[Harry Potter] Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 3 - Chương 66: Giam cầm của Estifan

Âu Châu ngàn năm trước, không có chính quyền thống trị mạnh mẽ. Phong kiến cát cứ mang đến quá nhiều chiến tranh, tạo thành khoa học kỹ thuật và sản xuất phát triển đình trệ, nhân dân sống trong thống khổ không hy vọng.

Thời kỳ này, cũng là lúc mâu thuẫn giữa Vatican và dị giáo đồ kịch liệt nhất. Phù thủy đứng đầu dị giáo đồ. Bài xích giữa pháp thuật và thánh lực không thể điều hòa, thế nên Thánh Đồ của Vatican áp dụng hành động tiễu sát phù thủy không có bất kỳ bảo lưu gì.

Các phù thủy theo những cuộc tiễu sát không ngừng, đối với Muggle, đối với Vatican cực kỳ căm hận, vì vậy lần lượt dùng độc dược, pháp thuật chế tạo rất nhiều sự kiện kinh khủng. Thẳng đến khi các Muggle bắt đầu đưa ra chủ nghĩa nhân văn tinh thần, bắt đầu văn hoá phục hưng. Thẳng đến khi các phù thủy quyết định giấu kín, không tùy tiện bại lộ pháp thuật.

Trong thời kì hắc ám dài dòng ấy, thành tựu rất nhiều anh hùng, cũng xuất hiện rất nhiều sự tích như sử thi. Lịch sử, nhất là lịch sử dùng máu viết, xưa nay ghi khắc trong cốt nhục hậu bối.

Có một người như vậy, tên ông là Peclers • Estifan, là một phù thủy.

Phù thủy, ở thời Trung cổ đen tối đại biểu cho tà ác, đại biểu cho ôn dịch, là tồn tại mà Holy Knight và sở tài phán dị giáo của Vatican tuyệt không bỏ qua.

Peclers sinh ra ở gia tộc Estifan, gia tộc phù thủy này là một phái trung lập ôn hòa ở thần điện pháp thuật, không nhiệt tình với Nghệ Thuật Hắc Ám, cũng không đặc biệt tôn sùng Nghệ Thuật Phép. Bọn họ làm việc tùy tâm sở dục, chỉ vâng theo trái tim, từ khi có phù thủy, tựa hồ đã có gia tộc này, bọn họ thân cận với thực vật, động vật, không thích xen vào tranh đấu, thế nhưng là một trong những tồn tại không thể trêu chọc nhất của Thế Giới Phù Thủy.Ngàn năm trước Dark Wizard lấy Slytherin dẫn đầu, White Wizard lấy Gryffindor làm chủ, trung lập lại lấy Estifan như thiên lôi sai đâu đánh đó. Đây là bố cục của Thế Giới Phù Thủy khi ấy. Nhưng mà, một thế gia hiển hách lại xa xưa như vậy, dĩ nhiên trong một đêm bị Vatican tiêu diệt hầu như không còn.



“Cho nên, trên thực tế, Peclers • Estifan không phản bội?” Harry nghe xong câu chuyện về đầu sỏ thứ năm, cắn bánh ngọt hỏi một câu.

“Không, dù là vậy, Pec chỉ là không phản bội hữu nghị của chúng ta. Dù sao là sai lầm của cậu ấy dẫn đến tổn thất lớn nhất từ trước tới nay của Hogwarts.” Godric nói, “Tội nghiệt của cậu ấy, sẽ không vì thế mà biến mất, nợ nào tính nợ đó.”

“Thế nhưng…” Harry nghe xong luận điệu này, không khỏi do dự, tuy biết Godric hoàn toàn không giống các tiểu sư tử hiện tại tưởng tượng, nhưng dù là vậy, y cũng có chút không thể nhận với biểu tình thường hay xuất hiện trên mặt Salazar giờ nằm ở chỗ ông. Song song, cá nhân y khá đồng tình với Peclers • Estifan, bởi, kết quả cuối cùng của ông rất giống Severus • Snape năm đó. Năm đó, nếu không phải y công bố Hôn Ước Phép, Severus chết cũng phải nhận thẩm phán, cho dù anh đã là u linh cũng sẽ bị gạt bỏ.

