Trong Linh Tuyết cung.
Tối hôm qua ngủ được có chút hương vị ngọt ngào, tinh thần Phong Linh Tuyết tốt mười phần, sáng sớm hôm nay trở dậy. Giờ phút này đang thanh thản nửa ngồi nửa nằm trên giường êm trong phòng ấm, trên tay cầm một quyển Kinh Thi, ngẫu nhiên lẩm nhẩm một hai trang, đôi mắt mỉm cười không chút để ý thỉnh thoảng liếc về phía cửa phòng một cái, giống như đang chờ ai.
"Nương nương!”
Người chưa tới, tiếng nghe thấy trước. Chốc lát sau, chỉ thấy tỳ nữ Tâm Vân thân cận của nàng thần sắc có chút lo lắng bước nhanh đến.
"Tâm Vân, đã xảy ra chuyện gì sao?” Phong Linh Tuyết thần sắc lạnh nhạt, thần thái thanh thản, giống như không thấy được vẻ lo lắng của Tâm Vân.
"Nương nương, Hoàng quý phi đến đây, còn mang theo một đám mỹ nhân, quý nhân và tài tử.” Tâm Vân ngẩng đầu nhìn chủ tử mình một cái, thấy nàng vẫn một dáng vẻ không chút để ý, không cho là đúng, lập tức lo lắng bồi thêm một câu, "Nương nương, chỉ sợ hôm nay quý phi nương nương tới không có ý tốt.”
Nghe vậy, Phong Linh Tuyết buông ra Kinh Thi trong tay, giương môi cười cười. Đương nhiên biết hôm nay Gia Luật Vân La đến là muốn làm gì, hôm nay khó được dậy sớm, chính là cố ý chờ nàng ta tới cửa. Nàng muốn xem Gia Luật Vân La có thể bịa đặt ra lý do gì! Gây chuyện, sau đó mượn cơ hội tìm mình tính sổ.
Ha ha, tối hôm qua phân phó Tâm Vân đưa đi cặp bình mỹ nhân nhỏ có ý châm chọc hàm xúc mười phần, làm cho Gia Luật Vân La đánh mất mặt mũi trước mặt hoàng thượng và một đám tần phi ngay trên tiệc sinh nhật. Xem tính tình ngang ngược càn rỡ lại không nhẫn nhịn của nàng ta, có thể chịu được bây giờ mới đến tìm mình tính sổ đã xem như rất tốt rồi. Nàng còn tưởng rằng tiệc vừa kết thúc, nàng ta sẽ hùng hổ chạy tới Linh Tuyết cung tìm mình cho hả giận nữa kia.
"Nương nương, làm sao bây giờ? Hoàng quý phi kia nhất định là tới cửa để báo thù.” Tâm Vân nâng Phong Linh Tuyết dậy, giúp nàng sửa sang lại quần áo, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng bất an. Hoàng quý phi nay là thánh sủng chính long, có ai dám nhổ lông trên đầu con hổ. Thật không biết hôm qua nương nương nhà mình nghĩ thế nào, đột nhiên đưa lễ vật nói toác ra như vậy làm cho quý phi mất mặt trước mặt mọi người.
Chủ tử nhà mình là tính nết gì, nàng từ trước đến nay rõ ràng nhất. Trước kia nương nương chẳng hề chán ghét ai, cũng tuyệt đối không đi cười nhạo châm chọc ai, càng sẽ không so đo với người kia, nương nương chỉ biết đem người kia hoàn toàn không nhìn đến. Nhưng bây giờ, nương nương thật đúng là có chút khác thường. Nương nương sẽ không chút khách sáo châm chọc khinh bỉ người mình ghét, tỷ như Hoàng quý phi.
Nương nương là từ khi nào thì bắt đầu trở thành vậy? Hình như là sau khi Phong Thừa tướng từ quan ra ngoài du ngoạn!
"Tâm Vân, ngươi sợ cái gì, bây giờ Bổn cung sẽ ra ngoài chiêu đãi bọn họ. Hoàng quý phi dù thị sủng mà kiêu thế nào, dù ngang ngược càn rỡ thế nào, tổng sẽ không ăn Bổn cung chứ?”
Khi nói chuyện, Phong Linh Tuyết đi ra khỏi phòng ấm trước. Vừa đi tới chính điện, đã nghe bên ngoài vang lên thanh âm của một đám cung nữ đầy tớ quỳ xuống đất hành lễ.
"Chúng nô tài (chúng nô tỳ) ra mắt Hoàng quý phi nương nương, nương nương kim an! Ra mắt các vị mỹ nhân, quý nhân và tài tử nương nương, các vị nương nương vạn phúc!"
