Ngọt Ngào Bá Sủng: Tiểu Kiều Thê Mất Trí Nhớ Của Thủ Tịch

Chương 30: Sợ tôi mệt sao?

Editor: Song Thy

Trong lòng Gia Ý lộp bộp một tiếng, bất chấp té ngã, hai tay gắt gao bảo vệ hàng mẫu trong ngực, thà rằng té ngã trên mặt đất cũng phải bảo vệ hàng mẫu!

Nháy mắt, eo đã bị một bàn tay phía sau ôm lấy, đỡ lên.

‘Phanh’ một cái, Gia Ý ngồi trên ghế phụ lo lắng xem xét hàng mẫu, thấy không có gì trở ngại, thở một hơi.

Ghế điều khiển bên cạnh truyền đến âm thanh trầm ám của nam nhân: “Bất quá là chút hàng mẫu, cần phải khẩn trương như vậy?”

Nha đầu này điên rồi sao? Vì một đống hàng mẫu rác rưởi, mà để chính mình bị thương!

“Đây là một khách hàng lớn của JJ, rất quan trọng.”Gia Ý xoa xoa tay, kỳ thật tay vẫn có chút đau.

A, cái gì mà khách hàng lớn. Trong mắt tập đoàn Hoắc thị khi nào lại coi trọng loại công ty nhỏ này.

Thâm mắt chợt lóe, hiện lên một tia miệt ý.

Gia Ý đang muốn đứng lên, Hoắc Chấn Dương đã đem hàng mẫu trong ngực cô nhận lấy, mở cửa xuống xe, hướng cao ốc đi đến.

Gia Ý trừng lớn đôi mắt, hắn đây là muốn giúp cô sao? Vội vàng xuống xe, đuổi theo: “Tôi chính mình đến đây đi.”

CEO của tập đoàn Hoắc thị lấy xe thể thao đẳng cấp thế giới, giúp một trợ lý nhỏ của bộ thị trường đi đưa hàng mẫu liền tính, hiện tại còn muốn giúp cô đưa hàng mẫu lên lầu, giao cho khách hàng?

Phía sau lưng cô có một giận rét lạnh….

“Nếu là quan trọng, không thể quăng ngã.” Thanh âm nam nhân lạnh lùng, chân dài bước nhanh hơn.

Gia Ý chỉ có thể im lặng.

Lên lầu, tới chỗ khách hàng, Gia Ý nhìn đồng hồ, thở một hơi, sớm hơn thời gian quy định ba phút.

Gia Ý nói với nhân viên ở đại sảnh: “Tôi là JJ, tới đưa hàng mẫu cho tổng giám đốc, nghe nói tổng giám đốc lập tức muốn đi, hẳn là còn kịp?” Lại quay đầu cấp cho Hoắc Chấn Dương một ánh mắt, ý bảo hắn đem hàng mẫu dọn lại đây.

Nhân viên ở sảnh không nghĩ nhanh như vậy mà có thể đưa tới kịp, gật gật đầu: “Được rồi, cô đặt ở đây đi, chút nữa tôi sẽ mang cho Triệu tổng xem……” Lời còn chưa dứt, mở to hai mắt, miệng cũng không khép lại được.

Một nam nhân thân hình cao lớn anh vĩ, khuôn mặt hoàn mỹ, mũi cao thẳng, môi tiêm mỏng, con ngươi hắc diệu sâu thẩm, có thể khiến cho nữ nhân kêu sợ hãi, giờ phút này đang bê hàng mẫu đi tới, cổ tay áo được cuốn lên, lộ ra một phần cánh tay cứng rắn, khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng, tuyệt đối còn hơn tiền lương 1 năm của cô a!

Này…..Đây là nhân viên khuân vác của JJ?

Khuân vác bây giờ…..Tiền lương rất cao sao? Ai cũng đều rất soái sao?

Nhân viên ở sảnh cũng xem như là đã thấy qua nhiều mỹ nhân, vẫn không cầm lòng được mà che miệng lại, kinh hô một tiếng, hai con mắt đều là trái tim.

Gia Ý nghi hoặc hỏi thử:

“Tiểu thư, đem hàng mẫu đặt ở đây sao?”

Nhân viên sảnh nữa ngày mới tỉnh ngộ, ân ân gật đầu, ánh mắt vẫn gắt gao khóa trên người nhân viên khuân vác.

“Ân, liền đặt ở tượng đài bên kia đi.” Gia Ý sợ đặt ở đây sẽ bị người khác không cẩn thận đυ.ng vào, thấy bên cạnh có chỗ trống, chỉ chỉ Hoắc Chấn Dương.

Hoắc Chấn Dương bật cười, cô gái nhỏ này thật sự đã thật sự xem hắn là nhân viên khuân vác, hơi hơi cười nhạt, câu khóe môi, dọn hàng mẫu qua.

Xong rồi, hai người đang muốn đi, Gia Ý lại bị nhân viên sảnh kêu lại.

Hoắc Chấn Dương lười đứng chờ, làm một cái thủ thế, ý bảo chính mình xuống trước.

Nhân viên sảnh một bên lưu luyến nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, một bên nhỏ giọng hỏi: “Đây là nhân viên khuân vác của công ty cô sao?”

Gia Ý chột dạ, trả lời có lệ: “Ngạch, đúng vậy.”

Hai tròng mắt nhân viên sảnh tập trung vào Gia Ý, âm thanh càng thấp hơn: “Cô có phương thức liên hệ của hắn không, tỷ như QQ hoắc Wechat…..Số di động càng tốt.”

Có lầm hay không a, nam nhân này treo hoa ghẹo nguyệt như vậy sao?

Làm một nhân viên khuân vác thôi mà khiến nhân viên ở công ty người ta mê thành cái dạng này?

Gia Ý vội ngắt lời: “Tôi cũng không biết, tôi là vừa mới……..Đúng rồi, hàng mẫu đặt ở chỗ đó, tôi còn có việc đi trước!”

Nhân viên sảnh nhìn trợ lý nhỏ của JJ vội vàng chạy, dậm chân một cái.

Trên đường về JJ, bởi vì đã hàon thành tốt nhiệm vụ, tâm tình Gia Ý cũng thoải mái hơn rất nhiều, mở cửa sổ xe, một bên hô hấp không khí mới mẻ, một bên ngắm phong cảnh ven đường.

Nửa ngày, mới giật mình, phát hiện một vấn đề.

Cô lặng lẽ thử: “Anh…… Tại sao lại biết việc tôi muốn đi đưa hàng mẫu cho khách hàng?”

“Cô hẳn là hỏi, việc ở JJ của cô, tại sao tôi lại biết?” Hoắc Chấn Dương mắt nhìn phía trước, bất từ bất tận, tay áo được cuốn lên do bê hàng mẫu vẫn chưa buống xuống.

Gia Ý sửng sốt một lát, tốt a, quả nhiên nam nhân này cho người vào JJ, nhìn nhất cử nhất động của cô!

Trừng nam nhân nữa ngày, ánh mắt Gia Ý vừa động.

Thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi.

Trong lòng Gia Ý vừa động, nhịn không được mà móc khăn giấy ra lau giúp Hoắc Chấn Dương.

Đầu ngón tay mềm mại của nữ hài chạm vào làn da, làm Hoắc Chấn Dương không tự kìm hãm được nhíu tròng mắt lại, tốc độ xe cũng chậm lại, từ từ quay đầu, khuôn mặt tuấn mĩ cười như không cười: “Sợ tôi mệt sao?”

Ngữ khí ba phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong thùng xe nhỏ hẹp bao hàm vô tận ái muội.

Gia Ý vội lùi tay về: “Tôi mới không có! Tôi là sợ anh đổ mồ hôi ảnh hưởng đén việc lái xe, tôi cũng ở trên xe, lỡ như xảy ra chuyện gì!”

Nói, lại ghé vào bên cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Tiểu nha đầu này thật là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.

Hoắc Chấn Dương câu môi, không lên tiếng, tiếp tục đánh xe về phía trước.

Trở về JJ, mới vừa vào công ty, Đường Ân Ân thấy Gia Ý, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên: “Gia Ý, nhanh như vậy liền trở về? Hàng mẫu đã đưa đến?”

Gia Ý trở về chỗ ngồi, gật đầu: “Ân, đưa đến, yên tâm.”

Cách đó không xa.

Sắc mặt Kiều Mễ Na biến đổi, không dám tin tưởng, đưa đến? Không có khả năng?

Dẫm giày cao gót bước đến gần, đôi mắt nhìn chằm chằm Gia Ý: “Trong vòng nữa giờ liền đưa đến? Cô sẽ không gạt người đi?”

“Cô gọi điện thoại hỏi một chút là sẽ biết.”Gia Ý nhún nhún vai.

Đường Ân Ân cũng rất kinh ngạc, sao có thể trong nữa giờ đã đưa đến cho khách hàng, không yên tâm mà kéo góc áo của Gia Ý, lại nhìn thấy Gia Ý làm biểu tình an tâm cho chính mình.

Kiều Mễ Na lập tức gọi cho khách hàng, dò hỏi vài câu, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh:

“…….. Ân, trong nữa giờ liền đưa đến, trước khi tổng giám đốc của chúng tôi lên máy bay đã nhìn thấy, rất vừa lòng, vị tiểu trợ lý kia của các cô thật chuyên nghiệp.”

Buông điện thoại, sắc mặt Kiều Mễ Na trắng bệt, nhìn Gia Ý giống như nhìn quỷ.

“Thế nào, Kiều chủ quản. Tôi không có gạt cô chứ.” Con ngươi Gia Ý không gợn sóng.

Kiều Mễ Na không biết bằng cách nào Gia Ý có thể làm được, khoảng cách từ đó đến JJ, liền tính không có cản trở, cũng tuyệt đối không có khả năng trong vòng nữa giờ đưa đến.

Cô gái này, chẳng lẽ phi thiên độn địa sao?

Áp xuống hoài nghi cùng không phục, Kiều Mễ Na tìm không ra việc châm chọc, vung tóc dài, tức giận trở về chỗ ngồi của chính mình.