[Harry Potter] Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 4 - Chương 106: Giáo sư Evans dạy học

Vòng cực Bắc, Dumstrang

Harry nhìn đại cương giản lược bài giảng trên bàn, nghiêm túc giả tưởng trong đầu, như bất kỳ tân thủ nào, lo lắng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trên thực tế, y không phải lần đầu làm giáo sư. Trong tương lai của quá khứ, y dẫn vài lần học sinh thí luyện cho Dumstrang, thậm chí dạy một năm bùa chú cho Beauxbatons. Đối với làm sao khiến học sinh thích lớp của mình, y xem như có chút kinh nghiệm.

Dumstrang nhận số lượng phù thủy huyết thống Muggle nhất định như hai trường khác, thế nhưng phù thủy quý tộc Đức rất hiểu biết Muggle, vì vương của bọn họ từng hợp tác với Muggle. Thậm chí rất nhiều gia tộc trong số bọn họ có thân phận Muggle. So với Thế Giới Phù Thủy Anh bế tắc Đức tương đối mở ra, các quý tộc Đức đều có chút súng ống đạn được Muggle và vài món đồ dùng gia đình.

Dùng xong bữa tối, Harry tới phòng học Martin an bài, hầu như giẫm tiếng chuông lớp tối bắt đầu. Các học sinh học viện Ám Nguyệt đã đến, phòng học ngồi từ tân sinh vừa vào trường đến lão sinh năm thứ sáu, dĩ nhiên không một ai vắng mặt. Tất cả học sinh đều biết tiết thứ nhất của giáo sư đặc biệt là cực kỳ quan trọng, vì đây là thí nghiệm quan trọng nhất để hoàn toàn nhận rõ đó rốt cuộc là bao cỏ hay vàng ngọc.

"A, các thục nữ, các thân sĩ, good evening." Harry nói lời dạo đầu, giọng không lớn, lại khiến người nghe thấy rất ấm áp, phảng phất trong lòng thổi qua một ngọn gió ấm. Ấn tượng chính thức của các học sinh dành cho y ở giờ khắc này xác định.

"Ta tin tưởng trong số các vị có lẽ có người đã biết thân phận ta, thế nhưng hiện tại ta là giáo sư Evans của các vị, chúng ta sẽ ở chung với nhau một khoảng thời gian khá dài, nhất là chư vị năm thứ sáu..." Ánh mắt Harry nhẹ nhàng lướt qua học sinh ba hàng đầu. Không ít học sinh ánh mắt khẽ động.

"Ta trải qua rất nhiều mạo hiểm, cũng từng trải qua chiến tranh." Harry vừa bước lên bục giảng vừa rút ra đũa phép trong cổ tay áo, "Ta không biết mạo hiểm chân chính trong mắt chư vị có định nghĩa thế nào, cũng không biết chư vị có cái nhìn ra sao với chiến tranh... A, có lẽ là dũng cảm, trí tuệ; có lẽ là đẫm máu, dã man; thậm chí có lẽ là lỗ mãng, ngu xuẩn... Tin tưởng chư vị đang ngồi mỗi người đều có cái nhìn và định nghĩa riêng." Harry cười dùng đũa phép lấy ra một sợi ký ức tơ bạc từ huyệt thái dương, bỏ vào bình thủy tinh, "Thế nhưng, theo ý ta, bất kể là mạo hiểm hay chiến tranh, đều cần chiến đấu. Chiến đấu là gì? Chỗ ta có hai loại giải thích, một loại là, chiến đấu chỉ cần đánh ngã được đối phương; một loại khác chỉ có một từ —— nghệ thuật!" Y vừa nói, đũa phép vừa chỉ về phía bảng đen đằng sau, một hoa thể tự "nghệ thuật" thật lớn xuất hiện trên đó.

