Hệ Thống Sống Còn

Chương 32: Chạm Mặt (1)

Mang theo một loạt nghi vấn trong đầu, Yên Vũ im lặng theo sát Hàn Vệ. Bọn họ băng qua vô số kiến trúc đổ nát, càng ngày càng tiến đến gần một khu rừng rậm đã héo úa. Mạt thế cướp đi sự sống của vô số sinh vật, tất nhiên cũng khiến cây cối bị nhiễm độc nặng. Nhìn những thân cây xiêu vẹo, đổ nát trước mắt, mọi người đều cảm thấy áp lực.

Yên Vũ bước mấy bước tới trước, đưa tay chạm vào một thân cây sù sì màu đỏ, lớp vỏ cây lập tức tróc ra, biến thành bột phấn lả tả rơi xuống. Gió lạnh thổi tung những sợi tóc mềm trước trán cô, cuốn bay bụi đỏ, quang cảnh vô cùng tiêu điều.

Lúc này, một tiếng rống vang dội truyền đến từ sâu bên trong khu rừng, âm thanh kéo dài không dứt.

Hàn Vệ phản xạ có điều kiện, bật người phóng tới trước, đồng thời ra lệnh: "Tăng tốc!"

Mọi người lập tức dùng hết sức đuổi theo hắn, chưa đầy ba phút sau, bọn họ dừng lại trước một vùng trũng rộng lớn. Giữa một cái hố to có đường kính gần trăm mét, có vô số thú vật hoang dã đang nằm quằn quại trên đất, thân thể chúng dính đầy chất dịch màu đỏ đen, da thịt chậm rãi phân rã với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Máu tươi trộn lẫn thịt vụn chảy ra, từng lớp từng lớp nhỏ xuống đất. Quá trình này có thể dùng hai từ khủng khϊếp để hình dung! Bên trong cái hố chứa đầy máu thịt kia đang dần dựng dục ra một đám động vật biến dị!

"Cái gì thế này?" Cô gái bên cạnh Yên Vũ lập tức đưa tay che miệng, suýt chút nữa nôn ra ngoài.

Vẻ mặt Hàn Vệ không được tốt lắm: "Chúng ta đến trễ sao?"

"B-bọn chúng đang làm gì?" Một người trong đội tinh mắt nhìn thấy một đám xương trắng trong cái hố máu đó, lắp bắp hỏi.

"Chúng đang trải qua quá trình lột xác... Thành công, thì trở thành động vật biến dị! Mà thất bại, sẽ bị phân hủy!" Yên Vũ liếc mắt nhìn qua vùng trũng này, lông tơ toàn thân cũng dựng thẳng lên, thật là kinh tởm.

Cả đám người không hẹn cùng nhìn về vị trí trung tâm, nơi đó, một con sư tử bị phân hủy quá nửa, tưởng chừng như sắp chết lại đang loạng choạng đứng lên. Trên đầu nó chậm rãi xòe ra một cặp tai khác, toàn thân đều trở thành màu đỏ rực, bên hông không ngờ cũng trồi ra thêm hai cái chân. Mặc dù kích thước thân thể nó không lớn, nhưng lại ẩn ẩn mang theo khí tức nguy hiểm.

Yên Vũ gần như trong nháy mắt đó liền đoán được, mầm bệnh trong lời của hệ thống, chỉ sợ là thứ khiến lũ động vật này biến dị.

Căn cứ phía Tây? Ngoài bọn họ ra thì còn ai có khả năng bí mật đưa một lượng lớn động vật đến đây như vậy? Chẳng lẽ đám người kia muốn dùng lũ động vật biến dị này tấn công căn cứ phía Bắc sao?

Hàn Vệ nhăn mày, số lượng động vật biến dị vượt quá dự tính của hắn một chút, nhưng vẫn có thể xử lý được. Hắn quyết định thật nhanh, sau đó ra lệnh:

"Nhân lúc chúng nó còn chưa hoàn toàn tiến hóa hết, ra tay!"

Thân thể Hàn Vệ hóa thành một bóng mờ lao thẳng đi ra, trong lúc di chuyển còn kém theo tiếng sấm rền khe khẽ. Yên Vũ theo sát bên cạnh hắn, không khỏi giật mình. Thật sự là càng ngày càng nhìn không thấu nam nhân này!

Hai người bọn họ đã mở đường, đám người phía sau cũng chỉ đành cắn răng lao tới.

Từng tia sét thô to không ngừng bắn ra từ cơ thể của Hàn Vệ, chuẩn xác đáp xuống thân thể đang phân hủy của đám động vật, triệt để biến chúng nó thành một đống bụi.

Yên Vũ vung tay lên, sóng lửa ngập trời liền tràn ra, càn quét hết thảy những thứ bị bao phủ bên trong phạm vi của nó.

Đám người phía sau tất nhiên cũng không yếu, từng loại dị năng riêng biệt liên tục lóe lên, gặt hái sinh mệnh của lũ động vật vô tri kia.

