Hiên Viên Long và Khiết Vũ ngồi cùng một bàn ở vị trí rất bắt mắt, trên chiếc bàn gỗ tinh xảo được bày đầy món ăn, có phục vụ xinh đẹp im lặng đứng một bên chờ sai phái.
Những người khác đều ngồi đằng sau bọn họ, cảm giác được những ánh mắt nóng rực bắn về phía mình khiến Khiết Vũ phải nhăn mày. Bỗng một bàn tay từ bên cạnh đưa qua, là của Hiên Viên Long, túm cổ anh kéo lại rồi hôn lên miệng, dương dương tự đắc: "Vợ tìm được cái gì phù hợp cho anh hai chưa?"
Khiết Vũ bình thản đáp: "Mới đưa danh sách đấu giá, thấy có một món rất được, nhưng phải để nhìn xem mới biết được."
"Cũng không còn sớm, tiệc sắp bắt đầu rồi, vợ nhìn trúng cái nào đâu?"
Khiết Vũ đưa tay chỉ lên tờ mục lục: "Là cái này."
Hiên Viên Long chợt hiểu ra: "A, đúng là rất phù hợp."
Vật mà Khiết Vũ nhìn trúng là một mảnh ngọc to bằng lòng bàn tay, được điêu khắc hình Quan Âm ngồi trên tòa sen, mang ý nghĩa cầu chúc sinh con đẻ cái. Đây là loại bạch ngọc Dương Chi cực kỳ quý hiếm, mà một miếng ngọc to như lòng bàn tay này lại càng khó kiếm hơn, đấu giá một hồi đã lên tới năm triệu, cuối cùng Khiết Vũ lấy mười triệu ra mua miếng ngọc này.
Hiên Viên Long cười nói: "Thứ này có vẻ tốt, sẽ là lễ vật tốt nhất đối với anh hai cho xem, nếu mà không quý xem như mắt mù hết rồi."
Khiết Vũ không nói gì, tặng ngọc Quan Âm ư, thứ này chẳng qua cũng chỉ là vật may mắn, còn thực sự có con hay không còn phải xem duyên phận, con cái không phải muốn có là có, mà con cái nhà Hiên Viên lại càng khó hơn. Nhà Hiên Viên hầu hết mấy đời đều là con độc đinh, ngẫu nhiên có đời cũng có anh em, nhiều nhất là ba người. Nhà Hiên Viên hiện tại ngoài Hiên Viên Long còn có anh trai Hiên Viên Hoàng, tình cảm anh em xem như không tồi, ba nhỏ có thể được gia chủ nhà Hiên Viên sủng ái cũng không phải không có lý do.
Khiết Vũ nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc, trong lòng cũng tự cười mình, có lẽ anh cũng cần một miếng ngọc Quan Âm giống thế này để cầu con, hiện giờ đang ầm ĩ với Hiên Viên Long chứ chẳng biết khi nào vị thiếu gia phong lưu này mới chịu yên tĩnh mà làm cái "ước pháp tam chương" nữa. Chẳn may Hiên Viên Long nổi tính bốc đồng không chịu về nhà thì cho dù có bản lĩnh cỡ nào thì một mình anh cũng không mang thai được...
Khiết Vũ gói ngọc Quan Âm lại thật đẹp, anh cũng không muốn xem tiếp buổi đấu giá nữa nên nói với Hiên Viên Long: "Đi thôi, ở nhà có lẽ khách khứa cũng đến rồi đấy."
Hiên Viên Long cười khẽ mấy tiếng, cũng cảm thấy nhàm chán nên khoát tay đi ra ngoài.
Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, mới bốn giờ chiều, mà bảy giờ tối buổi tiệc mới bắt đầu, Hiên Viên Long không muốn trở về, cũng không có ý đưa Khiết Vũ về, liền đi thẳng lên xe nổ máy, lúc này Khiết Vũ còn chưa có đi lên thì cậu ta đã xua tay nói: "Tôi đi dạo một lát."
"..."
Để mặc Khiết Vũ đang không biết phải làm sao, đang định gọi taxi thì có một chiếc xe chạy đến đỗ ngay trước mặt: "Khiết tổng đi đâu để tôi đưa đi?"