Chỉ là Peclers thống khổ hơn, ông là một phù thủy, nhưng cơ thể trồng vào Thánh Linh không muốn người biết. Ông vì mình mà chiến đấu, vừa sinh ra tộc nhân đã bị gϊếŧ, bị đưa tới Vatican. 16 tuổi, trốn đi, không ngừng lấy tâm linh kiên định đối kháng cùng Thánh Linh. Vì tìm được cách nhổ Thánh Linh, lợi dụng Thánh Linh, ông tới phương Đông, kết quả không có thu hoạch, thất vọng mà về. Rồi quen biết bốn đầu sỏ, năm người cùng nhau thành lập Hogwarts.

Ông song song là thủ tịch ám sát của thần điện pháp thuật, cả đời đã gϊếŧ 3 thẩm phán trưởng, 12 cuồng tín giả, 15 hồng y chủ giáo và vô số Holy Knight.

“Tiểu quỷ đầu, Pec không cần đồng tình, anh ấy lựa chọn con đường này.” Helga nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

Harry gật đầu, “Nói thật, quá khứ, con đã biết sự tồn tại của ông ấy. Thế nhưng, gần nhất nghe Herpo nói, ông ấy có một mật thất ở đây.”

“Mật thất?” Snape giật mình, hôm nay anh lần đầu tiên tiếp xúc với bí tân thuở đầu kiến giáo, dĩ nhiên còn một vị như vậy… Nhưng nghe Harry nhắc tới mật thất, anh không khỏi nhớ lại “cái gọi là” mật thất của Slytherin quá khứ y đối mặt do quyển nhật ký mở ra.

“Sao vậy? Sev?” Harry đối với viện trưởng Slytherin đột nhiên phát ra âm thanh, có chút ngoài ý muốn.

“Không có gì, chỉ là nhớ tới trước đây…” Snape bĩu môi, không nói gì thêm.

“Khi em nghe được từ ‘mật thất’ cũng nhớ tới nó. Chúng ta có tính là tâm hữu linh tê không?” Harry cười khổ, ký ức quá khứ quá nhiều thống khổ, quá nhiều bỏ qua…

Snape không trả lời, anh biết Harry không cần trả lời. Chỉ là bưng lên hồng trà uống một ngụm, thấy anh thích vậy, Harry thầm quyết định phải tới tìm Rowena học tập tài nghệ pha trà.

Bốn đầu sỏ nhìn hai đứa bé này từ đáy lòng vì bọn họ cảm thấy may mắn, may là có cơ hội làm lại.

“Đúng vậy, Pec đích xác để lại mật thất ở tòa thành này, năm đó vì không để người mở, Sal không thể không dùng tên của chủ nhân tòa thành, thủ tiêu học viện Estifan. Thậm chí phản đối phù thủy huyết thống Muggle vào Slytherin.” Godric nói, “Ba chúng ta đều biết Sal xuất phát từ phụ trách với các Slytherin mà làm vậy, thế nhưng học sinh không phải Slytherin không biết, bọn họ không thích Sal, ta lại hay ngâm mình nghiên cứu độc dược, thế nên thường khi nghiên cứu kết thúc, Sal đã bị tức rời đi Hogwarts, ra ngoài giải sầu.” Godric bất đắc dĩ.”Sau đó Gody không thể không ra ngoài tìm…” Rowena nhún vai nói.

Harry lý giải nở nụ cười, nếu Severus trường kỳ đứng trong phòng thí nghiệm độc dược mà y không thể nhúng tay khẳng định cũng thế. Thế nên, y biến mình thành bậc thầy độc dược. Vậy, chí ít ở khi Severus nghiên cứu sẽ dẫn y theo.

“Chắc hẳn, Herpo đã nói cho con biết, trong mật thất có gì?” Salazar nói.

“Đúng vậy, Thánh Linh bị bắt.” Harry đáp lại khiến Snape giật mình.

“A, đồ ngu đó, ông ấy chẳng lẽ không biết đây là Hogwarts sao?” Sắc mặt Snape xanh lại.