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Hoàng quý phi Gia Luật Vân La được một đám quý nhân, mỹ nhân cùng với cung nữ ma ma vây quanh như sao vây trăng đi đến, hoa phục đỏ thẫm rêu rao mà loá mắt, trên đầu cắm ba cây trâm phượng đuôi vàng, búi tóc Phi Thiên cắm nghiêng qua sáu cây trâm hoa mai khảm mã não hồng và hổ phách. Trâm phượng vàng phía trên ngậm ngọc, rũ xuống trân châu bóng loáng vừa vặn điểm ở ấn đường, sáng rọi chói người, ung dung hoa quý sôi nổi trên mặt.
Gần nhất với nàng ta là Ngọc mỹ nhân vẻ mặt không có ý tốt, mảnh mai yểu điệu, dáng người xinh đẹp, mặc một bộ trang phục cung nữ gấm hoa màu khói, trên đầu cắm trâm cài hình phượng, đẹp như trăng non, tươi như hoa đào.
Gia Luật Vân La cao ngạo ngẩng đầu, hai tròng mắt ngạo mạn bất tuân liếc xéo Phong Linh Tuyết. Trên vầng trán vốn là khí kiêu ngạo ương ngạnh, dáng vẻ bệ vệ rất kiêu căng.
"A, quý phi nương nương đến đây! Hôm nay sao rảnh rỗi đến Linh Tuyết cung này của Bổn cung vậy?” Phong Linh Tuyết vẫy tay ngăn cản những quý nhân, mỹ nhân cúi người hành lễ với nàng, cười nhạt nhìn về phía Gia Luật Vân La nói.
"Hừ!” Gia Luật Vân La thật mạnh hừ một tiếng, cười như không cười nói, “Hôm nay Bổn cung tâm tình tốt, cố ý tìm đến hoàng phi muội muội nói chuyện phiếm!” Dứt lời, thẳng bước liên tục đi đến ghế chủ chính điện ngồi xuống.
"Quý phi nương nương, ngươi có phải gọi sai rồi không? Bổn cung và ngươi địa vị phân cao như nhau, nhưng Bổn cung so với ngươi vào cung sớm hơn nhiều lắm. Theo lý thuyết ngươi hẳn là xưng hô Bổn cung là tỷ tỷ, sao lại gọi Bổn cung là muội muội?” Lời nói của Phong Linh Tuyết mặc dù mềm nhẹ, khí thế cũng không giảm.
"Ngươi!” Gia Luật Vân La nhất thời không có lời, không nói gì cãi lại.
"Tâm Vân, dâng trà cho các vị nương nương, hạ hoả.” Phong Linh Tuyết liếc Gia Luật Vân La một cái, ý ở trong hành động cười nói.
"Dạ, nô tỳ đi ngay.” Tâm Vân đáp nhẹ một tiếng, rất nhanh đã rót một chén Bích Loa Xuân tốt nhất cho mỗi vị chủ tử nương nương.
Chẳng qua là khi Tâm Vân đem trà nóng hai tay đưa tới trước mặt Gia Luật Vân La thì Phong Linh Tuyết đã thấy nàng ta đưa một ánh mắt cho Ngọc Mỹ nhân dưới tay. Sau đó Ngọc mỹ nhân hiểu ý, vươn chân muốn mạnh mẽ vướng chân Tâm Vân xuống.
Phong Linh Tuyết âm thầm cười lạnh ở đáy lòng, a, quả nhiên đều là vài người chủ tiến đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ gây chuyện. Còn nói cái gì nói chuyện phiếm, không phải là muốn xả giận vì chuyện trên bữa tiệc tối hôm qua sao? Bất quá, chút trò xiếc nhỏ này nàng còn không để vào mắt. Tưởng Tâm Vân là tiểu nha đầu cung nữ bình thường sao? Muốn sinh sự từ việc không đâu, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
"Quý phi nương nương mời dùng trà.” Tâm Vân có một chút công phu trụ cột, hơn nữa luôn luôn thông minh, liếc mắt một cái đã thấy rõ màn xiếc nhỏ của Gia Luật Vân La và Ngọc mỹ nhân đùa giỡn, thoáng sửng sốt, lập tức thân hình linh hoạt vòng qua chân của Ngọc mỹ nhân.
Nhưng, Phong Linh Tuyết liệu đến quá trình, lại không dự đoán được kết quả. Tâm Vân mặc dù không bị Ngọc mỹ nhân vướng chân, lại bị Gia Luật Vân La cố ý cứ vậy mà làm một phen.
Gia Luật Vân La vươn bàn tay mềm tiếp nhận chén trà, giả bộ dời đến bên miệng thổi thổi, trà còn chưa vào, đã xoay mình một tay thật mạnh vỗ vào trên bàn gỗ đàn hương bên cạnh.
