[Harry Potter] Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 1 - Chương 1: Nghê Hạ Quy Lai (Sự trở về của Nghê Hạ) - Hôi Nghê Hạ

Mọi người nhìn thủ tịch Wizengamot phong độ trên đài, đây là một vị thủ tịch rất trẻ, dù là hiện tại, y cũng trẻ hơn cái tuổi bình thường trúng cử của Wizengamot 20 tuổi, nhưng vị thủ tịch này đã ngồi ổn ở vị trí ấy 15 năm. Mặc dù những năm gần đây y rất ít xuất hiện ở những trường hợp như vậy, nhưng nhìn thấy y tuyệt đối không ai dám nghi ngờ. Đúng vậy, không ai. Cho dù là kẻ phản đối y cũng không thể phủ nhận thành tựu của y, ôi, đúng vậy, hầu như cả Thế Giới Phù Thủy đều phản đối y, nhưng phải ỷ lại y.

Hội Phượng Hoàng phản đối y, vì y không hề kiêng kỵ Nghệ Thuật Hắc Ám Bộ Pháp Thuật phản đối y, vì y quá hùng mạnh Dark Wizards phản đối y, vì thành tựu về mặt Nghệ Thuật Phép của y cực cao các quý tộc phản đối y, vì cải cách y đưa ra tổn hại lợi ích của bọn họ bình dân phản đối y, vì y tự tay đánh nát cảm giác về sự ưu việt của phù thủy với Muggle.

“A, nếu như không có chuyện gì khác, vậy, ta cho rằng, ta có thể về trang viên Potter, phải biết, ta đang nghiên chế một loại độc dược.” Giọng nói thanh lãnh và bích mâu trống rỗng, khiến mọi người rùng mình, “Mặt khác, ta đã nói rồi, vụ án của Tử Thần Thực Tử, không cần lật lại nữa, không nghe hiểu sao? Còn có, chuyện hôm qua, thuần túy là ta muốn làm thí nghiệm, thật không ngờ kinh động sẽ đến ngài bộ trưởng.”

“Vâng… Dạ vâng.” Kingsley • Shacklebolt ra vẻ cẩn thận nói, “Nếu như, chúng tôi cần, sẽ nhờ ngài Malfoy hoặc ngài Lupin đi tìm ngài.”

Người đàn ông gật đầu, trường bào lập lĩnh màu xanh sẫm nhẹ nhàng chập chờn, một cây đũa phép trượt ra từ tay áo —— một cây đũa phép màu xám trắng! Trên đó mang theo sóng pháp thuật cực kỳ mạnh mẽ, vừa nhìn chỉ biết nó là một cây đũa phép hùng mạnh. Mọi người nhìn nó ưu nhã vung lên, người đàn ông đã độn thổ.

Thấy y rời đi rồi, đại sảnh mới bắt đầu vang lên những tiếng thì thầm khe khẽ.

“Thật không hổ là ‘Hôi Nghê Hạ’… Hôm qua mới… Hôm nay đã có thể phá vỡ pháp trận của Bộ Pháp Thuật độn thổ rồi, còn dùng thần chú vô thanh nữa!” Một cụ ông ngồi giữa những hàng ghế than thở.

“Hôm qua sao vậy?” Một người khác hỏi.

“Nghe nói, vị các hạ ấy chiều qua một mình tới Azkaban, tiêu diệt gần một nửa giám ngục ở đó, nếu không phải bộ trưởng và ngài Malfoy, sợ rằng Azkaban giờ đã không còn các giám ngục kinh khủng nữa rồi.” Một cụ ông khác nói, “Ngài có thể tưởng tượng Azkaban không có giám ngục không?”

“Ôi, thật là một kẻ điên!”

“Chẳng lẽ không đúng ư? Một kẻ điên hùng mạnh, thật đáng sợ!”

“Được rồi, nhỏ giọng đi, nếu như kẻ điên ấy nghe được sẽ không hay.”



Ngồi nghe bên cạnh, một nữ phù thủy tóc nâu khá trầm mặc. Hermione • Granger • Weasley, từng là một trong những học sinh tốt nghiệp ưu tú nhất của Hogwarts, từng là tiểu thư “vạn sự thông”, cũng là hiện nhậm giáo sư bùa chú của Hogwarts, viện trưởng học viện Gryffindor, một trong những nhân vật thực quyền của Hội Phượng Hoàng, ánh mắt cô phức tạp không rõ. Cô đương nhiên biết, người đàn ông bị người gọi là “Hôi Nghê Hạ” ấy là ai, cho dù đã qua 17 năm, cho dù đã không ai dám nhắc tới cái tên đó trước mặt y, mọi người không hẹn mà cùng gọi y là “Hôi Nghê Hạ” hoặc là “kẻ điên” hoặc là “vị các hạ ấy”, tận lực quên lãng tên của y.Harry • Potter!

Đứa bé sống sót năm đó…

“Phu nhân Weasley, đã có thể về nhà. Cô đang nghĩ gì vậy?” Một cụ bà hiền lành cắt đứt suy nghĩ của nữ phù thủy tóc nâu.

“Không có gì, tôi đi trước đây, lần sau trò chuyện, phu nhân Green.” Nữ phù thủy như chạy trốn rời đi.

Đã không thể trở lại, từ khi Ron, chồng cô, công khai tin tức kia dẫn đến Harry bị truy sát, tất cả đã không thể trở lại!

