Hôn Ước Gia Tộc

Chương 12: Nghi ngờ

Đêm tiệc đã tàn, khi vị khách cuối cùng đã ra về mà Hiên Viên Hoàng và Cố Mạt vẫn chưa trở lại.

Ba nhỏ thức chờ đến mười hai giờ khuya vẫn không thấy bóng người đâu, vung tay tức giận nói: "Mặc kệ chúng nó, đi ngủ thôi!"

Khiết Vũ như trút được gánh nặng, hôm nay anh đã mệt muốn chết rồi, rất muốn đi ngủ.

Về đến phòng, Khiết Vũ ngâm mình trong bồn tắm, cố gắng chống chọi cơn mệt mỏi để xoa tinh dầu cho xong, anh cũng chẳng buồn hưởng thụ cái thú ngâm bồn tắm nữa, nhanh chóng lau khô người rồi lên giường, đắp chăn xong nặng nề đi vào giấc ngủ.

Khiết Vũ đang ngủ ngon thì bị lay dậy. Anh mơ màng nhìn Hiên Viên Long dưới ánh đèn mờ nhạt: "Hửm? Sao cậu còn chưa ngủ?"

Hiên Viên Long niết một bên vυ' Khiết Vũ làm anh đau phải thốt lên, Khiết Vũ không vui trừng lại cậu ta: "Hơn nửa đêm rồi, cậu muốn làm cái gì thì làm nhanh lên, tôi còn phải ngủ tiếp."

Hiên Viên Long nắm lấy cằm Khiết Vũ, lầm rầm: "Ai muốn làm anh? Tôi thấy là anh đang ước tôi làm anh thì có? Thế nào? Có phải rất muốn tôi đâm vào anh để bớt ngứa ngáy đúng không?"

Khiết Vũ hiện đang rất mệt mỏi, nhắm mắt lại, chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện dông dài với Hiên Viên Long: "Nhàm chán..."

Hiên Viên Long bất mãn lại nhéo vυ' anh lần nữa để anh tỉnh lại: "Anh tỉnh lại cho tôi, anh hãy nói thật cho tôi biết, có phải anh cố ý mua ngọc Quan Âm đúng không?"

"Cậu có ý gì?" Khiết Vũ lạnh lùng hỏi lại.

"Thực ra anh đoán được anh dâu nhìn thấy món quà này sẽ nổi giận nên chuẩn bị sẵn, anh muốn châm chọc anh ấy bởi vì anh ghen tị với anh ấy có phải không?" Hiên Viên Long từ trên cao nhìn xuống chất vấn Khiết Vũ, tựa như muốn từ vẻ mặt của anh tìm ra đáp án thật sự.

Tim Khiết Vũ đập thình thịch, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn bay mất, có cơn phẫn nộ như muốn bùng lên nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở lại, anh nhịn, nói chuyện với tên đần độn này có khác nào nói nhảm.

"Tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, nhưng cậu phân biệt rõ, tôi là vợ cậu, sẽ không làm chuyện ấu trĩ như vậy, đưa món đồ làm cậu ta tức giận thì tôi được cái gì? Không có não cũng không sao, nhưng đừng có đem ra dọa người khác. Cậu ba à, ngủ trễ sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh đấy." Khiết Vũ mỉm cười khinh bỉ, xong đẩy cậu ta ra rồi kéo chăn lên tiếp tục ngủ.

"Khiết Vũ!!! Anh dám mắng tôi không có não, dám mắng tôi ngu! Con mẹ nó anh còn dám ngủ, mau đứng lên nói rõ ràng cho ông là ai không có não, ai chỉ số thông minh thấp?" Hiên Viên Long lay lay Khiết Vũ không ngừng, anh bị phá đến phát bực cả ra: "Hiên Viên Long! Cậu không ngủ thì cút chỗ khác."

"Ngủ! Ông ngủ chết anh." Hiên Viên Long phì phò giật chăn ra khỏi, thô lỗ kéo áo ngủ của Khiết Vũ lên, mạnh bạo cắи ʍút̼ miệng anh, bàn tay to lần mò vào bên trong qυầи ɭóŧ, dùng hết sức nắn bóp bờ mông tròn của anh.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Khiết Vũ nào đâu còn buồn ngủ, bị hơi thở nóng hực của Hiên Viên Long châm ngòi, cơ thể anh cũng bắt đầu nóng lên. Từ sau khi ba nhỏ đưa anh mấy thứ để bảo dưỡng, anh và Hiên Viên Long còn chưa làʍ t̠ìиɦ lần nào, tính ra cũng lâu rồi.

