Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 39

“Liễu phi tỷ tỷ tức giận lớn như vậy sao, cẩn thận nhiều nếp nhăn đó!” Mị Cơ yêu mị cười nói, thấy tức giận trên mặt Liễu phi càng sâu, thế này mới nói rõ ý đồ đến, “Hai vị tỷ tỷ, hôm nay muội muội tới tìm các tỷ cũng không phải là vì đấu võ mồm cùng các tỷ, mà là muốn cùng các tỷ đi gặp vị Thái Tử Phi điện hạ vừa mang về đến kia!” Sau đó cho các ngươi đấu với nàng ta, ta tới ngồi thu ngư ông thủ lợi. Mị Cơ lại bổ sung một câu ở trong lòng.

“Tùy ngươi!” Liễu phi hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn quay đầu, lôi kéo tay Dung phi thẳng ra hoa viên.

“Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ đẹp mặt!” Mị Cơ hung tợn trừng mắt nhìn hai người phía sau lưng nàng một cái, lập tức đi theo.

Ở phủ thái tử tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, thân mình vốn dĩ suy yếu của Tống Vãn Ca hồi phục không ít, sắc mặt tái nhợt ngày càng hồng nhuận, chỗ sau cổ cũng không đau đớn nữa.

Giờ phút này, nàng đang miễn cưỡng ở trên lan can trong đình viện, không chút để ý ngắm nhìn và thưởng thức những đoá hoa nở rộ trong ao sen, hoa sen trắng dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ tuyết trắng thánh khiết. Mùi hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng chui vào trong mũi, bất giác khiến suy nghĩ sâu kín trong lòng có chút lung lay.

Mấy ngày qua, Vũ Văn Huyền Băng đối với nàng là che chở đầy đủ, hết sức yêu thương, trừ bỏ lâm triều cùng làm việc công, gần như có thể nói một tấc cũng không rời, luôn đi theo bên người nàng. Hắn cẩn thận chu đáo chăm sóc cùng cẩn thận quan tâm, làm cho Tống Vãn Ca có chút bất tri bất giác sinh ra ỷ lại nhất định đối với hắn. Tuy rằng như thế, nhưng nàng vẫn rất khó chấp nhận chuyện mình là Thái Tử Phi của hắn, hơn nữa không thể chấp nhận chính mình còn vì hắn sinh một đứa nhỏ.

Bất quá nhiều khi Tống Vãn Ca lại nghĩ, có lẽ gả cho người đàn ông ưu tú giống Vũ Văn Huyền Băng như vậy, cũng là một loại phúc phận. Dù sao, hắn muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, hơn nữa khí phách thiên thành, tuấn tú vô khuyết. Quan trọng nhất là, hắn thương yêu nàng, luôn xem trọng, để tâm đến nàng, không muốn nàng bị một chút tổn thương hay ủy khuất nào.

Tuy rằng hiện giờ nàng cũng không thương hắn, trong tiềm thức đối với hắn cũng luôn duy trì một phần lạnh nhạt cùng ba phần xa cách, nhưng không thể phủ nhận là ở chỗ sâu trong lòng nàng vẫn là rất có cảm tình với hắn. Có lẽ, về sau từ từ chung sống, nàng sẽ yêu hắn cũng không lạ.

Bất quá có chuyện thật ra khiến nàng cảm thấy cực kỳ quái lạ, nàng rõ ràng mất ký ức đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng không có chút ấn tượng, nhưng ngày đó Vũ Văn Huyền Băng bảo người bế bé cưng đến trước mặt nàng thì nàng lại có thể nhớ rõ ràng đứa nhỏ kia, đúng thật là chính mình sinh ra, lại biết đứa nhỏ tên gọi Dục Hi, chỉ là không biết cha của đứa nhỏ là Vũ Văn Huyền Băng có thật hay không nữa?

