[Harry Potter] Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 187: Vượt ải

Harry vào cái lều thuộc về mình, bên trong quả nhiên như Crouch đã nói —— rất thoải mái. Có giường, có giá sách, có một cái bàn tròn nhỏ và hai cái ghế dựa. Trên bàn có điểm tâm và nước trà. Harry rót cho mình một ly, tùy ý gọi một quyển sách trên giá tới. Vừa đọc sách uống trà, vừa thích ý chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, tiếng khán giả vào sân rộn ràng cả lên, bọn họ kề sát bức tường ngay bên lều Harry hưng phấn mà nói, mà cười, mà ồn áo. Người ngày càng nhiều, tiếng nháo nhào cũng ngày càng lớn, Harry buông sách xuống. Y úp ngược nó lên bàn, rồi rất Gryffindor soải người ra đó, dùng ngón tay đùa giỡn mô hình rồng xương sống Hy Lạp. Không thể không nói, mô hình này làm rất tinh xảo, từ góc độ chuyên nghiệp mà nhận xét, nó đã có trí tuệ nhất định, mà còn động tác không hề cứng ngắc, thuộc về trung phẩm. Harry nghĩ, có lẽ y có thể làm một ít cải tạo và điều chỉnh với mô hình này, sau đó dùng nó như một người đưa tin?Rồi y nghe Crouch và Bagman giới thiệu thành viên tổ trọng tài và quy tắc thi đấu, bầu không khí của cả sân thi bị bọn họ phối hợp châm bùng cả lên.

Chỉ chốc lát sau, Harry trong lều nghe được tiếng nhạc khiến người thư thái, y nhìn lại, thấy lằn báo ở cửa biến thành màu lục, thế là, y đứng dậy, sửa lại áo choàng màu xanh sẫm. Sau đó, thong dong bước ra ngoài…

“Hiện tại, hãy để chúng ta mời vị dũng sĩ thứ nhất —— vị dũng sĩ có năng lực nhất —— Harry • Potter!” Giọng của Ludo • Bagman truyền vào tai mỗi khán giả, “Này, Barty, có lẽ thật là trùng hợp, cậu Potter của chúng ta đã rút trúng một con rồng xương sống Hy Lạp đấy.”

“Chà, phải, rồng xương sống Hy Lạp, được xưng là loài rồng thông minh nhất, tính cách thất thường, trên người có lông chim rực rỡ cực kỳ xinh đẹp, mớ lông ấy khiến tốc độ bay của chúng ổn định. Quan trọng hơn là, răng, móng thậm chí là phần xương xước mang rô đều có độc. Nhờ vào lông chim tốc độ của loài rồng này rất nhanh. Sức lửa tuy bình thường, lại có một điểm đặc thù, là rất dễ lan sang những vật có thể cháy khác. Có thể nói, chúng là một loài rồng cực kỳ nguy hiểm mà giảo hoạt. Nhưng, loài rồng này có trí tuệ rất cao, chỉ cần không chọc giận chúng, chúng sẽ không công kích.” Crouch giới thiệu.

Nghe được bài giới thiệu này, mọi người ở khán phòng đều thay Harry lau một phen mồ hôi lạnh.

“Draco, Harry sẽ ổn chứ?” Pansy lo lắng hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Draco trấn an bạn gái.

“Cậu cảm thấy Harry sẽ giải quyết con rồng này thế nào?” Blaise cũng hỏi.

“Tôi không biết, bất quá, Harry có rất nhiều chủ ý. So với cậu ấy, tôi càng lo lắng Neville.” Draco nhíu mày nói.

“Cũng phải, Neville hiện tại nói không chừng đã sợ đến thế nào đâu…” Đứng cạnh Blaise, Hermione lo lắng.

“Kìa, cậu ấy tới rồi, dũng sĩ của chúng ta tới rồi. Hãy để chúng ta nhìn xem cậu ấy sẽ đối phó con rồng này thế nào…” Bagman tiếp tục kích động bầu không khí.