"Cẩu nô tài, ngươi ngay cả trà cũng không biết rót sao? Nóng như vậy đã đưa đến cho Bổn cung uống, muốn bỏng chết Bổn cung có phải không?!” Dứt lời, Gia Luật Vân La dường như còn ngại chính mình không đủ hả giận, thuận thế đem chén sứ bạch ngọc chế tạo tinh tế cầm trong tay ném trên mặt đất đập vỡ nát.
"Quý phi nương nương, xin bớt giận, bây giờ Tâm Vân.... “, lời nói chưa dứt, chợt nghe chát, một tiếng giòn vang, trên mặt mềm mại của Tâm Vân lập tức nhiều hơn một cái dấu năm ngón tay đỏ tươi.
"Tiện tỳ lớn mật, nói chuyện với Hoàng quý phi nương nương nhà ta…, dám không tự xưng nô tỳ? Có phải không đem Hoàng quý phi nương nương nhà ta để vào mắt không?”
Nha hoàn vẫn đứng ở bên cạnh Gia Luật Vân La rút tay về, giận trừng mắt Tâm Vân, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo lớn tiếng quát lớn.
Mà Gia Luật Vân La, Ngọc mỹ nhân chính là ngồi ở chỗ kia, dao động ra dáng vẻ xem kịch vui. Không cần nghĩ, Phong Linh Tuyết cũng biết khẳng định đều là Gia Luật Vân La trước đó bày mưu đặt kế, bằng không một tiểu cung nữ sao dám can đảm trước mặt hoàng phi nàng, giáo huấn người của nàng?
"Nương nương, nô tỳ” Tâm Vân còn muốn nói tiếp gì đó, lại bị Phong Linh Tuyết dùng ánh mắt ngăn lại. Hiện giờ tình huống này, sẽ chỉ là nói cái gì sai cái đó, bởi vì người ta là bới xương cốt bên trong trứng gà, ý định tới cửa tìm thời cơ trả thù.
Vươn tay đem Tâm Vân kéo đến một bên, Phong Linh Tuyết đi đến trước mặt nha hoàn vừa rồi tát Tâm Vân một cái. Khi nàng cười lạnh, lập tức phẩy cho nàng ta hai cái tát, mỗi bên một cái. Chắc là sức lực dùng là quá lớn, tay nàng cũng đau.
"Ngươi là ai hả? Chủ tử còn chưa nói chuyện, ngươi một cái tiện tỳ có tư cách gì ở trong này làm càn? Khi nào thì đến phiên ngươi tới giáo huấn tỳ nữ của Bổn cung? Chẳng phân biệt được chủ tớ, lớn tiếng ồn ào, ngươi đang không đem Bổn cung để vào mắt sao?”
Phong Linh Tuyết gậy ông đập lưng ông, nàng ta mới vừa rồi mắng Tâm Vân như thế nào, lúc này nàng lại mắng nàng ta như thế đó. Dứt lời, Phong Linh Tuyết mặt lạnh căm tức nha hoàn kia, con ngươi sắc bén, khí thế bức người, sợ tới mức nàng ta không khỏi sợ run cả người.
"Hoàng phi nương nương xin thứ tội, là nô tỳ phạm hồ đồ, nô tỳ vượt khuôn phép” nha hoàn kia bị uy nghi và khí chất cao quý khắp người của Phong Linh Tuyết làm kinh sợ, cắn cắn môi, cuống quít quỳ xuống đất dập đầu nhận sai. "Hoàng phi nương nương đại nhân đại lượng, tạm tha nô tỳ lần này đi, lần sau nô tỳ không dám nữa!”
"Lần sau không dám nữa? Thế nào, ngươi còn muốn có lần sau sao?” Chân mày kẻ đen của Phong Linh Tuyết nhíu lại, tương tự vỗ thật mạnh trên bàn gỗ đàn hương, quát lớn, "Người đâu, đem tiện tỳ không biết tôn ti, không đem chủ tử để vào mắt này mang xuống, phạt hai mươi trượng! Bổn cung cũng không tin mình trị không được đám tiện nô tài không coi ai ra gì này!”
Đợi nửa ngày, lại không người hành động, Phong Linh Tuyết không khỏi tức giận.
"Thế nào, cũng không đem Bổn cung để vào mắt sao?” Phong Linh Tuyết cực lực áp chế tức giận đầy ngập, lại hô lớn, “Người đâu, đem tiện tì không đem chủ tử để vào mắt này mang xuống, đánh hai mươi trượng.”
