Ngày thứ hai trở về Hogwarts là thứ năm, tối qua Harry đã từ chỗ Draco nhận được thời khóa biểu, buổi sáng có tiết thảo dược học, sau đó mãi đến buổi chiều y cũng không có tiết, bất quá y phải chuẩn bị cho việc xin miễn tu vào thứ bảy và bài tập chương trình trụ cột một tháng nay tích lũy. Khi dậy Harry phát hiện mình đang nằm trong lòng Severus, y cực kỳ hoài nghi mình có cần đi trạm xá kiểm tra xem có gì không thích hợp không, sao lại dễ ngủ như vậy?
Trên thực tế, mấy tháng qua Harry vẫn bị vây trong hoàn cảnh không an toàn, thế nên tiềm thức tự động điều chỉnh trạng thái thân thể đến cảnh giác. Điều này khiến y không thể tiến vào nghỉ ngơi thâm tầng, mà về đến Anh, tiềm thức tự nhiên hồi phục lại trạng thái thả lỏng, thể nghiệm mệt nhọc, thân thể tự nhiên dễ dàng đi vào giấc ngủ. Càng miễn bàn, có linh hồn bạn lữ bên cạnh trấn an.
“Sev, good morning.” Harry nói xong ngồi dậy, y không xác định hơi thở buổi sáng của mình có thích hợp cho bạn lữ một nụ hôn morning hay không.
Severus kéo y lại, nhợt nhạt hôn môi Harry, dùng tiếng nói khàn khàn nói: “Oắt con, cả một nụ hôn buổi sáng cũng không cho bạn lữ của em sao?”
“Sev?” Harry không rõ mà nhìn Severus đột nhiên trở nên ôn nhu, lo lắng người này có phải sử dụng Polyjuice Potion biến thành không.
“Sao hả? Nghi hoặc gì?” Prince buồn cười nhìn bạn lữ ở trước mặt mình có vẻ không thế nào khôn khéo. Cảm giác được biến hóa sinh lý buổi sáng của cậu bé dưới thân, không khỏi ác liệt mà đem bộ vị cũng có chút phản ứng của mình dán tới.
“Sev!” Harry bị bộ vị nhiệt tình của người đàn ông dán tới, nhỏ giọng kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ hiện lên ửng đỏ.
Severus cười khẽ vuốt ve khuôn mặt của bạn lữ, lại hôn một cái, rồi từ trên giường ngồi dậy.
“Sev?” Harry nhìn ra được bạn lữ rất muốn, thế nhưng anh chỉ hôn một cái, khiến Harry có một ảo giác mị lực của mình không đủ.
“Ta tin chắc hôm nay em cần lên lớp đồng thời có rất nhiều việc phải làm, mà ta cũng phải đối mặt với một đám tiểu cự quái đầu bò… Nếu em không muốn ở trên giường trải qua cả ngày hôm nay, tốt nhất là đừng dùng vẻ mặt ấy nhìn ta. Harry, em hẳn rõ, lực hấp dẫn của em đối với ta còn mạnh hơn cả Veela.” Severus hiển nhiên bắt đầu dùng thái độ càng thêm thẳng thắn đối đãi bạn lữ của mình, “Tự dậy, sau đó về ký túc xá của em thay giáo bào.”
“Anh thật vô tình, Sev, ôm em ngủ một đêm, tỉnh lại đã đuổi em đi.” Harry làm mặt quỷ, giây kế tiếp cầm quần áo của mình độn thổ.
…
Buổi sáng khi Harry ngồi bên bạn mình, đại thể hiểu rõ phân nửa tiến độ chương trình học, Severus đã ăn xong, buổi sáng anh có tiết của Ravenclaw và Hufflepuff năm thứ năm. Anh cố ý tới sau Harry, Harry đang tìm hiểu về tiến độ của tiết Phòng Ngự Nghệ Thuật Hắc Ám buổi chiều, đột nhiên cảm thấy bầu không khí trên bàn dài đột nhiên an tĩnh——
“Ách, Harry, cha đỡ đầu đang nhìn cậu.” Draco nhắc nhở Harry, cậu không có gan nói cho bạn cậu, cha đỡ đầu đang đứng ngay phía sau.”Draco, cứ để anh ấy nhìn. Sáng mai có bùa chú học, cậu thuận tiện nói một chút tiến độ của giáo sư Flitwick đi.” Y tỏ vẻ không hề gì, bị nhìn cũng không thiếu một miếng thịt.
“Ách…” Draco cẩn thận ý bảo Harry phía sau có người.
Harry sớm biết là ai đứng phía sau mình, chỉ là muốn đùa các Slytherin, nhưng y biết bạn lữ cần đi chuẩn bị phòng học, vì vậy quay đầu, hỏi: “Sev?”
“Cái này…” Severus chìa ra sợi dây buộc tóc Harry buổi sáng để quên ở phòng ngủ, tuy y đã thay cho mình một sợi màu đen, “Buổi sáng em rời đi, chỉ lo trêu ghẹo ta, quên cái này.”