Severus ngồi ở vị trí tầm nhìn rộng nhất, khi anh thấy cái bóng nhỏ xíu của Harry xuất hiện bên ngoài cái lều sát mép, gần với rồng nhất, đáy lòng anh không khỏi rung lên. Anh nhìn cái bóng nho nhỏ kia, nếu Harry gặp ngoài ý muốn gì… Ôi, không, đừng tự dọa mình —— Severus, tin tưởng em ấy, sẽ ổn thôi, cho dù gặp ngoài ý muốn gì, có độc dược của mày, không phải sao? Cho dù mày không được, còn có Slytherin các hạ. Hiện tại, hãy nhìn màn biểu diễn của Harry đi —— phải, em ấy không phải một đứa con nít, em ấy là Huyết Tu La năm đó độc thân một mình lao ra từ trận vây đánh của 300 phù thuỷ, em ấy là người khai sáng vương triều bông đùa đánh bại biết bao kẻ ngoan cố của phái bảo thủ, em ấy là Hôi Nghê Hạ được vô số người sùng bái đồng thời cũng bị vô số người phỉ nhổ. Severus trấn an mình, anh không biết mình vì sao sẽ bất an như vậy.

“Severus, đừng lo lắng, tiểu quỷ đầu sẽ ổn thôi.” Cố ý ngồi cạnh Severus, Helga nhìn ra sự lo lắng của viện trưởng Slytherin.

“Các hạ…”

“Ha hả, Severus, con thoạt nhìn còn lo lắng hơn cả tiểu quỷ đầu đâu, ta có thể hiểu, sự ràng buộc của linh hồn bạn lữ…” Helga an ủi vị Prince trẻ tuổi này.Harry rất ưu nhã bước ra khỏi lều, thậm chí mang theo ý cười thong dong, ngàn vạn khán giả ngồi trên khán đài do pháp thuật dựng lên phát ra tiếng huyên náo và hoan hô. Harry có cảm giác cổ quái —— quả thật như là một trận quyết đấu đẫm máu giữa đấu sĩ và mãnh thú diễn ra ở thời cổ La Mã để quần chúng Muggle dã man thưởng thức vậy! Y cúi đầu, đũa phép lặng lẽ trượt vào tay. Nhìn vị đối thủ khổng lồ không xa thuộc về mình.

Con rồng xương sống Hy Lạp khổng lồ ngồi bên kia rào chắn, cúi người chăm sóc trứng của nó. Đôi cánh nửa mở, phía trên có lớp lông vũ cực kỳ xinh đẹp. Con rồng khổng lồ màu xanh lục toàn thân phủ đầy lông tơ, như một con thú nhồi bông khổng lồ. Chi sau cường tráng hữu lực, như chỉ cần một chân là đã có thể giẫm chết Harry. Y dọc theo lối đi các thầy dạy rồng trước đó đã chuẩn bị, ưu nhã bước xuống sân thi. Đương nhiên, y không xuống hết, mà là đứng trên một tảng đá cách con rồng không xa, rồng xương sống Hy Lạp dùng đôi mắt màu xám bạc phẫn nộ nhìn chằm chằm y, cũng lớn tiếng rít gào. Khán phòng lập tức phát ra tiếng hít khí sợ hãi.

“Ôi, dũng sĩ của chúng ta sẽ sử dụng cách gì để đối phó với con rồng khủng bố này đây? Chậc, hãy để chúng ta mỏi mắt chờ mong.” Bagman, Crouch cũng như mọi người rất khẩn trương nhìn sự biến hóa trong sân.