"Dạ, chúng nô tài tuân mệnh!” Thấy Phong Linh Tuyết nổi giận, ngoài cửa cuối cùng vào được vài thái giám, run rẩy tiêu sái đến trước mặt nha hoàn kia, chuẩn bị đưa nàng ta mang xuống.
"Dừng tay! Ny Tạp là người của Bổn cung, không có Bổn cung đồng ý, ai dám động đến nàng ta thử xem xem!" Chân mày kẻ đen của Gia Luật Vân La nhíu nhẹ, nũng nịu quát lớn, bỏ qua đối nghịch với Phong Linh Tuyết. Hừ, hôm nay nàng chính là cố ý đến tìm, muốn khơi mào gây chuyện thu thập Phong Linh Tuyết. Ai bảo nàng ta dám không đem mình để vào mắt, còn làm cho mình mất mặt trước mọi người bị người cười nhạo.
Phong Linh Tuyết cười lạnh một tiếng, liếc nàng ta một cái, trầm giọng nói “Ở Linh Tuyết cung này của Bổn cung, Bổn cung chính là chủ tử. Thế nào, quý phi nương nương, ý của ngươi là Bổn cung ngay cả tư cách giáo huấn một nô tỳ tôn ti chẳng phân biệt được cũng không thể sao?”
Hai tròng mắt Phong Linh Tuyết thẳng tắp bắn về phía nàng ta, trên mặt lạnh lùng, giọng điệu bức người.
Khoé miệng Gia Luật Vân La gợi lên vẻ tươi cười đắc ý và ngạo mạn, rầm rĩ nói: "Bổn cung chính là ý này thì thế nào? Ngươi đừng quên, Bổn cung hiện giờ chưởng quản hậu cung, là người đứng đầu hậu cung. Ngươi thì tính là gì, dám đối nghịch với Bổn cung? Tin hay không, chỉ cần một câu của Bổn cung, hoàng thượng lập tức sẽ đem ngươi nhốt vào lãnh cung.”
Nghe xong lời của nàng ta, Phong Linh Tuyết hèn mọn cười cười, lơ đễnh nói: “Thật không? Vậy ngươi phải đi thử xem, nhìn xem hoàng thượng rốt cuộc có thể làm thỏa mãn toan tính của ngươi hay không, đem Bổn cung nhốt vào lãnh cung!”
"Được, vậy chúng ta cứ đợi xem, tin tưởng rất nhanh ngươi cũng sẽ bị nhốt vào lãnh cung thôi!” Gia Luật Vân La hung tợn nói.
"Làm người phải tự mình hiểu lấy mới tốt, đừng nên quá đề cao mình.” Phong Linh Tuyết lạnh giọng hừ hừ, vẻ mặt khinh thường. "Ngươi cho ngươi là ai, thật sự cho là hoàng thượng đem ngươi trở thành bảo bối sao? A, bất quá chỉ là một vật thay thế của Ca Nhi muội muội mà thôi, nói cho ngươi biết, vật thay thế chính là vật thay thế, vĩnh viễn đều khó có khả năng thay thế được người thật!”
"Ngươi," Gia Luật Vân La nghe vậy, tay run run chỉ chỉ Phong Linh Tuyết, tức giận đến cả người run mạnh, dung nhan xinh đẹp bởi vì phẫn nộ, đều có chút bóp méo. Một hồi lâu mới hòa hoãn sắc mặt, cường ngạnh nói, "Ngươi nói bậy! Hoàng thượng không hề đem ta trở thành vật thay thế, hoàng thượng là thật tình yêu thương ta! Hừ! Ngươi đây là đang hâm mộ và ghen tị! Ngươi ghen tị hoàng thượng đối với ta ngàn y trăm thuận, càng ghen tị hoàng thượng hàng đêm sủng ta, mưa móc bị một mình ta độc chiếm!”
Nghe vậy, Phong Linh Tuyết sửng sốt, bỗng nhiên nũng nịu phá lên cười. Mọi người tại đây đều bị nàng cười đến khó hiểu, còn tưởng rằng nàng bị Hoàng quý phi nói trúng đến chỗ đau nhận lấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Ngươi cười cái gì?” Gia Luật Vân La có chút tức giận trừng mắt nhìn Phong Linh Tuyết, châm chọc nói, “Thế nào, không phải là bị Bổn cung nói trúng tâm sự, nhất thời chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thần kinh thất thường chứ?”
"Ngươi yên tâm, Bổn cung rất bình thường, cho dù chịu lấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng vĩnh viễn không tới phiên ngươi!” Phong Linh Tuyết ngưng cười, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn chăm chú Gia Luật Vân La, dường như muốn xem đến sâu trong linh hồn, một hồi lâu mới vân đạm phong khinh hỏi, “Quý phi nương nương, ngươi mới vừa nói hoàng thượng hàng đêm sủng hạnh ngươi, mưa móc bị ngươi một mình độc chiếm, thật vậy sao? Nói dối gạt người, cẩn thận bị trời phạt!”