“Ừ, lên xong thảo dược học, em cần tới đồ thư quán.” Harry nhận, bàn giao hành trình.
Bầu không khí cả đại sảnh đột nhiên trở nên quỷ dị sau cuộc nói chuyện của hai người, Harry buộc sợi dây cột tóc lên cổ tay, rồi tiếp tục ăn sáng. Mà Severus thì đi chuẩn bị chương trình học buổi sáng, tấm áo choàng đen vẫn cuồn cuộn gợn sóng.
“Ách, Harry, cậu có cần xin nghỉ không?” Blaise ăn xong miếng cà sấy cuối cùng nhỏ giọng hỏi.
Harry bất đắc dĩ nhìn miếng nấm Draco bỏ vào đĩa mình, đột nhiên bị hỏi vấn đề này, không khỏi có chút phản ứng không kịp, chỉ là hỏi ngược lại: “Vì sao phải xin nghỉ?”
“Ách, thân thể cậu vẫn ổn chứ?” Blaise bà tám hỏi.
“Đương nhiên…” Sau đó, y phản ứng lại, “Blaise, thứ tôi nhắc nhở, cậu là một Slytherin.”
Ăn xong miếng nấm, lại uống mấy ngụm nước lọc, y nâng giọng nói: “Được rồi, chúng ta lên lớp thôi, hy vọng chư vị đối với bất kỳ ai cũng giữ được đủ khắc chế.”
“Vâng, thủ tịch!” Các Slytherin hiểu thủ tịch hy vọng bọn họ không nên cùng Gryffindor xảy ra bất kỳ xung đột gì.
Harry đứng dậy thi lễ với ghế giáo sư, các Slytherin học theo. Kế, y dẫn các Slytherin năm thứ tư rời đi.
“Thật là một đứa bé lễ phép, đầu năm nay đã không còn nhiều.” Phu nhân Maxime tán thưởng nói.
“Đương nhiên, thằng bé là giỏi nhất.” Helga tự hào nói.
Chương trình thảo dược học được an bài ở nhà ấm thứ tư, viện trưởng học viện Hufflepuff giáo sư Sprout để các học sinh tới gần một số thực vật, những loài thực vật này rất thông thường, lá cây giống lá của mạn đà la, nhưng không nở hoa, hơn nữa nếu nhìn kỹ, giữa lá có một đường văn ngả trắng. Harry biết nó là gì, lập tức ý bảo các Slytherin bảo trì cự ly với nó.
Khi các Gryffindor trình diện, giáo sư Sprout mới bắt đầu lên lớp.
“Chúng ta hôm nay sẽ tiếp xúc với các bé con xinh đẹp này, các trò ai có thể nói cho ta biết nó là gì?” Sprout hỏi.
Harry vươn tay, Sprout lập tức nói: “Mời, cậu Potter.”
“Đây là cỏ Blubber, tuy lá rất giống lá của mạn đà la, nhưng không nở hoa, điểm khác nhau lớn nhất giữa nó và mạn đà la là: giữa lá có một đường văn ngả trắng. Cỏ Blubber, có độc, dưới tình huống không làm phòng hộ gì mà tiếp xúc quá nhiều lần có thể khiến thần kinh người xuất hiện ảo giác. Giá trị lớn nhất của nó nằm ở phần trái như thân củ —— thân củ Blubber. Đây là một loại trái cực kỳ xấu xí, kỳ thực chúng không giống trái của thực vật, ngược lại càng giống một con sên đen thui bị dính bùn. Khi chín chúng sẽ chui ra khỏi đất, thậm chí thoáng nhúc nhích, trên người có rất nhiều mụn cóc bóng bẫy, bên trong đầy dịch. Dùng tay ép có thể thu được nước mủ. Loại nước mủ này là một loại chất lỏng dính màu vàng lục, có mùi dầu mỏ gay mũi. Khi ép, chúng ta phải đeo bao tay da rồng. Nước mủ chưa pha loãng sẽ tạo thành thương tổn không bình thường với da, đương nhiên nó cũng là một loại độc dược có giá trị cực cao. Nếu có người bị mụn nặng, có thể dùng dịch pha loãng 5% để trị liệu.” Câu trả lời của Harry khiến Sprout tán thưởng.”Slytherin thêm 5 điểm, vì câu trả lời hoàn mỹ của cậu Potter.” Giáo sư Sprout nói, “Vậy, chương trình học hôm nay của chúng ta là bón phân cho cỏ Blubber…”
Kết thúc một tiết, Gryffindor và Slytherin năm thứ tư đều hoàn toàn rõ một việc: cho dù đã rời đi hơn một năm học, Harry vẫn là học sinh ưu tú nhất trong năm.