Các học sinh bị từ ngữ chiếm đầy bảng đen và lời nói cực cụ tính dẫn đạo của Harry hấp dẫn. Y đứng trên bục lẳng lặng nhìn các học sinh, tiếp tục: "Pháp thuật trong chiến đấu không đơn giản là dùng ở công kích và phòng ngự. Ứng dụng của pháp thuật trong chiến đấu chưa bao giờ có thể định nghĩa đơn giản là trắng và đen..." Y chậm rãi nói, "Lấy kinh nghiệm cá nhân của ta mà nói, pháp thuật, trong chiến đấu, chỉ có hai loại, một là hữu dụng, một là vô dụng. Dù là pháp thuật gia vụ, chỉ cần hữu dụng trong chiến đấu, cũng không tất kiêng kỵ nó không phải pháp thuật công kích..."

Harry nói rất nhiều, giản lược vạch ra những chỗ tốt từ thần chú đến độc dược, từ độc dược đến ma văn, từ ma văn đến biến hình, từ biến hình đến vật phẩm luyện kim. Bác học đa tài, và một số ví dụ rất thực dụng y đưa ra khiến rất nhiều học sinh sáng mắt, cộng thêm sự khôi hài và hài hước thoả đáng y dành cho càng khiến bọn họ triệt để thích cách giảng bài của giáo sư Evans, tràn ngập kí©ɧ ŧìиɧ, lại đủ trí tuệ và thực dụng. Thậm chí rất có sách lược biểu thị một ít pháp thuật không đả thương người lại uy lực mạnh mẽ.

"Được rồi, các vị, an tĩnh." Giọng Harry xuyên qua tiếng thảo luận của các học sinh đối với chủ đề vừa nãy y đưa ra, bọn họ ngoài ý muốn an tĩnh khi y lên tiếng, "Đã sắp tan học rồi, a, đương nhiên, nếu các vị nguyện ý hi sinh chút thời gian ngoài lớp, chỗ ta có một phần ký ức về mạo hiểm có thể chia xẻ với các vị." Harry lắc bình ký ức mình lúc trước lấy ra trước mặt học sinh.

Các học sinh lần đầu tiên phát hiện một tiết đã qua, mà mình dĩ nhiên không hề phát giác. Lần đầu tiên phát ra từ nội tâm hy vọng tiết này có thể dài thêm đôi chút. 25 học sinh đầu của năm thứ sáu đều thấy may mắn, vì đạo sư bác học đa tài như vậy sẽ dẫn bọn họ đi thử luyện, cơ hội tốt này không phải hàng năm đều có, chí ít 6 năm trước Dumstrang không có đạo sư nào tốt hơn giáo sư Evans trước mắt.

Một đạo sư tinh thông thần chú học, độc dược học, ma văn học, biến hình thuật, luyện kim thuật, một đạo sư không hề kiêng kỵ Nghệ Thuật Hắc Ám và Nghệ Thuật Phép, điều này đại biểu cho gì trong thí luyện, học sinh của học viện Ám Nguyệt đều là nhân tinh, tự nhiên biết rõ.

Harry khá ngoài ý muốn dĩ nhiên không một đệ tử nào sớm rời đi, nhưng y không nói gì thêm, nếu mọi người đều muốn xem ký ức của y, vậy có gì không thể nói, đúng không nào? Búng tay, Loket xuất hiện, nó hiện tại đầy bụi, hỗn thân là thương. Y không biết tiểu yêu riêng của mình bị sao vậy, mấy lần cố gắng câu thông với Loket, nhưng mỗi lần đều chỉ khiến bé con đáng thương này càng ra sức tự trừng phạt —— Harry không biết rốt cuộc là giai đoạn nào xảy ra vấn đề, thế nên, y dự định quan sát hành vi của nó, nếu là vấn đề ở linh hồn, y sẽ để Loket về Anh, vì y không muốn bị người cho rằng y ngược đãi nô bộc tiểu yêu.

Loket đặt một thiết bị pháp thuật cùng loại với máy chiếu phim Muggle trước mặt mọi người.

"Đây là máy chiếu hình ảnh ký ức." Harry giới thiệu, "Hiện nay chỉ có một, là ta ở khi nhận được thư mời của ngài Schatz, chế tác riêng. Ngồi xuống đi." Harry bỏ ký ức vào một cái lọ trong máy chiếu phim, búng tay, bốn phía xuất hiện màn trắng. Bản thân y thì xuống ghế học sinh, ngồi cạnh một học sinh.

Rồi, ngọn đèn phòng học tối xuống, cảnh lập thể ký ức xuất hiện.

