Quân Có Bệnh Không

Chương 73

Chuyện cũ mười ba năm trước, với triều đình, với Tô gia, cũng không phải hào quang lớn lao gì, nó biến mất ở trong bộ binh tịch sách, cũng phủ đầy bụi trong trí nhớ của y. Hôm nay phủi bụi lại lần nữa lật ra, không tự chủ được lại thuận theo nhớ tới rất nhiều chuyện.

Tô Thế Dự tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay điểm nhẹ trên huyệt thái dương, giữa đầu lông mày lại hiện ra một chút mệt mỏi. Ngoài phòng dần dần hạ xuống một cơn mưa thu, tí tách tí tách mà sinh ra cảm giác mát mẻ.

Tràng trận chiến năm đó vẫn chưa đánh xong, phụ thân liền đóng cửa cấm túc y, vẫn luôn chờ trở lại Trường An, khiến người đem xiêm y của Tô Thế Dự toàn bộ đổi thành bạch sam, cũng nghiêm lệnh cấm chỉ y động thủ cùng bất luận kẻ nào.

Mà thiếu niên ít nhiều cũng sẽ có chút phản nghịch, huống chi y từ trong xương còn có một cỗ cố chấp, chỉ là bị tính tình ôn hòa che giấu đến không rõ ràng lắm.

Khi đó thúc phụ Tô Hành còn chưa bị biếm trích rời khỏi kinh, ngồi trong từ đường cùng Tô Quyết nghị sự, thiếu niên Tô Thế Dự từ hành lang đi qua, sau khi hành lễ vấn an sau đó đang muốn rời đi, lại bị Tô Quyết gọi lại:

“Dự nhi, ngươi qua đây.”

Tô Thế Dự đi vào nội đường, đứng trước mặt bọn họ.

“Nâng cánh tay lên.” Tô Quyết nói.

Tô Thế Dự liếc nhìn phụ thân, chần chờ trong nháy mắt, vẫn là chậm rãi giơ tay lên, bên trong sườn ống tay áo nho bạch có một chút vệt màu hồng được nước tẩy qua, mơ hồ còn mang theo mùi máu tanh.

Sắc mặt Tô Quyết hơi trầm xuống, “Ta nói với ngươi cái gì?”

Tô Thế Dự rũ mắt xuống, không trả lời.

“Ai đại ca, quên đi thôi.” Tô Hành không nhịn được lên tiếng, “Ngươi cũng không phải không biết trong kinh gần đây không yên ổn, bên Hung Nô kia điên cuồng ngang ngược chiếm ruộng đất, những người khác cũng muốn trộn lẫn một phen, Dự nhi cũng đã lớn như vậy, có thể tự che chở chính mình, ngươi cũng không thể để nó bị người đuổi gϊếŧ lại không động đậy tay chân được?”

“Nó động thủ mới càng xảy ra chuyện, nếu có thể hảo hảo bảo vệ chính mình, ta cần gì phải đến mức hạ lệnh cấm với nó?” Tô Quyết ngược lại nhìn về phía Tô Thế Dự, “Ngươi bây giờ gan lớn, lời vi phụ nói cũng có thể không nghe?”

Tô Thế Dự thấp giọng nói: “Không dám.”

“Trước không phát hiện qua, đây là lần đầu tiên?”

Tô Thế Dự hơi dừng lại, mới nói: “Không phải.”

“Quỳ xuống.”

Y theo tiếng quỳ xuống, hạ nhân bên cạnh được Tô Quyết ra hiệu, mang nhuyễn tiên

(roi mềm)

đi tới. Tô Hành lúc này đổi sắc mặt, vội đi theo, “Đều đã thẳng thắn nói hết cũng vô ích, còn mang gia pháp lên làm cái gì? Đại ca, Dự nhi nó dù sao vẫn còn nhỏ…”

Tô Quyết nói: “Không phải vừa rồi ngươi mới nói nó lớn?”

Tô Hành: “…”

“Người đã mười lăm, mười sáu tuổi, từng đánh giặc, từng gϊếŧ người, trong lòng cái gì cũng đã rõ ràng, còn nhỏ cái gì?” Tô Quyết nắm chặt roi, “Hiện tại không quản, nó không sửa được, sớm muộn gì cũng sẽ bị chính mình hại chết.”

