý Ngữ Phàm nghe vậy cương hạ, phút chốc rút tay của mình về, dường như trốn tránh chuyển đầu.

“Tôi muốn biết em sợ cái gì, Ngữ Phàm.”Hắn ôn nhu nói: “Em nguyện ý nói cho tôi biết sao?”

Quý Ngữ Phàm như trước không nói, kín miệng không nói một câu.

Mỗi hồi đều như thế này, vừa hỏi đến hắn sẽ không nghĩ trả vấn đề này, hắn sẽ ngậm miệng không để ý tới, mà hắn cũng

không có biện pháp đối phó, đơn giản là luyến tiếc nhìn biểu tình khó xử của cậu.

Như vậy làm không khí trong phòng nghiêm túc hẳn lên, mặc dù dùng ngôn ngữ như lợi trảo dễ làm bị thương người khác, nhưng thần sắc của cậu

rồi lại toát ra đau thương trầm thống, Phảng phất mỗi một câu nói ra đều là chính cậu đau lòng.

“Không muốn nói, tôi không miễn cưỡng em.”Diêm Cung Thiên không khỏi thầm than, nhẹ nhàng đưa bả vai vẫn hơi cứng ngắc kéo qua tựa vào trên người mình.”Tôi sẽ chờ em, chờ em

nguyện ý nói cho tôi biết, nguyện ý tín nhiệm tôi, như vậy

khó sao?”

Quý Ngữ Phàm ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì rũ mắt xuống. Chính mình có khả năng sẽ nói cho hắn biết sao? qua lại không chịu nổi như vậy, cực kỳ không muốn a!

Cho dù không nói, cậu có năng lực giấu diếm hắn bao lâu?