Harry • Potter, phải, người thừa kế của ba đại gia tộc Potter, Black, Prince, hiện tại là một đại quý tộc chân chính. Tuy các quý tộc không thích y, thế nhưng, giới quý tộc từ lâu đã thừa nhận địa vị của y. Y dùng thực lực hùng mạnh của mình vẽ ra một màu xám hỗn độn giữa đen và trắng, Hội Áo Xám y thành lập, đã trở thành chỗ ẩn núp của phù thủy trung lập, cụ thể mà nói, ở Wizengamot có hơn phân nửa thành viên là hội viên Hội Áo Xám, cho dù những kẻ này trong âm thầm đều rất bất mãn với “Hôi Nghê Hạ”, thế nhưng, không thể phủ nhận, bọn họ cần Hội Áo Xám che chở.



Trang viên Potter

“Chủ nhân, Kelly hoan nghênh chủ nhân tôn quý trở về.” Một gia tinh khá thể diện xuất hiện trước mặt người đàn ông.

“Kelly,” Y nói, “Chuẩn bị áo tàng hình cho ta, ta muốn tới Hogwarts. Trang viên có chuyện gì sao?”

“Dạ, chủ nhân, Stephen bảo ngài trước khi hãy đi tới Hành Lang Tranh một chuyến.” Kelly nói.

“Được.” Y đáp, nện bước tới Hành Lang Tranh của trang viên.

Vào Hành Lang Tranh của trang viên Potter, mỗi người trong tranh đều bắt chuyện. Khi thấy Harry tới bọn họ hỏi thăm y, những người này đều là tộc trưởng của nhà Potter.

“A, Harry…” Người đàn ông trên bức họa cuối cùng gọi Harry lại.

“Good afternoon, chư vị. Còn có Stephen, hôm nay ngài đã tới thăm Godric và Salazar chưa?” Harry cười nói.

“Đương nhiên, thầy Gryffindor và viện trưởng nói bọn họ hy vọng lần này trước khi đi con hãy tới Hogwarts thăm bọn họ.” Người đàn ông trên bức họa có gương mặt tinh xảo và đôi mắt màu xanh lam, mái tóc để dài màu đen, không tí rối loạn. Ông là Stephen • Potter. Hậu nhân Percival duy nhất còn lưu lại sau Thời Đại Hắc Ám của ngàn năm trước, vì né tránh kẻ thù, đổi tên từ Percival thành “Potter”, trở thành một trong những học sinh thuộc nhóm đầu tiên của Hogwarts cùng thời kỳ.

“Vâng, con đã biết. Vốn con cũng định đi vào buổi chiều.” Harry ngẫm nghĩ một lát, nói, “Con tính chuyển quyền kế thừa nhà Potter cho…”

“Ôi, không, thân ái, ta không hy vọng con làm vậy, nhà Potter là của con, bất kể là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, con yêu, con sẽ trở về.” Stephen cắt đứt lời Harry, “Con của ta, ta đã hy vọng ta có thể sớm gặp con hơn cỡ nào, ta có thể giáo dục con càng nhiều, để con không bị nghi ngờ, không bị mất đi. Cho nên, con của ta, hy vọng con sẽ sớm trở về.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Các bức tranh gật đầu, “Nhất định phải sớm trở về, đây vĩnh viễn là nhà của con.”

“Cảm ơn chư vị.” Harry cười nói, vươn tay lau khóe mắt.”Được rồi, tiểu quỷ, con là Potter ưu tú nhất, cũng là tộc trưởng xuất sắc nhất. Giỏi hơn người cha bị Dorea làm hư của con nhiều.” Stephen cười nói.

“Cảm ơn ngài khích lệ, tổ tiên của con.”

“Được rồi, đi thăm bạn con đi, Hôi Nghê Hạ của Thế Giới Phù Thủy.” Stephen lộ ra một nụ cười mỉa.

Harry có chút cô đơn, nói: “Con tình nguyện không phải Hôi Nghê Hạ, tình nguyện người yêu con và người con yêu còn sống.”

Các bức tranh đều trầm mặc, nhìn Potter cuối cùng rời đi, lòng bọn họ không khỏi chua xót.

“Dorea, cháu của chúng ta đã trưởng thành.”

“Phải, Charles.”



Draco • Malfoy quấn quít nhìn bạn tốt nhà mình đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc tại hầm, sau khi lấy lại tinh thần lập tức trào phúng nói: “Hôi Nghê Hạ vĩ đại, lẽ nào ngài không giữ được lễ nghi cơ bản nhất sao? Bộ não có thể so với cự quái của ngài lúc nào đã thoái hóa thành con sên?”

“Draco, thu hồi mô phỏng của cậu đi, bằng không, tôi không ngại cho cậu một cái Avada Kedavra trước khi đi.” Harry lạnh lùng nói, sau đó nhìn bạn mình, thu hồi thần tình thuộc về cha đỡ đầu của cậu, lúc này mới tiếp tục, “Tôi nghĩ Sev sẽ vui mừng khi thấy con đỡ đầu của mình xuất sắc như vậy…”

“Hừ, Đức Thánh Potter.” Draco hừ lạnh một tiếng, nhưng ở nơi mọi người không thấy nhẹ nhàng mà kéo ra một độ cong.

Hiện tại, ngoại trừ mình, không ai dám nói với y như vậy —— phải biết, y là Hôi Nghê Hạ.