Một Thánh Linh, điều này còn đáng sợ hơn kẻ điên cắt miếng mình. Huống chi đây là Hogwarts!

“…” Đối với bạn lữ nhà mình có can đảm nói ra lời này trước mặt bốn đầu sỏ, Harry rất nghẹn lời.

“Đúng vậy, đó là đồ ngu.” Bốn đầu sỏ nhìn nhau, sau đó Salazar • Slytherin, nói một câu, “Thế nhưng, chúng ta tới giờ vẫn không thể xác định cậu ấy vì sao làm vậy.”

“Sala, các vị nãy giờ chỉ kể Estifan là ai, và phát minh giam cầm của Estifan là thế nào. Ngài đã nói hiện tại ở trường có một học sinh mang theo pháp thuật này, là sao vậy? Còn có, pháp thuật này rốt cuộc có lợi ích gì? Các vị thoạt nhìn rất lo lắng, có gì không ổn à?”

“Cái này…” Rowena mở miệng, “Ta trước nói cho các con biết pháp thuật này có ích lợi gì đi. Pháp thuật này thoát thai từ Thánh Thuật • Hiến Tế Của Đại Năng của các cuồng tín đồ Vatican, trên thực tế là đây một pháp thuật có tính phá hư, lấy phá hư suối nguồn thánh thuật tự thân đổi lấy lực lượng thương tổn dị giáo đồ. Sau khi ta và Pec thay đổi, thánh thuật này biến thành một loại pháp thuật hoặc nguyền rủa khác —— giam cầm của Estifan, lấy cái giá giam cầm suối nguồn pháp thuật của mình, để chuyển hóa pháp thuật thành thánh lực, khiến phù thủy có thể tiếp xúc với những nguyền rủa đáng sợ thương tổn bọn họ. Nguyền rủa này trên thực tế đối với Pec mà nói, không tính là gì. Vì, Thánh Linh trong cơ thể cậu ấy cũng là suối nguồn pháp thuật, cậu ấy giam cầm suối nguồn pháp thuật của mình có thể mượn Thánh Linh phát ra thánh thuật thánh khiết nhất, do đó lấy một thân phận khác tới Vatican hoàn thành nhiệm vụ ám sát. Ám sát xong, cậu ấy lại dùng thánh lực đánh vỡ nguyền rủa giam cầm, khôi phục thân phận phù thủy, tuy rằng tổn thất pháp thuật nhất định. Nhưng nó là điều tất yếu để giữ Thánh Linh ngủ say, thế nên, cách một đoạn thời gian cậu ấy sẽ tự thương tổn mình, để bảo đảm Thánh Linh không thể tỉnh lại. A…” Rowena cười nhạt một tiếng, “Nguyền rủa này chỉ có Pec có thể dùng, trong cơ thể cậu ấy có Thánh Linh, hơn nữa pháp thuật của cậu ấy rất hùng mạnh, cho dù tổn thất một ít cũng nhanh chóng bổ về. Mà phù thủy bình thường nếu trúng nguyền rủa này, vậy rất xin lỗi, pháp thuật của bạn không còn dùng được. Chúc mừng, bạn có thể làm Muggle. Squib cũng không tính, đời kế tiếp cũng vĩnh viễn không xuất hiện phù thủy. Hơn nữa, chỉ cần tiếp xúc với bất kỳ phù thủy nào, vậy phù thủy đó sẽ biến thành tro tàn.”

Harry bị hiệu lực của nguyền rủa này dọa phải, phải biết bất kỳ phù thủy nào cũng có người nhà, bằng hữu, nếu sở hữu nguyền rủa này, vậy… chí ít Harry không thể tưởng tượng nếu khiến y không chạm vào Snape là thế nào. Mà Snape cũng rất kinh ngạc, người kia, nên nói là thiên tài sao?”Vậy, phúc lợi của thần thánh lại là gì?” Snape cảm thấy nguyền rủa như vậy dĩ nhiên cũng nổi tiếng ở Vatican, thế nên mở miệng hỏi.

“Cái này, là khuyết điểm của Pan.” Helga nói.