Học xong tiết thảo dược học, học sinh Slytherin hoặc phân tán lên tiết tự chọn, hoặc đi làm chuyện của mình. Harry nộp lên ba bài luận văn của tiết thảo dược học trước —— cảm ơn pháp thuật, buổi sáng y trở lại ký túc xá dùng Time-Turner quay về đêm qua, sau đó ở ký túc xá lý viết 7 giờ luận văn, mớ tiểu luận văn đơn giản này đối với cấp bậc chuyên gia như Harry mà thôi, trên cơ bản là dính giấy liền viết.
Draco và Pansy sáng nay có tiết ma văn, Blaise và Hermione có tiết số học bói toán. Vì thế y một mình tới thư viên, lung lạc cảm tình một phen với phu nhân Pince xong, y mượn mấy tập luận văn nghiên cứu thành danh thời tuổi trẻ của giáo sư McGonnagal để xem.
Y ngồi trong một góc cực kỳ hẻo lánh mà không người chú ý, đó là một vị trí vừa lúc nâng mắt có thể thấy Rừng Cấm, là vị trí vô cùng tốt, cũng là phu nhân Pince cố ý chiếu yêu thích của y lưu lại. Thế nhưng, Harry đọc xong một bài luận văn, nhấc mắt, đột nhiên sửng sốt —— Rừng Cấm…
Đối với Harry mà nói, Rừng Cấm Hogwarts có rất nhiều ý nghĩa, tỷ như, kiếp trước lần đầu tiên cộng hoạn nạn với Draco tỷ như, trốn chết trong cuộc truy bắt của con nhện với Ron tỷ như, bị Voldemort gϊếŧ chết một lần tỷ như, chốn chôn cốt cuối cùng của Severus và y…
Lại tỷ như… Ở khu rừng đó y lần đầu tiên cảm nhận được thân thể mình đang dựng dục một sinh mệnh nho nhỏ, đó là kỳ tích thuộc về y và Severus… Hạnh phúc một khắc ấy, phảng phất kẻ hạnh phúc nhất trên đời là y, cảm động một khắc ấy, phảng phất kiếp trước trải qua đều trở nên bé nhỏ không đáng kể. Một khắc ấy, loại cảm giác đó thần kỳ và mỹ diệu, là như vậy… không thể miêu tả. Nhưng mà…
Kịch liệt đau đớn kế tiếp, cùng với máu đỏ chảy ra từ chỗ tư mật… Harry còn nhớ rõ khi ấy, trước khi mình hôn mê, cầu xin Severus và Salazar: cầu các vị, bảo vệ đứa bé, bất kể phải trả giá gì…
Đúng vậy, bất kể phải trả giá gì… Lily có thể vì ta mất đi sinh mạng, ta cũng có thể vì con ta trả giá tất cả. Đây có lẽ là mỗi mẫu thể hy vọng có thể làm vì con mình.
Y biết, khi đó nếu Salazar sử dụng cấm thuật, không phải không thể cứu vẫn, thế nhưng Salazar không có, vì cái giá phải trả là sinh mạng của mẫu thể. Harry không sợ chết, huống chi là vì con của mình. Nhưng, lời nói kế tiếp của Sala rất đúng: “Nếu con chết, Severus phải sống thế nào?”
Đúng vậy, Sev phải sống thế nào?
Bắt anh ấy phải đối mặt với đứa bé ấy thế nào?
Bắt anh ấy phải đối mặt với cuộc sống không có linh hồn bạn lữ làm bạn thế nào?
Gryffindor, vì yêu mà sống Slytherin, vì yêu mà chết!
Rốt cuộc là sống, hay chết cần nhiều dũng khí hơn?
…
Lupin sáng nay vừa vặn không có tiết, ông biết buổi chiều phải lên lớp cho Harry, ông hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt cho con trai của bạn mình. Vì thế, ông tới thư viện tìm xem có gì có thể khiến Harry hứng thú.Nhưng mà, khi ông tìm nửa ngày lại không có thu hoạch, ngẫu nhiên thấy một cái bóng yên lặng trong góc phòng —— Harry.
Y lẳng lặng ngồi đó, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Giữa bóng sáng, phảng phất như một pho tượng mỹ lệ…
Ngoài phòng là tinh không vạn lí khó gặp, ánh dương rất xán lạn.
Nhưng mà trong thư viện, đau thương trên người Harry phảng phất muốn rơi xuống.
Lupin nhìn hồi lâu, không biết Harry nghĩ gì, nhưng ông không muốn thấy Harry đau thương như vậy, ông tính đi tới nói chuyện với y.
Nhưng mà, có người nhanh hơn ông một bước —— Severus —— Lupin rất ngoài ý muốn, nhưng lại nghĩ là trong tình lý.
Ông đứng sau giá sách thấy được, Slytherin rõ đầu rõ đuôi kia nói gì bên tai Harry. Harry tựa vào vai người đàn ông ấy, dưới ánh dương, lộ ra một nụ cười đủ để nó phải thất sắc. Mà người đàn ông ấy cũng kéo tay Harry, biểu tình là thả lỏng mà thỏa mãn…
Lupin dám thề, đây là bức tranh xinh đẹp nhất ông từng thấy.