Còn có mấy người hầu trong phủ thoạt nhìn cũng rất kỳ quái, ở trước mặt nàng luôn một dáng vẻ thật cẩn thận, ngoại trừ tận tâm hầu hạ chưa bao giờ dám cùng nàng nhiều lời nửa câu, cũng không dám thân cận nàng nửa bước. Điều này làm cho nàng nhịn không được hoài nghi, mình trước kia có phải một chủ tử âm tàn độc ác, thích đánh chửi người hầu hay không? Bằng không, những người hầu kia sao lại sợ hãi nhìn mình như vậy?

Mấy ngày này, nàng đã thực sự rất cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng trong đại não vẫn trống rỗng. Trừ nhớ rõ được đứa nhỏ, cái gì nàng cũng không nhớ nổi. Nàng cũng đã yêu cầu Vũ Văn Huyền Băng kể nhiều chuyện liên quan tới mình trước kia, nhưng Vũ Văn Huyền Băng luôn cười có lệ cho qua, còn luôn bảo nàng không cần nghĩ nhiều, chỉ nói là trong trí nhớ trước kia của nàng cũng không có chuyện đặc biệt gì, không nhớ nổi cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ mình là Thái Tử Phi hắn sủng ái nhất là được.

“Haiz, nếu trí nhớ một người không đầy đủ, như vậy cuộc sống của họ cũng không hoàn chỉnh, khi nào thì mình mới có thể tìm về trí nhớ trước kia đây?” Tống Vãn Ca vẫn còn thở dài, thì thào tự nói. Nhìn hoa sen nở rộ trên mặt ao, có đóa hoa đã tàn rồi, theo dòng nước trôi nổi. Đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi bi thương khó hiểu, bất giác ngây ngốc.

Một lát, không khí tĩnh lặng này bỗng dưng bị một giọng nữ cực kỳ không phối hợp đánh vỡ.

“A, nói vậy đây là vị Thái Tử Phi điện hạ mang về à. Ban ngày ban mặt, sao một mình ngồi ở chỗ này ngẩn người vậy?”

Thanh âm đột nhiên tới làm cho Tống Vãn Ca cả kinh, sau khi phục hồi tinh thần lại, vội vàng ngẩng đầu, men theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy ba nữ tử mỹ mạo ăn mặc hoa lệ, đang nện bước tao nhã, phong tình vạn chủng chậm rãi đi về phía mình.

Nữ tử bên trái mắt như xuân hạnh, ánh mắt như sóng thu, chân mày đen đậm, thân thể như cành liễu, mặc áo khoác gấm màu xanh nhạt, eo nhỏ nhắn, đẹp như trăng non, tươi đẹp như hoa đào, nhưng trăng non thiếu một phần kiều diễm, hoa đào thiếu một phần quý khí.

Nữ tử bên phải mặc một bộ trang phục cung nữ gấm hoa màu khói, trên búi tóc của mỹ nhân cắm kim trâm phượng, đầu phượng cài thúy, hạ xuống một ngọc trai bóng loáng trơn bóng vừa vặn điểm tại mi tâm, chân mày kẻ đen, phấn môi phun châu, da trắng nõn nà, thắt lưng đầy đặn, gương mặt ung dung hoa quý mỹ lệ.

Mà phía sau hai người, một nữ tử đang từng bước tiến, hoa phục cẩm y đỏ thẫm rêu rao mà loá mắt, trên đầu cắm ba cây trâm phượng điểm thuý đuôi vàng, búi tóc Phi Thiên nghiêng cắm sáu cây mã não hồng và đá hổ phách điêu khắc thành chim gáy đậu trên mai trâm. Nàng ta cao ngạo ngẩng đầu, hơi hơi nâng mặt lên, đẹp đến tuyệt luân, dung nhan hoa đào xinh đẹp, chân mày cong mà nhạt, làn da trắng như tuyết, mắt sắc mê say, diễm lệ yêu mỹ, như cáo đen chín đuôi trong tranh. Nhìn quanh, toàn bộ mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, mặt mày kia, cặp môi kia, lộ ra đỏ đẹp, đỏ đến quyến rũ đỏ đến đa tình. Nữ tử rất yêu mị, rất phong tình!