"Ngươi! Ngươi có ý gì?” Sắc mặt Gia Luật Vân La thay đổi, bị ánh mắt lạnh như băng sắc bén của Phong Linh Tuyết nhìn xem có chút chột dạ, ánh mắt không khỏi né tránh một chút, nhưng vẫn cường chống mạnh miệng nói, "Đương nhiên là sự thật, hoàng thượng một tháng có nửa thời gian là ngủ lại ở Tê Phượng cung của Bổn cung, chuyện này tất cả mọi người đều biết, ngươi cũng không biết hoàng thượng sủng Bổn cung thì có bao nhiêu dịu dàng đâu!”
"Thật không, thì ra hoàng thượng sủng ái quý phi nương nương như vậy!” Phong Linh Tuyết cười như không cười nói một câu, hai tròng mắt như trước chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Gia Luật Vân La vẻ mặt mạnh miệng, cũng không bỏ qua ánh mắt tránh né của nàng ta vừa rồi, đáy lòng bất giác lại khẳng định vài phần. "Vậy hôm nay Bổn cung cũng muốn nhìn xem, hoàng thượng sủng quý phi nương nương rốt cuộc là thật hay giả, cũng tốt cho chư vị muội muội làm chứng!"
Lời còn chưa dứt, Phong Linh Tuyết tiến lên hai bước, vươn tay nhanh chóng đặt xuống kéo lên cánh tay áo gấm hoa rộng thùng thình của Gia Luật Vân La. Nửa cánh tay tuyết trắng bóng loáng như ngó sen lập tức lộ ra không hề che lấp, còn có một viên thủ cung sa màu đỏ thắm trên cánh tay cũng rõ ràng ánh vào trong mắt mọi người, đây chính là minh chứng tốt nhất cho tấm thân xử nữ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người kinh ngạc ngây ngẩn cả người. Một đám nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc nói không ra lời. Hoàng quý phi không phải nói chính mình hàng đêm được hoàng thượng sủng sao? Lam sao bây giờ còn là tấm thân xử nữ?
Sau khi Phong Linh Tuyết nhìn đến viên thủ cung sa này, không khỏi âm thầm nới lỏng một miệng khí lớn. Vừa rồi nàng cũng không phải có thể trăm phần trăm khẳng định Gia Luật Vân La đang nói dối, nàng chỉ đặt cược. Nàng dùng tình yêu hoàng thượng đối với Ca Nhi muội muội làm tiền đặt cược, nàng quả nhiên thắng.
Nàng từ trước đến nay nhìn người thích xem ánh mắt, bởi vì ánh mắt một người hẳn là không biết nói dối. Nhiều khi, ánh mắt đều có thể chân thực nhất tiết lộ ra suy nghĩ trong lòng một người. Nàng không phải là chưa thấy qua ánh mắt hoàng thượng nhìn Gia Luật Vân La, loại ánh mắt này so với khi hoàng thượng nhìn Ca Nhi muội muội kém xa vạn dặm.
Hoàng thượng nhìn Ca Nhi muội muội thì nhu tình như nước mùa xuân, hai tròng mắt sáng ngời, rạng rỡ chói lọi, nùng tình mật ý trên vầng trán quanh quẩn không dứt, làm cho mọi người ở ngoài phía xa vài mét có thể bị nhu tình kia nhiễm lây. Hơn nữa, ánh mắt hoàng thượng nhìn Ca Nhi muội muội cũng là chuyên chú chưa bao giờ có, nóng cháy cùng si mê. Trong mắt của hắn tràn đầy tất cả đều là bóng dáng Ca Nhi muội muội, sẽ không chú ý tới tất cả sự vật tồn tại khác chung quanh.
Còn có một điều, đó là hoàng thượng nhìn Ca Nhi muội muội thì hắn biết cười. Cười kia không miễn cưỡng, cũng không ngụy trang, mà là phát ra từ trong lòng, trong lúc lơ đảng sẽ biểu lộ ở khóe mắt đầu chân mày mà chính mình cũng không thấy. Nụ cười kia nhuận như ôn ngọc, ấm như mặt trời, so với kiều hoa còn sáng lạn hơn. Nụ cười kia lại tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào và thỏa mãn, bao phủ ở quanh thân hoàng thượng, làm cho hắn thoạt nhìn tựa như một bạch mã hoàng tử tràn ngập ánh mặt trời.