Harry nhỏ gầy và rồng khổng lồ tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, tựa như Harry ưu nhã mỹ lệ và rồng khổng lồ dã man xấu xí vậy. Không ít người đều thay y lau một phen mồ hôi lạnh, lúc này, Harry lẳng lặng chờ con rồng an tĩnh lại. Rồng xương sống Hy Lạp vô nghĩa rống một hồi, phát hiện ngoại tộc này không có bất kỳ động tác gì, thế là, tiếng rống nhỏ dần, nó dùng đôi mắt màu xám bạc hiếu kỳ mà hồ nghi quan sát Harry.

Harry nở một nụ cười nhẹ, cho mình một cái Sonorus uy lực mạnh nhất, để lời mình nói có thể khiến vị quý phu nhân trước mắt nghe được.

Sau đó mọi người kinh ngạc, vì Harry đang phát ra một loại thanh âm cổ xưa như ngâm tụng. Y làm một lễ cực kỳ cổ xưa với rồng xương sống Hy Lạp. Rồi, con rồng ấy dĩ nhiên cũng phát ra một thanh âm y hệt, khiến mọi người ý thức được rằng chàng trai trẻ này dĩ nhiên có thể giao lưu với rồng! Nó khiến bọn họ phải nín thở, nhìn chằm chằm vào biến hóa trong sân.

【Chúc một ngày lành, phu nhân tôn kính!】 Harry cười nói, 【Ngài có thể nghe hiểu lời tôi, đúng không?】

【Ôi, long ngữ giả thân mật? Thật ngoài ý muốn, có chuyện gì sao? 】 Rồng xương sống Hy Lạp nhận ra thân phận của Harry, thế là thả lỏng hỏi.

【Là vậy, thưa phu nhân tôn kính——】 Harry đặt tư thái ở thấp nhất có thể, để rồng xương sống Hy Lạp hiểu rõ y không có ác ý, 【Ách, ngài trước hãy nhìn xem bọn nhỏ của ngài, có phải có một cái không thích hợp?】

Rồng xương sống Hy Lạp nghi hoặc nhìn một hồi, phát hiện quả nhiên có một quả trứng không có hơi thở của con mình, thế là nó rất tức giận: 【Lũ nhân loại đáng chết vọng tưởng phục tùng chúng ta kia! Dĩ nhiên ở khi ta sơ sẩy bỏ trứng của một sinh vật khác vào, nếu quả trứng này ấp ra quái vật gì, tổn thương bảo bối của ta thì sao đây? Ôi, ôi… đáng sợ quá đi mất.】Nhìn con rồng cái lo lắng này, Harry chỉ có thể từ đáy lòng thở dài: Đáng thương tấm lòng của các bậc cha mẹ trong thiên hạ. Rồi y thuận theo lời rồng cái tiếp tục nói: 【Không sai không sai, tôi tới đây, là muốn giúp ngài, tôi có thể lấy quả trứng ấy đi, ồ vâng, ngài có thể giao nó cho tôi chứ?】

【Long ngữ giả thân mật, ngài quả thật rất tốt bụng. Đương nhiên có thể.】 Rồng xương sống Hy Lạp dùng bộ chi trước ngắn nhỏ của mình, nhanh nhẹn lay quả trứng vàng ra, rồi vứt cho Harry.

Mọi người trợn tròn mắt, Harry dĩ nhiên có thể dễ dàng lấy được quả trứng vàng như vậy.

“Ôi, trời ạ, chúng ta thấy gì đây?!” Crouch kinh ngạc nỉ non, “Rồng xương sống Hy Lạp dĩ nhiên giao quả trứng vàng cho dũng sĩ của chúng ta.”

Mà Bagman thì cực kỳ hưng phấn mà hét lên: “Long ngữ giả! Dĩ nhiên là long ngữ! Mấy thế kỷ nay, chúng ta vẫn cho rằng long ngữ đã biến mất theo dòng chảy của thời gian, rồng bị liệt vào hàng một trong những sinh vật không thể giao lưu. Nuôi rồng cũng trở thành hành vi bị pháp luật cấm, nhưng đối với long ngữ giả, nuôi rồng không hề trái pháp luật. Hiện tại, cậu Potter đang cho chúng ta biết long ngữ giả đã trở về!”