Tống Vãn Ca âm thầm cảm thán một tiếng, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới mở miệng hỏi: “Xin hỏi, các vị là ai?” Mấy ngày nay, ngoại trừ Vũ Văn Huyền Băng và đứa nhỏ, nàng nhìn thấy cũng chỉ những người hầu trong cung. Nàng không thích đi ra ngoài, Vũ Văn Huyền Băng cũng không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào, người nàng có thể nhìn thấy dĩ nhiên là có hạn.

“A, thái Tử Phi tỷ tỷ còn chưa biết ư, hai vị này là Dung trắc phi và Liễu trắc phi được sủng ái nhất!” Mị Cơ tiến lên từng bước, giọng điệu trào phúng nói. Dứt lời, hai tròng mắt nhìn thẳng vào Tống Vãn Ca, vừa lúc thấy rõ mặt của Tống Vãn Ca, chợt bất giác kinh hãi, bước chân lảo đảo suýt nữa té ngã, “Luyến phi nương nương, tại sao là ngươi?! Ngươi không phải đã... đã chết sao? Tại sao lại xuất hiện ở phủ thái tử?! Chuyện này.... rốt cuộc là sao? Ngươi... Ngươi là người hay quỷ?!”

Mị Cơ không tự giác lui về phía sau hai bước, trên mặt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ vừa không thể tin, giống như ban ngày thấy ma, hai mắt trừng thật to.

“Luyến phi nương nương? Ngươi nói ta sao?” Chân mày kẻ đen của Tống Vãn Ca khẽ chau lại, nghi hoặc khó hiểu nhìn Mị Cơ, thật sự là không biết lời nàng ta nói là có ý gì, lại càng không hiểu được sau khi nàng ta nhìn thấy mình tại sao lại có phản ứng lớn như vậy. Biểu tình kinh hãi giống như mình là quỷ. "Ta rõ ràng sống rất tốt, vì sao ngươi nói ta đã chết?” Nữ tử này là ai? Xem dáng vẻ nàng ta giống như trước kia có quen biết mình, nhưng tại sao lời nàng ta nói mình nghe không hiểu?

“Mị Cơ, ngươi quen nàng ta?” Dung phi và Liễu phi đồng thời nhìn về phía Mị Cơ vẻ mặt quái dị, đồng thanh hỏi.

“Đương nhiên quen!” Mị Cơ bật thốt trả lời, rồi nhìn thẳng đến cái bóng của Tống Vãn Ca trên mặt đất, lập tức xác định nàng ta không phải quỷ, vẻ sợ hãi trên mặt nháy mắt biến mất không ít. Thoáng nghĩ, lập tức hiểu được điện hạ tại sao lại sủng ái nàng ta như thế.

Thì ra Nguyệt Vãn Ca chưa chết, còn được phong lên làm Thái Tử Phi, hơn nữa còn chiếm đi toàn bộ sủng ái của điện hạ.

Đáng giận! Đáng giận!

Đây rốt cuộc là sao? Nàng ta rõ ràng đã chết, Long Đằng Đế không phải còn cử hành lễ tang long trọng cho nàng ta sao? Vì sao bây giờ nàng ta lại xuất hiện ở phủ thái tử?

“Nguyệt Vãn Ca, ngươi không phải là sủng phi của Long Đằng đế sao? Sao bây giờ lại trở thành thái tử phi của điện hạ?” Mị Cơ chen lấn, tiến lên hung ác hỏi, trong mắt chợt lóe lên âm tàn cùng ác độc làm cho Tống Vãn Ca âm thầm kinh hãi.

“Cái gì Nguyệt Vãn Ca? Long Đằng đế là ai? Ngươi nói làm cho ta càng cảm thấy hồ đồ.” Tống Vãn Ca lui về sau một bước, trực giác phụ nữ nói cho nàng biết, nữ tử trước mắt này đối với chính mình có địch ý dày đặc, nhưng lại không biết mình rốt cuộc đắc tội với nàng ta chỗ nào.