Mà hoàng thượng nhìn Gia Luật Vân La thì trong mắt có chăng chỉ là lưu luyến cùng tưởng nhớ, ở chỗ sâu trong đáy mắt lại là lạnh như băng, cùng với hối hận và đau lòng. Cho dù khi cười, cũng chỉ là môi dương dương tự đắc, khóe miệng cong. Nụ cười kia chưa bao giờ xem qua, lại càng không cần phải nói là phát ra từ thật tâm, nụ cười kia chỉ có người hiểu được nỗi đau trong lòng hoàng thượng, mới có thể nếm ra thê tuyệt và ưu thương, đó là một loại đau đớn bi thiết và tuyệt vọng sinh không thể luyến.
Mọi người chỉ thấy biểu tượng, nghĩ đến hoàng thượng ngủ lại Tê Phượng cung đó là hàng đêm sủng hạnh Gia Luật Vân La, nghĩ đến hoàng thượng dung túng nàng ta chèn ép xa lánh Tần phi hậu cung đó là tất cả sủng ái đối với nàng ta, nghĩ đến hoàng thượng nhìn nàng ta thì mặt thất thần cười yếu ớt đó là mê luyến thâm tình đối với nàng ta. Nhưng sự thật đến cùng là như thế nào, lại có ai có thể chân chính sáng tỏ? Nàng tuy rằng cũng không phải rất rõ ràng trong lòng hoàng thượng nghĩ như thế nào, nhưng nàng cho tới bây giờ vốn không hề tin tưởng hoàng thượng thật tâm sủng ái Gia Luật Vân La, nàng vẫn luôn hoài nghi hoàng thượng có thật sự sủng Gia Luật Vân La hay không. Yêu sâu đậm của hoàng thượng đối Ca Nhi muội muội có bao nhiêu nồng, nàng so với ai khác đều rõ, đó là một loại tình yêu cuồng tứ bá đạo hoàn toàn muốn một mình giữ lấy, không chấp nhận được bất luận kẻ nào nhìn trộm một chút ít, lại là một loại tình yêu có thể cho hoàng thượng rơi vào dốc hết tất cả, trả giá tất cả, thậm chí hy sinh tất cả.
Cái loại yêu này gần như mê, gần như gi¬am cầm, gần như hủy diệt, một khi đã yêu, cũng không thể quay đầu lại, cũng sẽ không dừng tay. Cái loại yêu này sẽ làm hắn cam nguyện hao hết tất cả dịu dàng và nhiệt tình, cam nguyện vì yêu mà sinh, vì yêu mà chết.
Cho nên, nàng tin hoàng thượng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Ca Nhi muội muội. Cho dù Ca Nhi muội muội đã chết, hoàng thượng cũng sẽ không sủng hạnh nữ tử khác. Say qua mới biết rượu nồng, có yêu mới biết tình nặng. Tưởng nhớ và đau đớn cuối cùng mất đi trong năm tháng, khí trời chậm rãi, sâu dần dần. Giống như rút ra cốt tuỷ trong xương, không dứt không ngừng, đau xót khắc cốt, xa vô tận. Nhưng sau khi rút đi, trong thân thể còn dư lại cái gì?
A, tất cả tình cảm mãnh liệt và yêu say đắm của hoàng thượng cũng đã từ Ca Nhi muội muội chết đi mà trôi mất, hoàng thượng nói vậy sớm đã tâm linh khô kiệt, ở lại chỉ là một cái thể xác không có linh hồn thôi.
Haiz, nay được đến kết cục như vậy rốt cuộc là oán ai trách ai được? Có lẽ nên trách hoàng thượng yêu quá mức bá đạo, tham muốn giữ lấy quá mức mãnh liệt đi. Từ loại ý nghĩa này mà nói, tình yêu của hoàng thượng đối với Ca Nhi muội muội là cực kì cố chấp. Loại cố chấp này tuy rằng cũng vì ái mà phát lên, nhưng rất dễ dàng làm cho hắn không khống chế được làm cho hắn phát cuồng, cho nên, cuối cùng mới có thể làm cho Ca Nhi muội muội...
Trong lòng Phong Linh Tuyết ngây ngốc ngàn vạn, thẫn thờ không thôi. Bỗng dưng cảm thấy một cơn đau đớn nóng rát từ trên mặt truyền đến, tay ý thức xoa hai má đau đớn không thôi. Lạnh lùng phục hồi tinh thần lại, mới ý thức được chính mình bị Gia Luật Vân La cho một bạt tai.
"Tiện nữ, dám vũ nhục Bổn cung như thế, Bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!!” Hai mắt Gia Luật Vân La phóng hỏa trừng mắt Phong Linh Tuyết, ánh mắt hung tàn mà ác độc, vẻ mặt hận không thể muốn ăn người. Nàng lúc này cũng thật là bị Phong Linh Tuyết dẫm lên chỗ đau, lúc viên thủ cung sa trên tay nàng bại lộ trước mặt mọi người quả thật là một sỉ nhục. Đó đại biểu cho hoàng thượng chưa bao giờ sủng hạnh nàng, tất cả sủng ái hoàng thượng đối với nàng bên ngoài đều là giả dối, hiện giờ nàng nghiễm nhiên đã trở thành trò cười trong mắt mọi người. Tiến cung hơn nửa năm, hoàng thượng thường xuyên ngủ lại tẩm cung của nàng, lại ngay cả chạm vào cũng chưa chạm qua nàng, đây quả thực là sỉ nhục lớn nhất của người là nữ tử. Nhưng, chuyện này trừ hoàng thượng ra không có bất kỳ người nào biết, không ngờ hôm nay lại bị Phong Linh Tuyết vạch trần ra, nàng về sau còn không bị người cười chết ư.
“Gia Luật Vân La, ngươi dám đánh ta?” Một hồi lâu Phong Linh Tuyết mới hít một hơi thật sâu, thanh âm đạm mạc nói, giọng điệu không nặng, sắc mặt cũng lạnh lùng. "Ngươi ép ca ca ta đi, giờ lại ra tay đánh ta! Được, được lắm, vậy Bổn cung sẽ nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt với ngươi, Tâm Vân, thay Bổn cung cho nữ tử này hai mươi cái tát, không được xuống tay lưu tình!”
"Dạ, nương nương!" Tâm Vân đáp một tiếng, lập tức tung người tiến lên, giơ lên bàn tay sắp đánh xuống.
"Tiện nô tài, ngươi dám!” Gia Luật Vân La phẫn nộ lớn tiếng quát, nhanh chóng lui ra sau, quay đầu lại hướng tới một đám cung nữ đi theo phía sau nàng, hết đường gầm rú với thái giám nói "Đám ngu xuẩn! Các ngươi một đám ở chỗ này ngây ngốc làm gì, xem kịch vui sao? Còn không nhanh chóng đi lên giúp Bổn cung ngăn lại tiện tỳ này!”
Gia Luật Vân La ra lệnh một tiếng, một đám nô tài lập tức hồi thần trí. Dưới ánh mắt hung ác ác độc nhìn chằm chằm của nàng ta, cũng không dám có chút chậm trễ cùng chần chờ, thật cẩn thận hướng đến nàng ta cúi người thi lễ, đứng thẳng lĩnh mệnh đi tới chỗ Tâm Vân.
Đang lúc hai bên giằng co, một thanh âm âm hàn uy nghiêm bỗng dưng vang lên: "Các ngươi đang làm cái gì ở đây?.”
Ngay sau đó, Long Ngự Tà mặc long bào vàng sáng bước vào, lệ khí và khí lạnh như băng đầy người tỏa khắp toàn bộ trong điện, sợ tới mức một đám nô tài không tự chủ được xụi lơ quỳ xuống, dập đầu thi lễ.
"Nô tì khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế," Gia Luật Vân La cùng đám mỹ nhân quý nhân tài tử cũng đều quỳ xuống chỉ có Phong Linh Tuyết không hành lễ, chỉ cúi cúi người.
"Rốt cuộc là sao thế này?” Mặt Long Ngự Tà âm trầm, lời nói lạnh nhạt đảo qua mọi người quỳ dưới đất, giọng điệu lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi. "Tuyết Nhi, mặt của nàng làm sao vậy?” Tầm mắt định ở trên má phải rõ ràng sưng đỏ của Phong Linh Tuyết, đáy lòng vọt lên một cơn tức giận.
"Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên là bị Hoàng quý phi đánh!” Phong Linh Tuyết lạnh nhạt trả lời, giọng điệu tương đối mới lạ. Từ lần đó hoàng thượng nhẫn tâm đem ca ca của nàng nhốt vào Thiên Lao hơn nữa phạt nàng cấm túc, nàng vẫn sinh lòng oán hận với hoàng thượng, nói chuyện với hắn cũng là lời nói lạnh nhạt. Dù sao ca ca đi rồi, cuộc sống của nàng sớm không có lạc thú gì, cũng không sợ hoàng thượng trách tội trừng phạt vô lễ của nàng.