【Cảm ơn ngài, phu nhân xinh đẹp! Ngài là một người mẹ vĩ đại!】 Harry ôm quả trứng vàng, lộ ra nụ cười.

【Cảm ơn sự ca ngợi của ngài, long ngữ giả thân mật. Bất quá, nếu được, ngài có thể giúp ta một việc nữa không?】 Giọng của rồng xương sống Hy Lạp có chút khó xử.

【Ồ, việc gì vậy? 】 Harry hỏi.

Nó nhăn nhó nói rằng: 【Là vậy, màu lông cánh của ta có mấy sợi ta không quá thích, chúng ảnh hưởng rất lớn đến vẻ ngoài xinh đẹp của ta. Ách, thân mật long ngữ giả, ngài có thể nhổ chúng xuống giúp ta không? Thuận tiện nói một câu, ta sợ đau.】

【Phu nhân tôn kính, việc này sợ rằng phải sử dụng pháp thuật, nếu ngài không cảm thấy nó mạo phạm đến ngài. 】 Harry rất ngoài ý muốn.

【À, đương nhiên rồi. Long ngữ giả thân mật. 】 Rồng xương sống Hy Lạp nói xong giương chiếc cánh nho nhỏ ra, 【Chính là mấy sợi màu đỏ. Ừ, ngài nhổ đi. 】

Harry cẩn thận dùng vài pháp thuật nhỏ, để con rồng không cảm thấy đau đớn, rồi nhổ xuống mấy sợi lông chim kia.

【Ôi, rồng thần ơi… Long ngữ giả thân mật, ngài tốt quá, ta không có gì có thể báo đáp ngài cả. 】 Rồng xương sống Hy Lạp nói.

【Mấy sợi lông chim này có thể tặng tôi làm kỷ niệm chứ.】 Harry nói.

【Ồ, long ngữ giả thân mật, nếu ngài thích. 】 Rồng xương sống Hy Lạp rất cảm kích sự giúp đỡ của Harry, 【Ôi, thật là, nguyện rồng thần chúc phúc cho ngài, long ngữ giả thân mật. Ngài có thể đi rồi! Ta muốn ngủ.】

【Đã vậy, phu nhân tôn kính, chúc sự xinh đẹp của ngài hãy còn mãi. Tạm biệt.】 Harry nói xong ôm quả trứng vàng và lông chim xoay người dựa theo con đường khi tới về lại lều.

Khán giả toàn trường trầm mặc, bọn họ đều bị chuyện Harry biết long ngữ kinh ngốc.

“Merlin ơi!!! Đích xác rất không thể tưởng tượng nổi!” Bagman kích động quát, “Vị dũng sĩ nhỏ đầu tiên của chúng ta không tốn bao nhiêu công sức đã có được quả trứng vàng, thậm chí còn có mấy sợi lông chim lộng lẫy mà rồng xương sống Hy Lạp tặng cho nữa! Này, Barty, quả thật là không thể tưởng tượng nổi!…” Ông không ngừng ca ngợi, “Cậu ấy chỉ dùng mười phút ngắn ngủi, mười phút thôi! Đã làm được tất cả. Mà còn không hề bị thương gì! Ôi, tôi chỉ có thể nói làm tuyệt lắm…””À, phải, làm tuyệt lắm…” Bắp thịt trên mặt Crouch có chút cứng ngắc.

Harry đứng ngoài lều của mình, một lần nữa giơ lên quả trứng vàng trong tay, các khán giả đều hưng phấn mà vỗ tay thét chói tai. Sau đó, y xoay người vào lều. Giờ điều duy nhất y có thể làm là ở trong lều an tâm đợi, đợi ba tuyển thủ khác hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của bọn họ…

Xa xa, Severus nhìn cái bóng ấy vào lều, thở dài một hơi, bày ra cái vẻ an tâm mà kiêu ngạo…