“Nguyệt Vãn Ca, ngươi đừng giả ngốc với ta! Long Đằng đế là ai ngươi lại không biết? Hắn đối với ngươi là ngàn vạn sủng ái hậu cung ba ngàn chỉ độc sủng một, tiệc mừng trong cung lần đó xém chút nữa vì ngươi mà một chưởng gϊếŧ sứ giả Khương Di quốc, vì ngươi hắn thậm chí đã có thể vứt bỏ toàn bộ thiên hạ mà! Ngươi nữ tử không biết xấu hổ này, lại chạy tới Hổ Khiếu quốc chúng ta mị hoặc thái tử điện hạ, thật là một hồ ly tinh! Ngươi vẫn nên sớm rời khỏi phủ thái tử, quay về Long Đằng quốc thật tốt làm Luyến phi nương nương của ngươi đi. À không, Long Đằng đế đã sớm phong ngươi làm hoàng hậu rồi, ngươi hẳn là trở về thật tốt làm Ngự Ca hoàng hậu của ngươi mới đúng!”

Mị Cơ nổi giận đùng đùng nói, sự ác độc cùng hung ác trong mắt giống như kiếm nhọn thẳng tắp bắn về phía Tống Vãn Ca, dung nhan đẹp đẽ bỗng trở nên dữ tợn, giờ phút này nàng thực hận không thể ăn ả ta vào bụng.

“Ta..... Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì. Ta không phải gọi Nguyệt Vãn Ca, ta gọi là Vãn Nhi. Còn có, ta cũng không phải hồ ly tinh, ta là thái tử phi điện hạ sủng ái nhất.” Tống Vãn Ca vừa nói vừa lui về sau, trong đại não hỗn loạn, huyệt Thái Dương bỗng cảm thấy đau đớn, khó chịu.

“Thái Tử Phi? Ngươi có tư cách gì làm Thái Tử Phi?” Mị Cơ nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng. Đang muốn nói thêm gì nữa thì một âm giọng phẫn nộ lại bá đạo đột nhiên vang lên trong đình viện.

“Mị Cơ, Dung phi, Liễu phi, các ngươi thật to gan!! Ai chuẩn mấy người các ngươi tự tiện tiến vào Tình Ca Trai??”

Ba người hoảng sợ, đợi thấy rõ chủ nhân giọng nói kia là ai thì cuống quýt hoảng sợ quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Điện hạ, chúng nô tì chỉ là muốn đến thăm thái tử phi tỷ tỷ, cũng không có ý gì, xin ngài tha cho chúng nô tì!”

“Bản thái tử đã sớm nói, tình Ca trai này là cấm địa của phủ thái tử, người xông vào chỉ có một kết quả, đó là… CHẾT!!” Vũ Văn Huyền Băng lạnh lùng liếc bọn họ một cái, trong mắt đầy lửa giận phẫn nộ, “Huyền Ảnh, Huyền Diễm, mang ba người bọn họ xuống!”

“Điện hạ tha mạng, sau này thϊếp thân cũng không dám nữa....”

Dung phi và Liễu phi nghe vậy, nháy mắt sợ tới mức lệ rơi đầy mặt, cuống quýt một trái một phải chặt chẽ lôi góc áo Vũ Văn Huyền Băng, khóc cầu nói, “Điện hạ, chúng nô tì thật sự không phải cố ý, xin ngài tha cho chúng nô tì, lần sau chúng nô tì không dám nữa...”

“Đúng vậy điện hạ, thϊếp thân thật sự biết sai rồi, xin điện hạ tha cho chúng nô tì lần này đi.” Mị Cơ tương tự bị sắc mặt hung ác nham hiểm lạnh lùng của Vũ Văn Huyền Băng làm sợ tới mức rơi lệ không ngừng, cả người run rẩy cầu xin tha thứ.

“Huyền Ảnh, Huyền Diễm, còn không mau ra tay?” Vũ Văn Huyền Băng hung hăng đẩy Dung phi và Liễu phi ra, lập tức ánh mắt sắc bén trừng bọn họ, hàn quang trên mặt không ngừng tích tụ.

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Huyền Ảnh và Huyền Diễm run run một chút, nhanh chóng lĩnh mệnh, giả vờ muốn đem ba người bọn họ mang xuống.