Khiết Vũ nhìn người đàn ông trẻ tuổi trong xe, anh và người này đã từng biết nhau trên thương trường, là đối thủ cạnh tranh, song cũng có thể xem như bạn bè vì có chung đề tài nói chuyện. Anh ta năm nay ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, trẻ tuổi đẹp trai giàu có, là đối tượng mơ mộng của biết bao cô gái, còn là con trai độc nhất của Lâm gia - Lâm Hiên.
Khiết Vũ không hề ngại ngùng, lập tức lên xe ngồi: "Cảm ơn! Lâm tổng cũng đến xem đấu giá à? Lúc nãy không để ý."
Lâm Hiên mỉm cười: "Tôi ngồi phía sau. Khiết tổng muốn đi đâu?"
"Về nhà. Đường có hơi xa, không phiền Lâm tổng chứ?"
"Không có gì, chiều nay tôi rảnh, cậu chỉ đường đi."
Khiết Vũ bổ sung: "Đừng gọi tôi là Khiết tổng nữa, tôi đã không còn làm ở đấy nữa."
Lâm Hiên nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại rời đi trong khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao? Không giống tính cách của cậu chút nào."
"Một lời khó nói hết được."
"Tôi không tin cậu thật sự vì một người con trai mà từ bỏ sự nghiệp... Huống chi cái loại thiếu gia ấu trĩ này..." Lâm Hiên mím môi không nói tiếp nữa.
Khiết Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, ấn kính xuống để hưởng thụ làn gió thổi vào: "Trong đời người có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, cho dù là người cứng cỏi cũng có lúc phải nhượng bộ."
"... Là nhà Hiên Viên ép cậu sao? Tôi không nghĩ ra được lý do nào khác nữa, cậu vốn không yêu cậu ta."
Khiết Vũ lắc đầu: "Ép buộc thì không có, là tự tôi cam tâm tình nguyện, hiện tại xem như là hy sinh nhiều thứ, nhưng biết đâu tương lai sẽ có thu hoạch nhiều hơn thì sao? Ha ha, ai mà biết được."
"Thu hoạch? Thu hoạch nhiều hơn thì thế nào? Người như cậu chính là quá trình thành công chứ không phải kết quả."
Tâm tư bị vạch trần khiến Khiết Vũ cảm thấy buồn phiền và mệt mỏi nên gắt gỏng: "Tôi tự biết được."
Lâm Hiên cũng im lặng, hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi chưa từng nghĩ đến cậu sẽ chấp nhận một người đàn ông."
Khiết Vũ bật cười: "Anh không biết còn nhiều lắm..."
"Phải không? Ngay chính bản thân cậu cũng không cho người khác hiểu mình cơ mà."
"Không liên quan." Khiết Vũ thản nhiên đáp.
Trên đường về nhà không được vui vẻ, lời nói hai bên có phần không hợp ý nhau, Khiết Vũ hiểu được ý tốt của Lâm Hiên, nhưng Lâm Hiên là người ngoài, sẽ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được vì sao Khiết gia có được như ngày hôm nay.
"Đến nơi rồi, cảm ơn anh."
Lâm Hiên nhìn ngôi nhà cổ thật lớn, dường như có một luồng khí áp bách phả vào người, cây cối sum xuê bao phủ lấy căn nhà tạo nên một không gian thật mỹ lệ nhưng lại thật quỷ dị: "Đây là nhà Hiên Viên ư?"
"Ừ."
Lâm Hiên không nói nhiều, nhìn Khiết Vũ hỏi: "Có thể cho tôi số điên thoại riêng được không?"
Khiết Vũ cầm theo vật đã mua bước xuống, lắc đầu: "Đến đây xem như kết thúc, tôi vào đây, cảm ơn anh." Nói xong liền quay lưng bước đi về phía căn nhà cổ.
Lâm Hiên nhìn bóng lưng anh từ từ biến mất, rồi lại nhìn lên tòa nhà âm u kia bất chợt cảm thấy lạnh người.
Hoàng hôn dần buông xuống, khách mời của nhà Hiên Viên đang lần lượt đến, sinh nhật của con trưởng nhà Hiên Viên chính là một ngày trọng đại, là một ngày hiếm có để mọi người họp mặt nhau. Khiết Vũ biết, những người này không nhất định đều là nhân loại, có thể yêu quái so với nhân loại còn nhiều hơn. Khiết gia nhà bọn họ nhiều năm qua có thể gia nhập vào cái giới này tất cả đều là nhờ vào nhà Hiên Viên.