Hừ, đều là Gia Luật Vân La người đàn bà kia ép ca ca của nàng đi. Vào cung không bao lâu đã chạy đến trước mặt hoàng thượng nói xấu ca ca của nàng đùa giỡn nàng ta, muốn gây rối đối với nàng ta. Tức giận nhất là hoàng thượng cũng tin, còn giận dữ với ca ca của nàng. Cuối cùng làm cho ca ca của nàng không thể không chào từ giã chức Thừa tướng, một mình du ngoạn bên ngoài, còn thề cả đời này tuyệt không quay về Hoàng Thành.
"Hoàng thượng, nàng ta đánh ta một bạt tai, ta bây giờ muốn trả lại cho nàng ta, hi vọng hoàng thượng đừng ngăn cản!" Phong Linh Tuyết mặt không chút thay đổi nhìn Long Ngự Tà, thấy hắn không có phản ứng gì, thích thú cười lạnh đi đến trước mặt Gia Luật Vân La vẻ mặt kinh ngạc oán giận.
"Hoàng thượng” Gia Luật Vân La ủy khuất gọi một tiếng, nàng không tin hoàng thượng thật sự trơ mắt nhìn mình bị Phong Linh Tuyết đánh mà không động.
"A, còn không hết hy vọng sao? Hoàng thượng sẽ không quản ngươi đâu!” Phong Linh Tuyết trào phúng cười một tiếng, dứt lời, vung tay lên. Chẳng qua là khi tay nàng gần sát mặt Gia Luật Vân La một ly thôi thì lại bị một bàn tay to lớn khác mạnh mẽ ngăn cản.
"Hoàng thượng, ngài?" Phong Linh Tuyết quay đầu, có chút không dám tin nhìn Long Ngự Tà nắm cổ tay mình. "Ngài lại giúp đỡ ác nữ tử này khi dễ ta, chẳng lẽ ngài thật sự thích nàng ta sao? Vậy Ca Nhi muội muội đâu rồi, chẳng lẽ hoàng thượng đã đem Ca Nhi muội muội quên đi?”
"Tuyết Nhi, đừng hồ nháo!” Long Ngự Tà thần sắc phức tạp nhìn Phong Linh Tuyết một cái, mặt lạnh trầm giọng nói. "Nàng trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đi, trẫm lập tức bảo tiểu Đức tử đưa tuyết phu cao qua đây cho nàng, chỉ cần bôi hai lần vết thương trên mặt nàng sẽ có thể khỏi.”
"Ý tốt của Hoàng thượng Tuyết Nhi tâm lĩnh, thuốc ngoại thương Linh Tuyết cung còn nhiều mà, không cần hoàng thượng lại lo lắng phái tiểu Đức Tử đưa đến đây!" Phong Linh Tuyết rút tay mình về, oán hận xoay đầu đi, sắc mặt từ từ lạnh như băng.
Long Ngự Tà hình như có chút bất đắc dĩ nhìn Phong Linh Tuyết một cái, thầm thở dài khẩu khí, quay đầu xem Tần phi và nô tài quỳ trên mặt đất: "Tất cả đứng lên đi, quay về cung điện của các ngươi! Sau này nếu ai còn dám tiến đến Linh Tuyết cung gây chuyện, vậy đều đến lãnh cung hết cho trẫm.” Thanh âm âm hàn lạnh lùng, lạnh như băng sợ tới mức mọi người quỳ xuống đất thở cũng không dám thở gấp một tiếng, run rẩy đứng dậy, cung kính lùi về sau, tựa như lấy được đại xá nhanh chóng lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, trong chánh điện chỉ còn lại có Long Ngự Tà, Phong Linh Tuyết, Tâm Vân, cùng với Gia Luật Vân La vẻ mặt không cam lòng. Hừ, hoàng thượng tuy rằng không để cho mình tìm Phong Linh Tuyết phiền toái, nhưng hắn mới vừa rồi còn ngăn cản Phong Linh Tuyết đánh mình. Nàng biết, hoàng thượng sẽ không trơ mắt nhìn mình bị người khác khi dễ. Tiến cung hơn nửa năm, nàng cũng không tin hoàng thượng đối với nàng không có một chút ý thích.
Long Ngự Tà nhíu mày liếc Gia Luật Vân La một cái, trên vầng trán dày vẻ giận dỗi: “Ái phi, nàng còn đứng đó làm gì? Còn không đi?” Dứt lời, xoay người hướng ngoài điện đi đến.
"Đã biết, bây giờ nô tì lui ra.” Gia Luật Vân La bất mãn bĩu môi, đây là lần đầu tiên hoàng thượng dùng giọng điệu đông cứng lạnh như băng nói với nàng, đều là tiện nữ Phong Linh Tuyết này làm hại.
Gia Luật Vân La hung tợn trừng mắt nhìn Phong Linh Tuyết một cái, mới xoay người không tình nguyện theo sát ở phía sau Long Ngự Tà.