"Chờ một chút!” Tống Vãn Ca bị ánh mắt và giọng điệu lạnh lẽo tàn nhẫn của Vũ Văn Huyền Băng hù đến, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cuống quýt lôi kéo vạt áo của hắn, e sợ lên tiếng xin xỏ, “Điện hạ, đừng gϊếŧ họ được không? Hôm nay họ chỉ đến gặp ta, nếu vì vậy mà đánh mất tính mạng, ta sẽ lương tâm bất an cả đời. Xem như ta cầu xin ngài, lần này tha cho họ đi. Hơn nữa, họ lại không phạm sai lầm gì, bất quá là không có sự cho phép của ngài, đã tiến vào Tình Ca trai mà thôi.”

“Không có phạm sai lầm gì? Không xem trọng lời nói của bổn toạ, đây là lỗi không thể tha thứ nhất!” Người đàn ông yêu mị mặt âm trầm nhìn Tống Vãn Ca, thấy thân mình nhỏ bé và yếu ớt của nàng có chút co rúm lại, không khỏi phóng mềm giọng điệu, sắc mặt cũng nhu hòa không ít. Vươn tay ôm Tống Vãn Ca vào lòng, mềm giọng nói, “Vãn Nhi, thực xin lỗi, vừa rồi ta hù đến nàng sao?”

“À... Không có.” Tống Vãn Ca có chút trái lương tâm nói, vừa rồi nàng quả thật bị Vũ Văn Huyền Băng hù đến. Từ sau khi nàng tỉnh lại, nàng nhìn thấy đều là hắn dịu dàng che chở, sủng nịch vô cùng đối với nàng, ngay cả nói với nàng hắn đều giống như không dám nói quá lớn. Mà vừa rồi hắn đột nhiên biểu hiện ra một mặt ngoan tuyệt lãnh khốc như vậy, điều này làm cho nàng trong lúc nhất thời sợ hãi, sững sờ đến độ có chút phản ứng không kịp.

“Vãn Nhi, vừa rồi ta chỉ là quá tức giận. Nàng yên tâm, ta vĩnh viễn cũng sẽ không đối với nàng như vậy.” Vũ Văn Huyền Băng có chút e ngại, lại làm cho Vãn Nhi nhìn đến một mặt ngoan tuyệt tàn khốc của mình, thật là đáng chết, hy vọng đừng để lại bóng ma cho Vãn Nhi.

“Không có việc gì, ta biết điện hạ rất tốt với ta.” Tống Vãn Ca nhợt nhạt cười nói, thoáng nhìn mấy người vẫn quỳ dập đầu cầu xin tha thứ trên đất, trong lòng có không đành lòng, “Điện hạ, tha cho các nàng ấy đi. Nếu ngài gϊếŧ họ, ta sợ về sau khi nhìn thấy ngài ta sẽ sinh ra sợ hãi.”

Nghe nàng nói như vậy, Vũ Văn Huyền Băng cuống quýt đồng ý: “Được được, nghe Vãn Nhi, vừa rồi ta cũng chỉ là dọa bọn họ vài cái mà thôi, Vãn Nhi trăm ngàn không nên tưởng thật.”

Dứt lời, Vũ Văn Huyền Băng lại đem tầm mắt chuyển tới trên người ba người quỳ dưới đất, âm thanh lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi đứng lên đi, lần này bản thái tử nể tình Thái Tử Phi thay các ngươi cầu tình mà tha các ngươi. Lần sau nếu dám như thế nữa, bản thái tử sẽ không dễ dãi như thế đâu, hiểu chưa?”

“Dạ, thần thϊếp hiểu rõ, thần thϊếp tạ ơn điện hạ đã tha mạng, cũng cám ơn Thái Tử Phi cầu tình cho chúng thần thϊếp.” Mị Cơ, Dung phi cùng Liễu phi nghe vậy xoa xoa nước mắt trên mặt, cuống quýt kinh hỉ dập đầu tạ ơn, nhưng oán hận đối với Tống Vãn Ca ở đáy lòng càng sâu.

“Các người mau đứng lên đi, không cần cảm tạ ta.” Tống Vãn Ca thản nhiên nói, nghĩ đến những lời khiến nàng nghe không hiểu của Mị Cơ mới vừa nói… bất giác chau mày thật sâu.

“Vãn Nhi, nàng làm sao vậy? Vì sao cau mày như vậy?” Vũ Văn Huyền Băng phát hiện Tống Vãn Ca khác thường, vươn tay xoa hai má của nàng, lo lắng hỏi.

“Điện hạ, ta không sao.” Tống Vãn Ca lắc lắc đầu, bỗng chỉ vào Mị Cơ đang đứng dậy, nghi hoặc không hiểu nói, “Điện hạ, nàng ấy vừa mới nói ta không gọi Vãn Nhi, mà gọi là Nguyệt Vãn Ca. Còn nói ta không phải Thái Tử Phi của điện hạ, nói ta là Luyến phi của Long Đằng đế, Ngự Ca hoàng hậu của Long Đằng quốc. Điện hạ, chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao lời nàng ấy nói ta đều nghe không hiểu?”

Nghe vậy, tâm Vũ Văn Huyền Băng mạnh mẽ run lên. Ánh mắt lạnh như băng lập tức nhìn về phía Mị Cơ, sắc mặt âm lãnh hung tàn chưa từng có, vẻ mặt xơ xác tiêu điều âm lệ giống như Địa Ngục Diêm La.

Mị Cơ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, thân mình không tự chủ được co rúm lại run run, thanh âm cũng run run theo: "Điện hạ, thϊếp thân... Thϊếp thân.... “

“Mị Cơ, vừa rồi ngươi chỉ là nói đùa với Thái Tử Phi có đúng hay không?” Ngữ điệu Vũ Văn Huyền Băng mềm nhẹ, so với bùa đòi mạng của Diêm Vương còn âm trầm đáng sợ hơn, làm người ta như rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục.

“Đúng đúng.... Thϊếp.... Thϊếp thân vừa rồi quả thật là đùa....”

Mị Cơ lo sợ nói liên hồi, hai chân sợ hãi như nhũn ra, suýt nữa đứng không vững mà té ngã. Ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Vũ Văn Huyền Băng một cái, lập tức chuyển hướng Tống Vãn Ca, nói, “Thái Tử Phi tỷ tỷ, muội muội vừa rồi chỉ là đùa dai thôi, cho nên vui đùa với tỷ. Cái gì Long Đằng đế, Luyến phi nương nương, Ngự Ca hoàng hậu gì chứ, đều là muội muội vô căn cứ nói ra, hy vọng Thái Tử Phi tỷ tỷ ngàn vạn đừng cho là thật, sau này muội muội cũng không dám nói đùa như vậy với Thái Tử Phi tỷ tỷ nữa.”

“A, thì ra ngươi nói đùa với ta, khó trách ngươi nói những lời này ta đều nghe không hiểu.” Tống Vãn Ca có chút cười cười, cũng không hỏi nhiều hơn nữa.

Vũ Văn Huyền Băng thấy thế, tâm vẫn treo cao rốt cục để xuống.

“Vãn Nhi, nàng trước tiên ở trong này chơi trong chốc lát, ta còn có chút việc cấp bách phải xử lý. Ngoan, ta rất nhanh sẽ lại đây dùng bữa tối với nàng, chờ ta nha!”

“Uh. “ Tống Vãn Ca mỉm cười gật đầu.

“Dung phi, Liễu phi, các ngươi còn ở trong này làm gì? Còn không trở về đình viện của mình đi, sau này còn dám một mình bước vào Tình Ca trai, đừng trách bản thái tử vô tình! Còn có, Vãn Nhi nếu bị chút tổn thương nào, hậu quả không phải là các ngươi có thể gánh vác được đâu!”

Lời nói lạnh lùng của Vũ Văn Huyền Băng có cảnh cáo dày đặc, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dung phi và Liễu phi một hồi lâu, lập tức buông Tống Vãn Ca ra, nhìn về phía Mị Cơ như cũ có chút run run, lạnh giọng phân phó nói: “Mị Cơ, cùng bản thái tử đến thư phòng đi!”

Dứt lời, xoay người rời đi.