Khiết Vũ theo ba nhỏ đi chào hỏi khách khứa, thỉnh thoảng sẽ nghe ông than phiền: "Thằng nhóc Cố Mạt này chẳng chịu làm gì cả, nó không nghĩ xem đây là tiệc sinh nhật của ai, làm vợ thằng hai vậy mà nó có quan tâm chút nào đâu? Hoàn toàn không xem khách khứa của nhà Hiên Viên này ra gì, ngay cả cái lễ nghi cơ bản nhất là chào hỏi cũng không làm."
Khiết Vũ không muốn can dự vào đề tài Cố Mạt, liếc mắt thấy xe nhà họ Khiết đến nên lập tức chuyển đề tài: "Ông nội đến."
Ba nhỏ nghe thế lập tức tươi cười tiến lên đón, thân thiết kéo hai ông bà Khiết đi.
Khiết Vũ là phận con cháu nên đi theo anh dĩ nhiên là các anh em trong họ, ngoại trừ hai em trai Khiết Kỳ và Khiết Hàm thuộc dòng chính ra thì còn có năm sáu người em họ nữa cũng đi cùng. Người nhỏ tuổi nhất năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, lần đầu tiên đến nhà Hiên Viên nên rất khẩn trương nhưng cũng không thiếu phần tò mò.
"Anh hai, anh dẫn tụi em đi tham quan đi, nghe nói ở đây được xây dựng giống y như kiểu kiến trúc hoàng cung thời xưa, còn có rất nhiều hoa cỏ và cổ thạch quý báu nữa."
Ba nhỏ nghe vậy cũng vui vẻ nói: "Đúng rồi. Tiểu Vũ, con không cần vội đâu, dẫn các em đi dạo đi, đừng để các em chờ."
Khiết Vũ gật đầu rồi nói với mấy người em: "Đi theo anh."
Tòa nhà của gia tộc Hiên Viên mỗi nơi mỗi chỗ đều được xây dựng cầu kỳ tỉ mỉ, không nói đến phong thủy, từng lá cây ngọn cỏ ở đây đều được lựa chọn kỹ càng, trải qua hơn một ngàn năm lắng đọng, từng viên đá ở đây cũng tích đầy vị của năm tháng.
Mấy đứa nhỏ hai mắt nhìn chằm chằm, Khiết Vũ thấy vậy chỉ khẽ nhếch khóe môi, tiện tay chỉ đại vào một gốc mẫu đơn to hơn người một người trưởng thành mà nói: "Cây mẫu đơn này có tuổi thọ hơn một ngàn năm, vô cùng quý báu."
"Ngàn năm lận? Không biết trị giá là bao nhiêu tiền nữa?"
Khiết Vũ mỉm cười: "Bao nhiêu tiền cũng không mua được, ở trong ngôi nhà này, có nhiều thứ không thể dùng tiền để so sánh được, bởi vì với người nhà Hiên Viên mà nói, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, chẳng có ý nghĩa gì cả. Các cậu hiểu chứ?"
Vài đứa lớn gật đầu, nếu so sánh với sự trường sinh thì tiền tài chẳng là gì cả. Nhưng nếu không được nhập vào gia phả nhà Hiên Viên, không sinh con cho nhà Hiên Viên thì sự trường sinh cũng chỉ là lời nói suông. Đâu phải ai cũng tốt số như con trưởng, sinh ra đã tốt hơn, đứng hạng con cả, cũng bởi vì như vậy cho nên lúc nào cũng được ưu tiên hơn tất cả.
Nhà Hiên Viên chỉ có hai người con trai, mà cả hai cũng đều đã kết hôn rồi.
Vậy người khác muốn bước vào gia đình này thì phải làm thế nào?
Vẻ mặt của mọi người đều ánh vào trong đáy mắt của Khiết Vũ. Anh tiếp tục dẫn mọi người đi tham quan, băng qua sân này rồi nối tiếp sân kia, cách đó không xa là một cái chòi nghỉ mát, trong chòi có hai người đang ngồi, đúng là Hiên Viên đại thiếu gia và vợ của anh ta, Cố Mạt. Hai người đó vẫn chưa phát hiện ra sự xuất hiện của nhóm người bên này; cả hai đang dựa sát vào nhau, Cố Mạt dựa đầu lên ngực Hiên Viên Hoàng, còn Hiên Viên Hoàng ánh mắt dịu dàng nhìn Cố Mạt, nói nói cười cười gì đó rồi lột nho đút cậu ta ăn; Cố Mạt cũng mỉm cười, vin lấy cổ anh ta rồi cả hai cùng hôn nhau.
Khiết Vũ quay đầu lại: "Đi thôi."
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này thì đỏ bừng cả mặt, nghe Khiết Vũ nói mới hoàn hồn, lúng túng chạy theo Khiết Vũ đi sang hướng khác.
"Khụ khụ, anh hai, hai người kia chính là Hiên Viên đại thiếu gia và vợ của anh ấy phải không?"
"Ừ."
"Nghe nói người kia không phải họ nhà mình."
"Ừ."
"Em thấy cậu ta cũng bình thường thôi, không biết đại thiếu gia nhìn trúng cậu ta ở điểm nào. Hừ!"
"Nhưng lời đồn về đại thiếu gia rất chính xác, người thì hòa nhã, đối xử với vợ rất dịu dàng... Thích kiểu người như anh ấy." Khiết Kỳ cảm thán, trong câu nói dường như mang theo sự thèm muốn.
"Hừ, ai dám khẳng định là sẽ yêu nhau cả đời hay không? Khiết Hàm ngoảnh mặt khinh thường.
"Đừng có ở đó mà nói tùm lum." Khiết Vũ nghiêm khắc đánh gãy câu chuyện, không vui mà bước nhanh hơn về phía trước.
Mấy cậu em trai im lặng đuổi theo.
Khiết Vũ không còn tâm tình nào để mà đi dạo nữa, đi thẳng đến sân trước đang náo nhiệt, có lẽ khách khứa cũng đã đến đông đủ. Anh vừa đi hết hành lang thì đυ.ng ngay Hiên Viên Long, nhìn cậu ta vui vẻ thế kia hiển nhiên là vừa đi chơi rất là sung sướиɠ.
Khiết Vũ bước lên trước, Hiên Viên Long nhìn thấy anh và mấy người em trai nên cũng làm bộ hươ tay chào hỏi: "Ồ, tụi em cũng đến đấy à?"
"Chào nhị thiếu gia." Vài người vội vàng cất tiếng.
"Ha ha, đừng khách sáo."
Khiết Vũ quay lại nói với mấy đứa em: "Các cậu tự mình đi dạo đi." Nói xong thì quay sang nói với Hiên Viên Long: "Quà tôi để trong phòng, mang ra đi rồi hai chúng ta cùng tặng cho anh hai."
Hiên Viên Long thoái thác: "Gấp làm gì, đi chơi cả ngày giờ đói bụng quá, tôi kiếm gì ăn trước đã, anh đi đón tiếp mấy anh em của mình đi."
Khiết Vũ hừ lạnh một tiếng rồi bước theo Hiên Viên Long, Hiên Viên Long không thích nên hỏi lại: "Anh đi theo tôi làm gì?"
Khiết Vũ cười khinh bỉ: "Bệnh lề mề của cậu càng ngày càng nặng, để tôi giúp cậu chữa."
"Anh! Anh đừng có mà quản tôi."
"Ai mà muốn quản cậu, ăn cơm cũng không cần gấp gáp, cả ngày đói bụng lại càng không thể ăn vội, làm chuyện chính trước đi."
"Tôi lại càng muốn ăn cơm trước thì sao nào?"
Khiết Vũ nhíu mày, quay lại nhìn mấy người em trai đang đứng ngây ra nhìn: "Các cậu còn đứng đó làm gì? Mau đi chơi đi."
"A" một tiếng xong mọi người đều tản đi hết.
Khiết Hàm khẽ lầm bầm trong miệng: "Tình cảm giữa anh hai và nhị thiếu gia có vẻ không tốt? Ngày hôm nay mà còn cãi nhau, thật là... Đại thiếu gia trông hòa nhã hơn nhiều..."
Cậu ta tuy thầm thì nhưng là cố tình để cho Khiết Vũ và Hiên Viên Long nghe được.
Khiết Vũ thì liếc mắt khinh bỉ cậu ta, còn Hiên Viên Long chỉ tằng hắng một tiếng, cũng không buồn quay lại mà chạy mất.