Cả người Khiết Vũ nóng bừng, từng tế bào trên cơ thể đều phản ứng. Anh muốn. Anh muốn Hiên Viên Long ôm siết mình. Mặc kệ người con trai này không phải là người anh yêu, thậm chí còn không phải loại anh thích. Nhưng cho dù vậy anh vẫn sẽ hưởng thụ việc làʍ t̠ìиɦ này, anh sẽ không hề oán hận, Hiên Viên Long có ấu trĩ nhưng bù lại có một cơ thể cường tráng và dương v*t hơn người, e rằng ai đã từng được cậu ta ôm một lần sẽ không thể nào quên được.

Hiên Viên Long nhìn thấy bộ dáng động tình của Khiết Vũ lại nhịn không được mà nhạo báng: "Sờ sờ mấy cái đã quấn ông không tha. Muốn tôi đến vậy sao?"

Khiết Vũ không nói chuyện, vẫn tiếp tục tập trung hôn Hiên Viên Long, níu cổ, đưa cơ thể áp sát vào người cậu ta, thậm chí còn mở rộng hai chân ra chờ cậu ta an ủi.

Hô hấp của Hiên Viên Long càng lúc càng nặng nề, không chút thương hoa tiếc ngọc xoa nắn nơi giữa hai chân của Khiết Vũ, một ngón tay bắt đầu thâm nhập vào hoa tâm của anh. Ngón tay đang đâm vào bất thình lình ngừng lại, từ bên trong đóa hoa rút ra được một cái dương v*t giả bằng ngọc to cỡ ngón tay: "Đây là cái gì?"

Cơ thể chợt trống rỗng làm cho Khiết Vũ quấn Hiên Viên Long thêm chặt, chớp mắt nói: "dương v*t giả bằng ngọc..."

Hiên Viên Long tặc lưỡi nói: "Cái đồ chơi này thật trơn láng, bề mặt còn lấp lánh d*m thủy, cái miệng nhỏ của anh đã ngậm cái này bao lâu rồi?"

Khiết Vũ bất mãn cọ cọ, cắn tai Hiên Viên Long rồi thì thầm: "Mỗi ngày...để chăm sóc cơ thể."

Ngón tay Hiên Viên Long đã tìm được cửa sau của Khiết Vũ đang từng bước thăm dò, cũng nhanh chóng lại rút ra một dương v*t giả, lửa dục trong mắt cậu tức thì tăng vọt, cúi xuống nhay cắn hai đầu v* đã sưng đỏ của anh: "Mỗi ngày vợ đều chịu khó dưỡng hai cái lỗ nhỏ này là để chờ chồng đút cho ăn hử?"

"...Ừm..." Bên dưới của Khiết Vũ ngứa ngáy đến khó chịu, anh dạng chân thật lớn, cong eo lên cọ cọ vào người Hiên Viên Long: "Ngứa quá..."

Hiên Viên Long đẩy chân Khiết Vũ lên, đưa tay xoa d*m thủy đều khắp hoa huy*t và hậu huyệt, mùi hương tỏa ra làʍ t̠ìиɦ dục càng thêm nhộn nhạo, Hiên Viên Long lập tức cởϊ qυầи, bật ra hai cây thịt rồng sưng to, nhắm ngay nhụy hoa cọ cọ lung tung làm qυყ đầυ dính đầy d*m thủy trơn dính, đóa hoa mũm mĩm đỏ bừng nở rộ mời gọi hai cây thịt mau mau tiến vào. Hiên Viên Long đẩy mông Khiết Vũ lên cao hơn như muốn chạm cả vào đỉnh đầu, ngay lập tức, hai cây hàng nóng hổi của Hiên Viên Long sau một cú nhấp đã xông thẳng vào trong cơ thể của Khiết Vũ, khiến anh vừa đau vừa sướиɠ rên lên, cả người căng cứng, bên dưới thắt chặt, gắt gao cắn lấy hai cây thịt của cậu. Mồ hôi của Hiên Viên Long rơi lộp độp lên bờ ngực bằng phẳng của Khiết Vũ, thấy vậy cậu liền cúi xuống mυ'ŧ lên vòm ngực trắng nõn của anh: "Chặt quá... Vợ muốn kẹp chết chồng à? Mau thả lỏng, không thả là chồng mặc kệ luôn đấy."

Khiết Vũ hít một hơi thật sâu rồi từ từ buông lỏng cơ thể, Hiên Viên Long cuối cùng cũng được tự do, bắt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Khiết Vũ, thúc một phát thật mạnh đẩy cả người anh về phía thành đầu giường. Vừa nhanh vừa mạnh khiến Khiết Vũ không kịp thở, giống như một cành liễu đong đưa trước gió, kɧoáı ©ảʍ chảy khắp cơ thể, gương mặt anh đỏ đến lạ kỳ, kiều diễm đến nỗi ko lời nào có thể tả được. Anh để mặc cơ thể mình trầm luân theo từng nhịp va chạm của Hiên Viên Long.

Hiên Viên Long sau một hồi dũng mãnh cuối cùng cũng ra lần thứ nhất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn sâu vào trong cơ thể Khiết Vũ khiến anh phải thét to lên, cả người căng cứng, hai chân co quắp, nhưng hai mắt anh lại mở to ra vì ngạc nhiên, anh cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hiên Viên Long ở bên trong người mình nháy mắt đã bị cơ thể hấp thu, chỉ còn lại một ít là nằm lại trong đó, nếu may mắn có thể sẽ có một đứa con nhỉ. Nhưng phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị hấp thu kia cũng làm sáng tỏ được tác dụng của bộ công pháp, hèn chi ba nhỏ quý bộ công pháp đến vậy, nếu như có thể trường kỳ hấp thu tinh nguyên của nhà Hiên Viên, cho dù mỗi ngày chỉ một ít nhưng có được trường sinh bất lão lại càng đáng tin hơn. Hơn nữa như vậy cũng không sợ bị người nhà Hiên Viên phát hiện, bởi vì không cần phải cưỡng cầu, chỉ cần mỗi lúc làʍ t̠ìиɦ hấp thu một ít là đủ.

Hiên Viên Long quả nhiên không hề phát giác, sau một hồi nghỉ, bàn tay cậu lại bắt đầu lưu luyến trên mông Khiết Vũ: "Vợ à, giờ vợ còn lợi hại hơn so với trước kia nữa, là nhờ vào mấy cây dương v*t giả này sao? Chặt hơn da^ʍ hơn, vậy sẽ như vợ mong muốn, làm một trận đã đời luôn xong cho vợ tha hồ ngủ." Nói xong cậu lật người anh lại, vỗ vỗ mông anh rồi nói: "Nào, vểnh mông lên."

Khiết Vũ nâng eo lên cao, cả người mềm dẻo như không có xương, bờ mông cong cong mượt mà, bắp đùi thon dài rộng mở cho người đằng sau nhìn. Hiên Viên Long nghiền ngẫm thưởng thức, từ vị trí của cậu có thể nhìn thấy rõ đóa hoa nở rộ mới vừa bị cậu đâm chọc của Khiết Vũ, từ cánh hoa đỏ au đang tràn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c, cậu đưa tay chặn lại không cho chảy ra nữa: "Vợ nuốt hết vào, để chảy ra ngoài thật lãng phí, vợ không muốn có con sao? Vợ nhìn này, lần này chết không ít con rồi đấy, ha ha." Hiên Viên Long lại đưa tay kéo mông của Khiết Vũ sang hai bên làm lộ ra hậu huyệt ở bên trong vẫn còn dấu tích do cậu để lại, nhìn hậu huyệt đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm cậu nhíu mày, nhưng lập tức mỉm cười, lấy ngón tay quấy đảo bên trong nhụy hoa làm hậu huyệt co rút không ngừng đẩy ra dịch trắng. Hiên Viên Long cười trầm đυ.c, lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay xoa vào hai dương v*t của mình rồi nắm hai qυყ đầυ chà chà chọc chọc lên đóa hoa mềm mại, điều này làm Khiết Vũ nóng đến không chịu nổi, không tự chủ đong đưa mông mời gọi khiến động tác của Hiên Viên Long thô bạo hơn: "Đừng gấp, nhịn thêm chút nữa sẽ cho vợ sướиɠ đã luôn."

Hiên Viên Long cầm hai qυყ đầυ quấy đảo một hồi ngay tại lối vào của đóa hoa, cậu phát hiện lối vào tuy còn rất nhỏ nhưng đã ướt sũng, nghĩ đến bên trong vừa trơn vừa chặt, Hiên Viên Long chẳng buồn thương hoa tiếc ngọc, bắt đầu chèn một cây vào. Khiết Vũ rên lên một tiếng, hoa huy*t tự động cắn chặt khiến cậu không vào được nữa: "Gấp cái gì, mau thả lỏng."

Khiết Vũ thở không nổi nên cũng khiến nhụy hoa vô tình co rút lại, nhưng anh lại không biết vì sao Hiên Viên Long mãi vẫn chưa đi chuyển.

Hiên Viên Long thử nhấp một chút, cảm giác được bên trong đã hoàn toàn thả lỏng, lúc bấy giờ cười một cái rồi mới thử đưa hai ngón tay vào, quả nhiên Khiết Vũ đều nuốt trọn, cậu hưng phấn lại nhét vào thêm hai ngón tay nữa, đóa hoa mấp máy mấp máy, sau một hồi cũng ngậm hết toàn bộ. Hiên Viên Long mừng rỡ, vội vàng rút tay ra khiến Khiết Vũ bất mãn rên lên một tiếng, nhưng ngay lập tức đã bị cậu ta lấy cây thịt rồng còn lại đâm vào khe hở, không chút e dè mà đâm thẳng đi vào. Khiết Vũ bị đau la to: "Đau quá... aaa... đau quá... a... đi ra... đau... aaa." Anh ngưỡng cổ hét lên, đóa hoa bị đau đớn giống như bị lửa thiêu, nhưng len lỏi trong cơn đau lại là sự ngứa ngáy khó nhịn, vì chưa bao giờ được trải nghiệm như thế này khiến anh sinh ra ảo giác bụng mình đã bị Hiên Viên Long nhồi đầy, cái loại cảm giác này lại khiến anh cảm thấy rất yên lòng, cứ muốn mãi được ôm được nhồi đầy như thế này.

Hiên Viên Long phát hiện cơ thể của Khiết Vũ có biến hóa, hứng trí nhếch lên một nụ cười, rồi sau đó giữ chặt lấy mông anh bắt đầu va chạm.

"Ưm ư... lớn quá... căng quá..."

"Vợ có thấy sướиɠ không?"

"... Sướиɠ..."

"Có thích hai cây một lúc không?"

"... Thích... thích lắm... tuyệt lắm..."

"Thấy chồng có lợi hại không?"

"Lợi hại..."

"Sau này chồng đều bắn hết trong cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ này của vợ để vợ mang thai sinh con trai cho chồng."

Nghe được mang thai, Khiết Vũ lại càng kích động, ưỡn cong mông nghênh đón Hiên Viên Long, làm cho cậu ta càng thêm sảng khoái, vội ôm lấy anh đẩy nhanh tốc độ. Tiếng tinh hoàn của Hiên Viên Long đánh vào mông Khiết Vũ tạo ra âm thanh "bạch" "bạch" "bạch" quẩn quanh khắp phòng.

"Aaa... sướиɠ quá... nhanh... nhanh nữa... Tuyệt quá chồng ơi... aaa tớiii..."

Hiên Viên Long nghe vậy lập tức nắc thật nhanh: "Vợ thật mê hồn, giá như ban ngày vợ cũng đáng yêu giống như trên giường thế này có phải tốt hơn không. Sau này chồng sẽ dạy dỗ vợ lại, để vợ mỗi khi nhìn thấy chồng sẽ muốn ôm chồng, ngoan ngoãn hầu hạ chồng."

Thể chất của Hiên Viên Long vốn phi nhân loại, một đêm túng dục căn bản không hề bị ảnh hưởng, mà cậu cũng chẳng hề thương tiếc cho người đã hầu hạ mình, nếu thấy vừa lòng thỏa ý sẽ nhất quyết không bỏ qua, tiếng cơ thể va chạm "bạch" "bạch" vang vọng cả đêm cho tới hừng đông mới ngừng. Lúc này Khiết Vũ đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Khi Khiết Vũ tỉnh lại thì không biết đã là mấy giờ, Hiên Viên Long đã không còn ở trong phòng, chợt nhớ lại chuyện đêm qua và hiện tại anh không thể nào động đậy được.

"Đậu má..." Khiết Vũ chửi thầm một tiếng rồi nhận mệnh nằm tiếp.