“Nhưng là…” Nói đến một nửa, Tô Hành liền thấy Tô Thế Dự im lặng nãy giờ không lên tiếng đã giơ tay cởi vạt áo, vội gấp gáp hỏi: “Có nói thoát áσ ɭóŧ đánh sao, trời rất lạnh, ngươi cởi xiêm y ra làm gì, còn sợ không đủ đau? Còn không mau mặc vào!”

Tô Quyết nghiêng đầu trừng Tô Hành liếc mắt một cái, lại không lên tiếng, xem như là ngầm cho phép.

Tô Thế Dự liền chỉnh lý tốt vạt áo, thấp giọng nói: “Đa tạ thúc phụ.”

Tô Hành hàm hồ đáp một tiếng, trông thấy tầm mắt Tô Quyết mới ngượng ngùng ngồi về vị trí cũ.

“Dự nhi, ” Tô Quyết đứng phía sau y, cũng không vội động thủ, “Biết ta tại sao cấm ngươi dùng võ sao?”

Tô Thế Dự nói: “Biết.”

Tô Quyết gật gật đầu, “Vừa nãy ta đã nói với thúc phụ ngươi, lúc nói với nương ngươi nàng cũng đã đồng ý, ta sẽ không mang ngươi ra chiến trường nữa, về sau ngươi chỉ cần học làm một cái văn thần.”

Tô Thế Dự đột nhiên sửng sốt, khó có thể tin ngước mắt lên.

“Có vấn đề?” Tô Quyết trầm giọng nói.

Y không chút do dự, “Ta không muốn.”

‘Ba’ một tiếng nhuyễn tiên hạ xuống, trên lưng thiếu niên nhất thời thấm mở một đạo vết máu, y không khỏi run lên, lại cắn răng lập lại một lần nữa: “Ta không muốn.”

“Dự nhi!” Tô Hành chấn động.

“Hài nhi có lỗi, cứ việc trách phạt là được, nhưng phụ thân vì sao phải ra quyết định như vậy?” Tô Quyết không có hạ thủ lưu tình, vết roi đan xen in lên bạch sam, trên lưng giống như một mảnh lửa thiêu đau đớn, y lại lên tiếng nói: “Tô gia ta bốn đời lĩnh binh, xuất ra bao nhiêu danh tướng, cơ hồ không người lựa chọn theo văn, phụ thân và thúc phụ cũng đều là người sống trên sa trường, vì sao phải để ta làm văn thần?”

“Ta đã quyết định, ngươi không cần nhiều lời.”

“Phụ thân vì sao lại quyết định như thế?” Tô Thế Dự truy hỏi.

Tô Quyết nắm roi để trên lưng y, không thể nhịn được nữa: “Tô gia bốn đời, không thiếu một tướng quân như ngươi!”

Tô Thế Dự đột nhiên nhìn về phía Tô Quyết, kinh ngạc đến cực điểm: “Phụ thân…”

“Quỳ cho tốt!” Tô Quyết một tiếng quát chói tai đánh gãy lời y.

“Nhanh đi mời đại tẩu tới.” Tô Hành một bên hạ thấp giọng dặn dò, một bên không ngừng nhìn về phía điệt nhi

(cháu trai)

người tràn đầy mồ hôi lạnh. Bọn hạ nhân đều sợ đến nín thở, bên trong thính đường chỉ còn một tiếng roi nghe đến làm cho người kinh hãi run sợ.

Tô Quyết ngừng tay, thở hổn hển không ngừng, cũng không biết là mệt hay là tức giận, hắn nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, “Ta cho ngươi một cơ hội nhận sai.”

Thiếu niên gầy gò sắc mặt tái nhợt một mảnh, vành môi căng thẳng, “Hài nhi không biết mình sai ở chỗ nào rồi.”

Tô Hành chấn động trong lòng, căn bản không dám nhìn tới sắc mặt đại ca, thấp giọng khuyên bảo: “Dự nhi!”