Kì thật hiện tại bọn họ cũng chỉ tiêu diệt được lũ động vật quèn chưa biến dị mà thôi, chưa đến ba mươi giây sau, một trong số những dị năng giả đã đυ.ng trúng động vật biến dị rồi. Hắn là người yếu nhất trong đội, cho nên lúc này vô cùng căng thẳng. Ở bên cạnh hắn, một con nhím trông có vẻ bình thường đột nhiên phồng to lên, gai nhọn không chuýt trì hoãn rời khỏi cơ thể nó, uốn éo bắn về phía hắn. Nam nhân hốt hoảng, vội vàng vẫy tay, bắn ra một lượng lớn axit để bảo vệ mình.

Axit đậm đặc phun lên trên gai nhọn, nháy mắt khiến nó bốc hơi không còn sót lại chút gì, nhưng một lượng lớn gai nhọn khác vẫn đang bắn thẳng tới.

Yên Vũ muốn giúp một tay, nhưng những vật thể kia đột nhiên như ghim vào trong vũng bùn, chợt giảm tốc rồi cứ thế bị cố định trên không trung.

Nam nhân hừa cơ hội này lui sát về phía đội hình, không ngờ vừa phân tâm, suýt chút nữa bị đυ.c mấy lỗ trên người.

Hàn Vệ tích điện lên chân, hung hăng đá một con chồn biến dị nát bét, thấp giọng cảnh cáo bọn họ:

"Cẩn thận một chút, đừng lơ là!"

Yên Vũ liếc mắt nhìn qua, lúc này mới kịp đánh giá người trong đội, không ngờ lại là dị năng giả có thể sản xuất ra axit, quả thật hiếm thấy. Từ trước đến giờ cô chỉ biết các loại nguyên tố cơ bản, hiện tại xem ra, là do kiến thức của cô hạn hẹp. Theo thời gian, rất nhiều năng lực đặc thù khác đang dần xuất hiện.

Nữ dị năng giả trong đội tên Sương Sương tuy trông có vẻ nhát gan nhưng khi chiến đấu thì rất bình tĩnh, khả năng của cô ấy là một loại lực trường, chủ yếu chịu trách nhiệm thủ hộ toàn đội. Vừa rồi, những gai nhọn từ con nhím biến dị kia bị cố định trên không trung là do cô ấy dùng dị năng chặn lại.

Người cuối cùng trong đội thì là dị năng giả mộc hệ giống Diệp Phàm.

Trong lúc bọn họ điên cuồng chiến đấu, cách đó không xa, đội hai cũng đã chạy tới. Thấy tình cảnh một đám lớn thú biến dị nhào về phía đội một, Lưu Nhất sắc mặt xanh mét. Hắn ra lệnh cho toàn đội dừng lại, nhíu mày:

"Hàn Vệ điên rồi sao? Nhảy vào giữa trận hình như vậy!"

Một tên trong đội nhanh mồm nhanh miệng:

"Nhưng đây là cách duy nhất mà, nếu đợi bọn chúng tiến hóa hết thì làm sao chống được? Chúng ta phải bảo vệ căn cứ chứ!"

Lưu Nhất còn chưa lên tiếng, một kẻ khác liền hùng hổ đáp:

"Muốn làm anh hùng? Vậy mày tự đi đi! Nhảy vào đó tự tử đi!"

Lời này vừa ra, không ai dám lên tiếng nữa. Bọn họ muốn bảo vệ căn cứ, nhưng so ra thì vẫn quý trọng mạng sống của mình hơn.

Lưu Nhất nheo mắt quan sát, ác độc nói: "Chờ xem tình hình thế nào."

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu không nguy hiểm, vậy thì bọn họ sẽ xông ra. Ngược lại, bọn họ sẽ rời đi như chưa từng nhìn thấy gì.

Do khoảng cách khá xa nên tình hình chiến đấu cụ thể như thế nào bọn họ cũng không biết được, chỉ lờ mờ phát hiện số lượng thú biến dị đang giảm xuống nhanh chóng.

Mà từ lúc đội một xông ra chiến đấu đến giờ, con sư tử biến dị sáu chân vẫn còn đang trong trạng thái lột xác. Lúc này, da thịt giữa trán nó nứt ra, bắt đầu mọc con mắt thứ ba!

"Yên Vũ, bảo vệ đội hình!" Hàn Vệ nhạy cảm phát hiện tình huống khác thường, buông xuống một câu liền bắn nhanh ra ngoài.

Hắn vừa đi, đội một liền bị vây trong hiểm cảnh. Vừa rồi có Hàn Vệ đã chẳng dễ thở, lúc này còn thiếu hắn, áp lực của toàn đội cũng tăng mạnh thêm. Yên Vũ bất chợt phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, cũng không mảy may lo sợ. Bên trong hỏa diễm ngập trời bắt đầu tràn ra những điểm đen không bắt mắt, thế nhưng sức sát thương của nó cực kì lớn, hơi thở trên người cô cũng thay đổi, có chút tàn bạo.

Rầm. Yên Vũ dùng tay không hất văng một con báo đốm hai đuôi, càng đánh càng hăng. Ngoài con sư tử sáu chân kia là khiến cô chú ý ra, những thú biến dị khác gần như không làm gì được cô.

"Cô ấy còn là con người sao?" Sương Sương nhìn cô tiện tay đấm bay một con thú biến dị, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào.