Sau khi Ly Yên nhìn thấy Lăng Dạ Vũ có hàng động điên rồ đi theo người có hình dáng tương tự hắn, người nọ dụ dỗ hắn đi đến bên mép vách núi đen nghìn trượng, nàng vội vàng hô to: "Lăng Dạ Vũ, tỉnh lại đi, hắn là giả."
Nhưng mà dường như Lăng Dạ Vũ đã hãm sâu trong đó, cước bộ càng không ngừng đi về phía trước, mặc cho nàng la to như thế nào cũng không quay lại.
Dần tập trung nội lực đến lòng bàn tay, đánh về phía"Lăng Dạ Ảnh" nhưng lại bị bắn ngược trở về.
Xem ra có thể cứu hắn chỉ có chính hắn, chỉ có lý trí trong lòng bị thức tỉnh mới có khả năng cứu dược hắn, bỗng nhiên trong đầu Ly Yên loé ra linh quang, xem ra chỉ có thể thử biện pháp này thôi.
Từ trong ống tay áo lấy ra một cây tiêu ngọc đưa vào bên miệng, một khúc nhạc tuyệt mĩ vang lên, giống như nước suối giã vào đá, lại giống như gió nhẹ nhàng mà thấm vào lòng người.
Lăng Dạ Vũ dừng bước, chậm rãi thu hồi áy náy trong lòng, dường như hắn nghe thấy một khúc Thiên Lại Chi Âm gọi hắn trở vể, đôi mắt dần dần khôi phục thần thái như trước, tâm trí bị khống chế dần dần trở về.
Lúc hoàn toàn thanh tỉnh lại, thần chí rõ ràng, thông minh như hắn tự nhiên cũng biết rõ
là xảy ra chuyện gì. Một chưởng phong ngoan độc sắc bén đánh về phía người nọ, phá tan mê hồn trận.
Tao nhã đi về phía Ly Yên, ngượng ngùng nói một câu: "Cám ơn."
Đem tiêu ngọc thu hồi, Ly Yên mỉm cười nói:"Ta nhận."
Cách đó không xa Lăng Da Phong nhanh nhẹn mà đến, lại bắt đầu khoa tay múa chân.
Ly Yên trợn mắt nhìn trời, bất đắc dĩ cong ngón tay, búng ra một viên thuốc bay vào trong miệng của hắn.
Nắm lấy yết hầu ho khan hồi lâu, cảm thấy tốt hơn một chút sau đó liền mở miệng mắng to: "Ngươi sao lại như vậy?" Sau khi nói xong thì kinh ngạc, lập tức hưng phấn: "Ta có thể nói chuyện rồi hả?"
"Thật tốt quá, thật tốt quá ta có thể nói chuyện rồi." Hắn nở nụ cười thuần khiết giống như hài tử.
Ly Yên nhìn thoáng qua lăng Dạ Vũ, xem ra hắn bảo vệ đệ đệ này hết sức tốt, nên bây giờ Lăng Dạ Phong mới có tính cách Vô Câu Vô Thúc như vậy.
"Được, đừng vui mừng như vậy, ngươi cũng vừa phá được trận pháp sao?"
Vẻ mặt Lăng Dạ Phong mờ mịt hỏi: "Trận pháp gì? Ta chỉ mới vừa đi vào, sau đó không nhìn thấy các ngươi nữa thì tìm đến chỗ này."
Khóe miệng Ly Yên giật giật, bất đắc dĩ đi tới.
Quả nhiên người không lo không nghĩ là tốt nhất, không có bất cứ chuyện gì ràng buộc, bởi vậy mê hồn trận đối với hắn căn bản là vô dụng.
Bỗng nhiên nhìn thấy từ xa có một đám vật thể màu đỏ đang tiến đến gần bọn họ, chúng nó là điều trạng hình, lại có sáu chân, kích cỡ lớn nhất chỉ bằng ngón chân cái, một đôi
mắt màu đỏ thị huyết hết sức khủng bố.
"Đây là cái gì?" Lăng Dạ Phong híp mắt mở miệng hỏi.
Khi đám vật thể màu đỏ kia từ từ đến gần, Ly Yên cực kỳ hoảng sợ: "Hỏa trùng, đi cũng không kịp nữa, mau trèo lên cây."
Ba người liền nhảy lên trên cây, đoàn hỏa trùng giống như có ý thức đều dùng lại dưới tàng cây bọn họ đang đứng, từ từ rút chân ngắn lại, biến thành trùng thể chính thức bò về phía trên cây.
Lăng Dạ Phong nhìn thấy liền trợn mắt há mồm: "Này rốt cuộc đây là cái gì a?"
Rút kiếm ra một cái kiếm phong lướt qua, "Không thể gϊếŧ." Ly Yên lo lắng quát.
Nhưng mà vẫn là chậm một bước, kiếm Phong của Lăng Dạ phong đã cắt ngang, xé những con hỏa trùng thành mảnh nhỏ, chỉ chốc lát sau, những mảnh nhỏ bị xé rách của hỏa trùng toàn bộ tụ tập lại cùng một chỗ, từ từ hợp nhất, trở nên lớn hơn nữa.
"Tại sao có thể như vậy?" Lăng Dạ Phong kinh ngạc hỏi.
"Hỏa trùng chỉ sợ nước, mà nơi này lại không có nước, cũng không thể đánh nó bằng những thứ khác, nếu ngươi chém nát nó ra thì nó sẽ ngưng kết tất cả mảnh nhỏ lại rồi trở nên lớn hơn nữa."
Lăng Dạ Vũ nhìn Ly Yên, ánh mắt có chút khó hiểu, sao nàng lại có thể biết nhiều chuyện đông tây như vậy?
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta chờ chết sao?" Lăng Dạ Phong sốt ruột, mắt thấy những cái ghê tởm gì đó đã sắp bò lên rồi.
"Làm sao bây giờ? Rau trộn, trừ phi ngươi dùng sắc đẹp quyến rũ chúng nó khiến chúng nó tự mình về nhà." Sau khi nói xong, dường như nghĩ tới cái gì, thì thào tự nói: "Tự mình về nhà?"
Lấy tiêu ngọc ra đặt ở bên miệng, Lăng Dạ Phong thấy thế liền gầm thét: "Chúng ta sắp mất mạng ngươi còn có tâm tình thổi tiêu?"
Lăng Dạ Vũ biểu tình không sao hết, bình tĩnh đứng nhìn, hắn tin tưởng nữ nhân này.
Thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không để ý đến hắn, một khúc “Thôi Hồn Tấu” đột nhiên vang lên.
Vốn đang có xu thế đi lên,Hỏa trùng dần dần lui ra, trong khoảng khắc, đoàn hỏa trùng đi về mép vách núi đen cách đó không xa, Ngay sau đó một đám nhảy xuống, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
"Wow, ngươi làm như thế nào?" Lăng Dạ Phong kinh ngạc hỏi, có một loại vui sướиɠ sau khi tái sinh.
Trong mắt Lăng Dạ Vũ cũng có chút kinh ngạc, nhưng Ly yên chỉ thản nhiên nói: "Chỉ là biết chút thôi miên mà thôi."
Mấy người xoay người một cái nhảy xuống cây, Lăng dạ Phong giống như phát hiện cái gì: "Ngươi biết khinh công?"
"Hiểu sơ." Hai chữ nhàn nhạt qua loa.
"A....cứu mạng a! Cứu mạng a!" Từ xa có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy tới bên cạnh Ly Yên.
"Tỷ tỷ, cứu ta
cứu ta, ta nhìn thấy quá nhiều trùng tử màu đỏ." Một hài tử đáng yêu
cầu xin lôi kéo ống tay áo của nàng.
Trong mắt nàng hiện lên một tia nghi hoặc, bỏ cái tay nhỏ đang kéo nàng ra, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là người nào?"
Mê Hồn Sơn làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện một tiểu hài tử? nhất định phải cẩn thận cư xử.
"Sao ngươi lại có thể đối đãi với một hài tử như vậy?" Lăng Dạ Phong chỉ trích nói, giọng điệu có chút nén giận. Đi đến bên cạnh hài tử,vô cùng yêu thích vuốt ve đầu nó.
Ly Yên cười lạnh nói: "Hài tử? Chỉ sợ đứa nhỏ này không bình thường."
Trực giác nói cho nàng, đứa nhỏ này tuyệt đối không đơn giản, rất nguy hiểm.
Lăng Dạ Phong nhìn hài tử kia, vẻ mặt
cầu xin, ánh mắt tràn ngập vô tội cùng ngây thơ chất phác.
"Làm sao lại không bình thường nó cũng chỉ là một hài tử, sao ngươi có thể không có tình cảm như vậy chứ, đúng là kẻ quái dị, trách không được Thất hoàng huynh không sủng ái ngươi."
Lần trước bị hạ dược sau khi hắn hồi phủ liền nghe được những chuyện này của Ly Yên.