"Đây là một lần chiến đấu với cọp răng kiếm khi thám hiểm rừng nhiệt đới Abacadno Romania của ta." Giọng Harry giới thiệu địa điểm và đối tượng chiến đấu.

Sau đó mọi người thấy hình chiếu lập thể của một con cọp răng kiếm thể hình cường kiện uy phong, nếu không phải trên thân nó và rừng nhiệt đới xung quanh nó ánh huỳnh quang, phỏng chừng nói nó là thật cũng không ai nói gì. Rất nhiều học sinh nhìn đều phát ra một tiếng thét chói tai hoặc cảm thán.

Rồi giáo sư Evans của bọn họ tự tin, thong dong, lạnh lùng dùng đủ loại pháp thuật chu toàn với bé bự kia, các học sinh bị cảnh chiến đấu hung hiểm như vậy hấp dẫn, xem thế là đủ. Học sinh từ năm thứ ba trở lên thậm chí bắt gặp không ít thần chú mình biết, mỗi khi nhận ra một cái, lại là một tiếng tán thán —— nếu không phải thấy giáo sư dùng nó, bọn họ thật không ngờ nó có thể dùng ở trường hợp này, hơn nữa giúp người hóa hiểm vi di.

Harry nhìn cảnh trong trí nhớ, ánh mắt hơi giật, nhớ tới khi ấy vì sao chiến đấu với con cọp răng kiếm này —— hình như là muốn thông qua lãnh địa của nó tới một bí cảnh, kết quả bé bự này không cho, vì thế chiến đấu bắt đầu.

Nó tựa hồ xem y là đồ ăn, kết quả bị y gϊếŧ. Sinh vật huyền bí như cọp răng kiếm có linh hồn rất hùng mạnh, thần chú Avada Kedavra căn bản vô dụng. Có lẽ từ điểm này nghiên cứu Avada là lối đột phá không sai?

Harry trầm tư khả năng này, đút cho con chuột một ít thuốc lớn mạnh linh hồn, sau đó thử dùng thần chú Kedavra?

Y quyết định bắt đầu nấu nó.

Ở ký ức cuối cùng, khi cọp răng kiếm rốt cục ngã xuống, cả phòng học phát ra một tiếng thở phào —— đây là chiến đấu đặc sắc nhất bọn họ thấy được cho tới nay, không có một trong. Lúc này Harry đứng dậy từ chỗ ngồi, ngọn đèn lại sáng lên. Các học sinh ức chế không được nội tâm kích động và dâng trào, nhìn thanh niên mắt bích khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa chậm rãi bước lên bục giảng —— đó là một chuyên gia chiến đấu cấp bậc thầy, đã hóa chiến đấu thành nghệ thuật.

"Ta, đến đây, là vì dạy cho các vị môn nghệ thuật này, mở cho các vị một cánh cửa hoàn toàn mới. Ta, không thể dẫn các vị đi xa hơn, cũng không thể làm vậy, vì cảnh sắc sau cửa là các vị tự nhìn, con đường sau cửa cũng là các vị lựa chọn và tìm kiếm!" Ánh mắt Harry mang theo tự tin vô cùng, "Ta hy vọng có một ngày, các vị có thể có được một phần ký ức đặc sắc siêu việt ký ức của ta. Được rồi, các thục nữ, các thân sĩ, hy vọng một năm này chúng ta ở chung vui vẻ!"

Ba ba ba——

Các học sinh năm thứ sáu một người tiếp một người đứng lên, cuồng nhiệt vỗ tay, tiếng vỗ sấm dậy. Hưng phấn trong ánh mắt bọn họ là những giáo sư khác chưa từng thấy. Kế là năm thứ năm, năm thứ tư... Tất cả học sinh học viện Ám Nguyệt cuồng nhiệt nhìn thanh niên trên bục.

Không ít học sinh tựa hồ cảm thấy vỗ tay không đủ biểu đạt tôn sùng, không biết là ai đầu tiên cao giọng gọi ra: "Giáo sư Evans!" Dẫn đến cả phòng học tràn ngập tiếng gọi. Thẳng đến khi Harry mỉm cười thu thập đại cương và dụng cụ rời đi