Tô Thế Dự hồn nhiên không để ý tới, tự mình nói: “Hài nhi từ nhỏ liền nghe phụ thân giáo huấn, một lòng ngóng trông sa trường chinh chiến, nguyện vì quốc vong thân chịu chết, không muốn suốt ngày ở trên triều đình câu tâm đấu giác

(đấm đá lẫn nhau), có lỗi sai nào đáng để nói? Là ngài dạy ta hành quân binh pháp, cũng là ngài từng lần từng lần một nói cho ta, làm thế nào để báo quân hoàng kim đài thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử*.”

“Nhưng ngươi còn có thể lĩnh binh đánh trận sao?” Tô Quyết quát mắng, siết chặt trường tiên trong tay hơi run rẩy, trên roi huyết châu lăn xuống, “Chỉ bằng vào mạng của bốn ngàn quân kia, ngươi nên sớm bị đẩy ra ngoài chém! Ngươi nhìn cho kỹ bộ dáng của ngươi bây giờ, lúc gϊếŧ người chính mình lại càng không tiếc mệnh, ai cũng không chịu đi tin, coi như cho ngươi ra sa trường, ngươi có thể một người đánh hết thảy trận chiến? Ngươi dựa vào cái gì khiến những binh sĩ kia nghe ngươi tin ngươi? Ngươi còn có tư cách gì đi làm một người tướng lãnh?”

Cánh tay đặt bên người nắm chặt thành quyền, Tô Thế Dự không nói một lời, thương thế của y hằn đầy lưng, sam y nho bạch gần như cũng bị máu tươi nhiễm thấu, lại vẫn không chịu cúi đầu.

Tô Quyết nhìn y, đột nhiên vứt đi nhuyễn tiên, một phen rút ra trường kiếm treo trên tường, “Xem ra ta nói ngươi nghe không lọt, được, nếu sớm muộn cũng phải chết trên tay người khác, chi bằng để vi phụ trước tiên kết thúc cái tên nghịch tử nhà ngươi này!”

Kiếm quang như tuyết, chiếu vào trên mặt Tô Thế Dự.

Tô Hành bất chấp suy nghĩ nhiều, nhào tới ngăn cản Tô Quyết, “Đại ca!”

“Phu quân!” Tô phu nhân vọt vào, liền vội vàng đem Tô Thế Dự che chở vào trong ngực, còn chưa kịp nhìn kỹ thương thế khắp người, nước mắt đã tràn đầy cả vành mắt, “Dự nhi…”

Tô Thế Dự nắm chặt tay Tô phu nhân, lòng bàn tay lạnh lẽo, lại cong lên khóe môi đối với nàng khẽ cười một cái.

Tô Quyết đẩy Tô Hành ra, trầm mặc nhìn trong chốc lát, sau đó đem trường kiếm ném xuống trước mặt Tô Thế Dự, “Đến từ đường kiểm điểm, ai cũng không cho phép đưa cơm bôi thuốc cho nó, khi nào suy nghĩ kỹ càng thì trở ra.”

Gia chủ ra lệnh, thủ vệ từ đường tự nhiên không dám qua loa, tuy rằng đau lòng tiểu công tử mang thương tích quỳ ở bên trong, nhưng đối mặt với phu nhân cũng không dám làm trái lệnh, khó xử không thôi: “Phu nhân thứ lỗi, thuộc hạ là thật sự không thể để cho ngài đi vào!”

“Con trai của ta quỳ ở bên trong, ta chỉ muốn gặp cũng không được sao?” Tô phu nhân ngữ khí ôn hòa, thái độ kiên định.

“Ngài cũng biết, lão gia không cho phép người khác đi vào, huống chi ngài còn…” Thủ vệ liếc nhìn hộp cơm thị nữ cầm đứng phía sau phu nhân, lắc lắc đầu.

Tô phu nhân thở dài, từ trong tay áo lấy ra một viên ngọc bội, là “dương chi bạch ngọc” thượng hạng, tỏa ra ánh sáng lung linh, nàng nhẹ giọng nói: “Lời của ta đã không có trọng lượng nữa sao?”

Thủ vệ nhất thời hoảng loạn luống cuống, “Phu nhân, ngài, ngài làm cái gì vậy? Không cần lấy ngọc bội ra, địa vị của ngài ở trong phủ cũng không cần phải nói, thuộc hạ vạn vạn không dám đối với ngài bất kính a!”

“Vậy ngươi để ta gặp Dự nhi một lần, yên tâm, ta sẽ không ở lâu.”

“Nhưng là phu nhân…”

“Nếu phu quân trách tội, tự nhiên có ta thay ngươi nói chuyện, kính nhờ.”

Thủ vệ ngậm miệng lại, do dự nhìn ngọc bội một chút, lại nhìn một chút thần sắc khẩn thiết của phu nhân, rốt cục sau khi tránh né tầm mắt, mới để bọn họ đi.

Tô Thế Dự quỳ xuống đối diện bài vị tổ tiên, nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn lại. Tô phu nhân ngồi xuống trước mặt y, mở ra hộp cơm thị nữ đưa lên, “Đây đều là nương tự mình làm, Dự nhi, ngươi trước ăn một chút, chờ chút ta lại bôi thuốc cho ngươi. Không có chuyện gì, thúc phụ ngươi đang khuyên phụ thân, hắn trong thời gian ngắn không qua được.”

Tô Thế Dự nhìn nàng, lắc lắc đầu, chỉ thấp giọng nói: “Nương.”

Thiếu niên âm sắc thanh nhuận có chút phát khàn, Tô phu nhân nghe được trong lòng phát khổ, không khỏi viền mắt lại đỏ, “Ngươi nói ngươi hà tất phải làm phụ thân tức giận như vậy?” Nàng giơ tay xoa xoa trên mặt Tô Thế Dự, “Tính tình của hắn ngươi còn không rõ sao? Nói lời xin lỗi, cúi đầu nhận sai, nếu không thì đừng nhẫn nhịn nữa, khóc lên, lòng hắn mền nhũn, làm sao sẽ cam lòng phạt ngươi?”

Tô Thế Dự rũ mắt xuống, không hé răng.

Tô phu nhân thấp giọng thở dài, “Oán phụ thân ngươi?”

“Không có.” Y nói: “Hài nhi biết phụ thân kỳ thực cũng không đành lòng, tay hắn cầm roi còn run lên, rút kiếm nói muốn gϊếŧ ta, là bởi vì rốt cuộc không xuống tay được, muốn để thúc phụ ngăn cản hắn. Nếu ta lại rơi lệ, phụ thân sẽ càng khổ sở hơn.”

Tô phu nhân ngẩn ra, lập tức ôm lấy Tô Thế Dự, nước mắt không một tiếng động trượt rơi xuống, “Con trai ngốc của ta, tính tình này của ngươi, khổ là chính mình a.”

Phía sau truyền đến một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở, Tô Thế Dự vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, “Nương.”

Tô phu nhân buông y ra, quay đầu nhìn lại, một phương sắc nắng xuyên qua cửa nghiêng lọt vào trong từ đường, Tô Quyết gánh lấy ánh sáng đứng trước cửa, không thấy rõ biểu tình.

Tô phu nhân vội vã xoa xoa nước mắt, “Phu quân, bỏ qua cho Dự nhi…”

“Ta mới vừa nghe được.” Tô Quyết giơ tay đánh gãy lời nàng, chậm rãi đi vào, dừng trong nháy mắt, quỳ theo ngồi xuống, nhìn ngang Tô Thế Dự, “Ta thấy ngươi vẫn còn không cảm thấy mình có lỗi?”

Tô Thế Dự lặng lẽ không nói.

“Ta chỉ có một đứa con trai là ngươi.” Tô Quyết đột nhiên nói, “Ngươi có biết ta đối với ngươi hà cầu?”

“Kiến công lập nghiệp, không làm nhục sư môn Tô gia.”

Tô Quyết yên lặng nhìn Tô Thế Dự một lúc lâu, đột nhiên không có dấu hiệu nào nở nụ cười, khuôn mặt hắn lạnh lùng, rất ít khi có vẻ mặt ôn hòa, lúc này nở nụ cười giữa hai hàng lông mày càng hiện ra một tia ôn nhu, “Sai rồi.”

Tô Thế Dự ngoài ý muốn nhìn hắn.

“Ta hi vọng ngươi hảo hảo sống tiếp.” Không biết có phải là ảo giác hay không, thanh âm Tô Quyết ôn hòa rất nhiều, “Ta tình nguyện ngươi bình thường, thậm chí vô năng, chỉ cần có thể rời xa hung hiểm, cho dù vùi trong kinh thành cả đời không có cách nào nổi bật hơn người cũng không trọng yếu, chỉ cần bình an vui vẻ mà sống sót là tốt rồi.”

“Ta vẫn đối với ngươi nghiêm khắc, nhưng bây giờ, ta đột nhiên nghĩ có phải là ta sai rồi không? Ngày đó ngươi trở lại trước mặt ta, ta đã nghĩ ngươi chết rồi, nhưng ngươi còn sống, có thể trong mắt là ta xem không hiểu đồ vật, ngày đó xảy ra những chuyện gì, ta chưa từng hỏi ngươi, khẳng định ngươi cũng không dự định nói cho ta…. Là ta sơ sót, thẳng đến về sau mới phát hiện, nhi tử của ta thay đổi.”

“Dự nhi, ” hắn thật sâu thở dài một cái, “Phụ thân đời này chưa bao giờ hối hận qua, dù cho bị đánh bại, bị người lập mưu hãm hại. Nhưng lúc ban đầu mang ngươi ra chiến trường, cư nhiên đó là điều duy nhất, cũng là chuyện ta hối hận nhất.”

“Phụ thân…”

“Ta biết ngươi không tình nguyện, nhưng sa trường đã không thích hợp với ngươi.” Tô Quyết nhìn y, “Báo quân hoàng kim đài thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử, câu nói này đặt ở trên triều đình cũng giống vậy, nó mấu chốt ở chỗ, người nhà họ Tô ta, vô luận văn thần hay võ tướng, cũng đều là chí tử tận trung

(đến chết vẫn trung thành).”

Thiếu niên trầm mặc một lúc lâu, mãi đến tận khi Tô phu nhân nắm chặt tay y, Tô Thế Dự mới phảng phất thức tỉnh hoàn hồn, trầm thấp đáp: “Vâng.”

Thái úy cùng Ngự Sử đại phu về triều, các phủ ty

(nơi điều hành làm việc)

thuộc quan tức khắc đem sự vụ bàn giao trở lại, bởi vì lúc trước tại Hoài Nam có trạm dịch truyền thông tin, cũng không tồn đọng bao nhiêu công vụ. Lúc lâm triều, vẫn là lấy việc Hoài Nam làm chủ.

Tây Lăng vương phái sứ thần trình lên lễ trọng cùng một phần danh sách quan lại, nói là ứng cử viên tiếp quản Hoài Nam đều đã được định tốt, mấy ngày nay khổ cực bệ hạ thay hắn vất vả, biểu đạt một cách uyển chuyển ý tứ để quân Nam Cảnh rút khỏi Hoài Nam.

Lúc đám người Hàn Trọng Văn đảm nhiệm, triều đình đối với Hoài Nam còn có lực lượng quản hạt

(thuộc quyền cai quản), kể từ đó, nơi kia liền chân thực mà rơi xuống nắm trong lòng bàn tay Tây Lăng vương rồi. Chỉ là Hoài Nam vốn là hoa thành của Tây Lăng phong quốc, quan lại tự nhiên nên do Lý Thừa Hóa một tay ủy nhiệm, đặc biệt đến bẩm báo đã là cho triều đình mặt mũi đầy đủ, huống chi lúc trước triều đình phái đi quan lại liên thủ cất xuống một mầm họa lớn như vậy, Lý Thừa Hóa cũng chưa từng nhân cơ hội đòi hỏi bàn giao, nghĩ như thế nào cũng không có lý do từ chối hắn.

Sau đó chính là trừng trị các quan chức có liên quan đến vụ án, đối với Lạc Tân truy phong hậu táng. Rất nhiều thần tử nhớ tới tình cảnh lúc trước quần chúng xúc động phẫn nộ mà chỉ trích Lạc Tân làm phản, trên mặt không khỏi có chút lúng túng, Lý Duyên Trinh thấy bầu không khí ngưng trọng, đột nhiên nói chuyện không đâu mà nhắc nhở mấy ngày sau là tiết thiên thu, nói là vừa vặn Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự hồi triều, không bằng hành cung ra ngoài thành thiết yến, một phen xử lý đại sự. Văn võ bá quan không nói gì mà nhìn hắn, nhìn sắc mặt cũng không được khá hơn.

Sau khi tan triều, Hình bộ Thượng Thư Lục Sĩ cùng Tô Thế Dự cùng đi ra ngoài, “Tô đại nhân, xe tù áp giải từ Hoài Nam đã đến, xử trí cụ thể ta e rằng còn phải lại hỏi ngài một chút.”

“Lục đại nhân không cần khách khí, nếu như có yêu cầu cứ việc tìm ta là được rồi.” Tô Thế Dự cười nói.

“Vâng, vậy ta trước hết cảm ơn ngài.” Lục Sĩ bỗng thở dài một cái, “Nói đến, những phạm nhân này bên trong có không ít người ta từng qua lại, thời điểm ở trong triều cộng sự nhìn bọn họ đều đang êm đẹp, tại sao vừa đến Hoài Nam liền thành như vậy?”

Tô Thế Dự nghe vậy cũng hơi nhíu lông mày, chưa mở miệng, bên cạnh truyền đến một thanh âm khác: “Bởi vì những người kia vốn là tâm thuật bất chính, chỉ có điều bởi vì thành Trường An chính là dưới chân thiên tử, bọn họ còn không dám tùy ý làm bậy.”

Công bộ Thượng thư Nhạc Vũ Hiên đi tới, hướng bọn hắn nở nụ cười, “Tô đại nhân, Lục đại nhân.” Hắn nhìn quanh một vòng, như là phát hiện cái gì, hỏi Tô Thế Dự: “Kỳ quái, sao lại không thấy Sở đại nhân?”

Tô Thế Dự hơi dừng lại một chút, Lục Sĩ không nhịn được nói trước: “Lời này của Nhạc đại nhân mới là kỳ quái, tại sao lại tìm chúng ta hỏi Sở thái úy?”

“Trước khi hạ triều Tô đại nhân không phải đều đi cùng Sở đại nhân sao? Không sợ Lục đại nhân chê cười, ta có đến vài lần muốn tiến lên tiếp lời, đều bị mắt lạnh của Sở đại nhân dọa cho trở lại đây!” Nhạc Vũ Hiên nở nụ cười, lại có chút buồn bực: “Làm sao? Tô đại nhân lần này cùng hắn đi Hoài Nam tra án lâu như vậy, dọc đường đi sớm chiều đối lập, cảm tình hẳn là phải bộc phát hết rồi, ta còn tưởng rằng chờ sau khi các ngươi trở lại, Sở đảng Tô đảng nên bắt tay giảng hòa mới phải, tại sao trước mắt xem ra lại là kém hơn rồi?”

Tô Thế Dự cười nhạt, “Cùng dĩ vãng cũng không khác biệt, Nhạc đại nhân đa nghi rồi.”

Nhạc Vũ Hiên ý vị thâm trường liếc mắt nhìn y, không tái truy hỏi.

Sở Minh Duẫn ở trong thư phòng, chịu nhịn tính tình đem hết thảy công văn sau khi rời kinh nhìn một lần. Thời điểm Tần Chiêu cầm một xấp mật lệnh tiến vào, hắn đang chống đỡ cái trán xem điều lệnh Chu Dịch bị gọi về từ biên quan Tây cảnh, nghe được động tĩnh nhấc lên mí mắt, thần sắc khó lường mà nhìn chăm chú Tần Chiêu trong phút chốc, hỏi: “Ngươi đây là có ý gì?”

Khuôn mặt Tần Chiêu tê liệt vạn năm bất biến như khối băng, đem mật lệnh đặt bên tay hắn, “Tìm hiểu tình huống.”

“Rắp tâm không để ta được thoải mái sao?” Sở Minh Duẫn dựa vào phía sau một chút, đẩy ra một xấp thư tín dày đặc, “Ta không nhìn.”

Tần Chiêu hỏi: “Tại sao?”

“Ta tại sao phải xem? Bên trong bằng vào danh nghĩa của ta hạ xuống cái mệnh lệnh gì ta đều đoán được, ngoại trừ kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta còn có thể có ích lợi gì?” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, gập đầu ngón tay để dưới cằm, đầy hứng thú mà nhìn Tần Chiêu, “Sư đệ, ta thực sự là không hiểu, Thế Dự nhà ta trêu chọc ngươi rồi, ta đối với y chưa từng làm qua cái gì, trước thúc giục ta gϊếŧ y, hiện tại lại đem thư y ngụy tạo đưa tới, là dự định buộc ta hết hy vọng?”

Tâm tư bị trực tiếp vạch trần, Tần Chiêu trong nháy mắt lúng túng, lập tức liền biến thành khϊếp sợ, “Ngươi còn không hết hi vọng?”

“Không thể?” Sở Minh Duẫn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Nói như thế nào đây, nhiều ít còn có chút sinh khí, nhưng coi như là ta sinh khí, nhưng đầy đầu đều là y.”

Tần Chiêu quả thực không thể nào hiểu được, một loại kích động muốn mắng tỉnh hắn xông lên cổ họng, thời điểm mở miệng lại chỉ còn lại một câu khô cằn: “Hồ đồ!”

Sở Minh Duẫn thờ ơ nở nụ cười, “Chẳng bằng ngươi nói ta hết thuốc chữa.”

Tần Chiêu ngậm miệng lại, không phản ứng hắn.

“Sư đệ, ” Sở Minh Duẫn chậm rãi mở mắt ra, thần sắc tùy theo nghiêm chỉnh, “Ta không muốn lại hao tổn, thơi cơ gần đến thì động thủ.”

“Động thủ?” Tần Chiêu không kịp phản ứng.

“Ừm, ta triệt để thấy rõ, Đại Hạ mười mấy năm qua kỳ thực căn bản không có biến hóa. Mười ba năm trước, Hung Nô cử binh xuôi nam, quận trưởng bỏ thành chạy trốn, đầy tớ càng không cần phải nói, còn có bao nhiêu thủ tướng phản bội đi theo địch; mười ba năm sau, người có tâm thêm chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thì có hơn trăm tên quan chức làm loạn đồ thành, dứt bỏ thân nhân bọn họ không nói, là triều đình lại trị

(tác phong và uy tín của quan lại thời xưa)

có vấn đề. Căn cơ đều mục nát, cố tình còn cố thủ cái gì phương pháp tổ tông không thể đổi.” Sở Minh Duẫn tiếu ý khinh miệt, “Kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, cũng nên vong.”

Tần Chiêu nhìn hắn, “Muốn bức vua thoái vị sao?”

Sở Minh Duẫn lắc đầu, “Thế Dự nếu đã biết được ta muốn làm cái gì, không thể nào không đề phòng chút nào, huống chi thế lực của ta vừa mới thụ tổn hại, bức vua thoái vị trước mắt là con đường không sáng suốt nhất. Mấy ngày nữa Lý Duyên Trinh phải rời thành đến hành cung thiết yến tiết thiên thu, ngươi dẫn người tới mai phục, chỉ cần hắn vừa chết, ta tự có biện pháp khiến bách quan cầu ta đăng cơ.”

“Vâng.”

“Cấm quân đã là người của ta, cụ thể ta sẽ lại an bài. Thời điểm đó trên đường trở về bọn ngươi lại động thủ cũng không muộn, để tên tiểu hoàng đế cuối cùng này hảo hảo chơi cho thống khoái.” Bên môi Sở Minh Duẫn hiện lên một ý cười lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Khi nào sinh, khi nào tử, nghe vào ngược lại rất tốt, không phải sao?”

Chú thích:

*Báo quân hoàng kim đài thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử: Trích trong bài thơ “Nhạn môn thái thú hành- Lý Hạ”

Hắc vân áp thành thành dục tồi,

(Mây đen trên thành như muốn đè nát thành,)

Giáp quang hướng nhật kim lân khai.

(Áo giáp v àng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng.)

Giốc thanh mãn thiên thu sắc lý,

(Tiếng tù và thổi vang trời trong sắc thu,)

Tái thượng yên chi ngưng dạ tử.

(Ban đêm quan ải màu tía như phấn kẻ lông mày.)

Bán quyển hồng kỳ lâm Dịch thuỷ,

(Cờ đỏ cuốn một nửa khi quân tới sông Dịch,)

Sương trọng cổ hàn thanh bất khởi.

(Sương mù dày, trời lạnh, trống thúc quân không nổi.)

Báo quân Hoàng Kim đài thượng ý,

(Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim,)

Đề huề Ngọc Long vi quân tử.

(Nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết.)