“Tu sĩ béo?” Harry tự nhiên biết “Pan” trong miệng Helga là ai.

“Phải, trò ấy từng là học đồ của Pec, tình như cha con.” Godric nói, “Trò ấy ở khi Pec gây ra đại họa, đi theo bắt Pec, thế nhưng lại để quên một bản chép tay trong căn phòng kia, Holy Knight tìm được mang về, may là nó chỉ có chút giá trị nguyền rủa. Vì thế bị Vatican cất dấu.”

Ai, thật là Hufflepuff ngu ngốc! Snape rủa thầm, lập tức quyết định phải cố gắng mà giận chó đánh mèo các tiểu ngu ngốc của Hufflepuff, chí ít phải để bọn họ biết cái gì là cẩn thận.

“Về mật thất, chúng ta chỉ biết bên trong có gì, và mật thất là cần chìa khóa mới có thể mở.” Helga nhíu.

“Vậy, chìa khóa chính là?” Harry mẫn cảm hỏi.

“Phải, tiểu quỷ đầu, chìa khóa là phù thủy có giam cầm của Estifan.” Rowena nói.

“Nói vậy, ‘chìa khóa’ hiện tại ở Hogwarts? Tu sĩ béo nói?” Harry hỏi.

“Ừ, chúng ta muốn biết người này là ai, tiểu quỷ đầu, chúng ta phải tìm được đứa bé ấy, bất kể thế nào, đó là một uy hϊếp. Vatican hẳn không biết ở đây còn có một Thánh Linh, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, không thể chắc chắn. Hơn nữa sự tồn tại của phù thủy này rất có thể sẽ mở ra mật thất, dẫn đến chuyện đáng sợ hơn nữa. Không riêng là vậy, nếu đây là một tiểu phù thủy, chúng ta không thể không đề nghị đứa bé ấy đừng chậm trễ ở Hogwarts, nó nên tới chỗ Muggle thích ứng cuộc sống, nếu không, cả đời của nó sẽ hủy diệt, chúng ta là giáo sư, phải phụ trách với học sinh của mình.” Salazar nói, “Vì thế, tiểu quỷ đầu, chúng ta muốn con tìm ra đứa bé ấy, chúng ta sẽ điều tra vì sao nó dính phải nguyền rủa này. Bất kể thế nào, Hogwarts cần lo lắng cho tương lai của mỗi học sinh.”

“Đã rõ, Sala.” Đối với lo lắng của Salazar, Harry cảm thấy rất có đạo lý.

“Vậy, đây là pháp trận nguyên lý của nguyền rủa, a, thật cảm ơn chúng ta có Nana…” Godric đưa một tấm da dê cho Harry.

Y hiếu kỳ mở ra, Snape cũng ghé lại. Thế nhưng giây tiếp theo Harry và Severus liếc nhau, cả hai đều sững sờ, đầu óc Severus rối loạn: sao lại là cái này? Sao lại là cái này? … Mà Harry nghĩ tới càng nhiều, song song cũng thế: sao lại là nó? Đây sao lại là nguyền rủa?? …

“Tiểu quỷ đầu, sao vậy?” Helga phát hiện sự dị thường của y.

“Đây dĩ nhiên là nguyền rủa… Sev, em nhớ ra rồi, em từng thấy nó trong một quyển sách cũ của Dumbledore, thế nhưng, nó là tận thế của Dark Wizard… Hẳn là một Nghệ Thuật Phép rất mạnh?” Harry hô lên, sau đó che miệng, trong đôi mắt lục tràn ngập không thể tin, rồi có chút cổ quái: “Sala, Gody, Hel, Nana, con nghĩ con không cần tìm, đã có thể nói cho các vị biết phù thủy này là ai…”

“Là ai?” Bốn đầu sỏ đều hỏi.

“Học sinh của Gryffindor, Neville • Longbottom…” Phục hồi tinh thần Snape đột nhiên thấy được thần tình khó nói của Harry, vì vậy, khô cằn nói ra một cái tên, “Cũng chính là ‘một Cứu Thế Chủ khác’.”…