Yêu Thầm Kiểu Âu Mĩ

Chương 2

Đêm tối đen. Hắn ngồi một mình trong phòng, nhìn lên màn hình, mọi thứ rõ ràng phản chiếu lại trong mặt. Hắn từng ảo tưởng, từng buông tha. Có người nói, con người chẳng thế sống mãi trong mộng mà quên đi sự thật.

Bởi vì em, tôi tình nguyện quên đi sự thật…

Chí Sơ tắt màn hình, đếm đó, rét buốt giống như những lưỡi dao khiến hắn đau đớn.

Chim có thể tự do bay lượn giữa không trung, nhưng khi bị người bắt được, nhốt vào l*иg, thì chẳng còn tự do nữa. Thanh Huệ cảm giác có kẻ giám sát mình, hơi thở xung quanh nặng nề. Anh lái xe trở về căn phòng trọ, chủ thuê ngồi trước cửa nhàn nhã xáo mạt chược. Thấy anh đến gần, chủ nhà thoáng quay đầu lại nhìn “Ây da, Thanh Huệ đã trở lại, lâu rồi chưa thấy nha!”

Thanh Huệ chỉ cười gật đầu với bà. Một nhóm các cô gái trẻ đi qua đó nhìn thấy Thanh Huệ, anh mắt say mê sáng lên. Đã từng, ở nơi này, có một đôi yêu nhau ngọt ngòa. Anh lấy từ trong túi quần ra một dây đeo tay đơn giản bằng bạc, cười khổ một chút. Có đôi khi, có một số việc, là phải tự mình đối mặt. Ví dụ như khi gõ cửa, Hạ Thư Viện mở cửa ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh. Phía sau có vài cô gái đang ngồi nói chuyện phiếm, đối diện là hai nam sinh ngồi im không nói.

“Thư Viện” Một nam sinh đeo kính, không vui vẻ lắm đi đến ôm Hạ Thư Viện vào lòng “Anh ta là ai vậy?”

Hạ Thư Viện thản nhiên nói “Bạn trai cũ của em” Cô xoay người đối diện với người phía sau “Nhưng hiện tại bọn em không có quan hệ gì hết.” Cậu ta tin lời, đem cô ôm chặt hơn một chút. Ánh mặt nhìn Thanh Huệ đầy cảnh giác và bất mãn. Thanh Huệ bình thường cũng tốt, trong mắt các cô gái cũng là đẹp trai cực phẩm. Lúc này, mấy cô phía sau đang đỏ mặt thảo luận về anh, thi thoảng nhìn lại đây.

“Thư Viện, bạn cậu đẹp trai quá vậy! Vậy mà lại đi với Trữ Hoài…” Trữ Hoài trừng mặt nhìn, cô gái kia dịu lại, im miệng. Trữ Hoài lạnh nhạt nói “Anh và Viện Viện chia tay rồi, tìm cô ấy làm gì? Viện Viện giờ là bạn gái của tôi.”

Biểu cảm của Thanh Huệ không biến đổi gì, ngẩng đầu “Tôi và cô ấy hẹn hò cũng được một năm, chỉ là hoài niệm nên tới thăm, cũng có mấy thứ đồ.”

Trữ Hoài vươn tay hỏi “Cái gì vậy? Lấy đến”

Một cô gái bất mãn nói “Trữ Hoài, cậu không cần thiếu lễ phép vậy nha! Người ta so với cậu còn dễ nhìn hơn!”

Một cô gái khác nhún vai cười bảo “Tiểu Lệ, cậu chẳng hiểu gì cả, người ta là tình địch, này là lễ phép với tình địch à”

Cô gái ngồi giữa nhịn không được đứng lên, nhìn kĩ, so với Hạ Thư Viện còn xinh đẹp động lòng người hơn. Cô bước về phía Thanh Huệ, vươn tay “Xin chào, tôi là Cố Chí Lâm” Có vẻ cô là con lai Trung Mĩ, trên người mặc một bộ váy trắng. Mái tóc đen lọn xoăn dài đến eo, cô tay đeo vòng chuông màu bạc vang lên âm thanh êm tai. Nhìn thấy cô, lại cảm thấy cô rất giống một người…

Thanh Huệ cũng vươn tay “Mạc Thanh Huệ.” Hai tay cùng nắm, có loại cảm giác khác thường. Người trước mặt này tựa

hồ không đơn giản. Chí Lâm khoanh một tay trước ngực, một tay trụ cằm đánh giá Thanh Huệ, ánh mắt sâu khó lường “Thanh Huệ… Tôi gọi anh là Thanh Huệ có được không?” Cô thật cẩn thận hỏi. Anh gật đầu “Tất nhiên là được!”

Cô cười cười, Trữ Hoài vẫn ngây ra nhìn bọn họ “Tôi hình như ở đâu đó thấy anh rồi? Ở nhà anh tôi!” Chí Lâm mỗi một câu đều như là có hàm ý gì.

“Anh cô là?” Thanh Huệ tự nói với mình, phải tránh khỏi cô gái này, từ trong mắt cô ấy, có thể cảm nhận được…

“Cũng có thể tôi nhớ nhầm rồi! Hì hì, anh tôi rất thích xem băng hình, có khi tôi cũng thích ngồi xem cũng anh ấy, bên trong có người rất giống anh nha!” Cô nghiêng đầu, ánh mắt tựa như đứa trẻ khờ dại. Quay đầu nhìn đồng hồ phía sau “Tôi đi gọi điện thoại, mọi người từ từ nói chuyện nhé!” Nháy mắt với Thanh Huệ sau đó trở về phòng.

Hạ Thư Viện bất mãn nói “Trữ Hoài, xem ánh mắt anh nhìn Chí Lâm kìa, đừng nghĩ rằng tôi không nhận ra!”

Trữ Hoài sửng sốt vội kêu lên “Viện Viện! Em hiểu lầm rồi! Người anh yêu là em mà! Anh với Chí Lâm không có cảm giác gì hết!”

Hạ Thư Viện để

ý Thanh Huệ vẫn còn đứng bên cạnh, thở dài “Thôi được, lần này tạm tin.” Trữ Hoài mừng rỡ, ôm chặt cô. Một góc khác trong phòng, Chí Lâm đang gọi điện thoại “Anh, em thấy anh ta rồi, tiếp theo phải làm gì?”

Chí Sơ đang ngồi trên ghế thì nhận được điện thoại, bên kia là giọng em gái “Theo dõi. Rồi giữ quan hệ tốt một chút, không cần tốt quá…”

“Ừm… Vậy anh, anh còn tính làm chuyện đó không?” Chí Lâm thì thầm, không rõ vì sao còn chưa động.

“Cái này, trước đừng làm gì cả. Có mấy việc anh sẽ an bài tốt” Chí Lâm vừa định nói gì, phía sau truyền đến tiếng động. Anh, anh đang nghĩ cái gì trong lòng, em thật không đoán ra. Chí Lâm ra khỏi phòng, thấy ba người kia đứng trước cửa, không khí cứng ngắc. Chí Lâm cười nói “Ây nha, làm sao vậy? Mọi người…”

“Tôi đi đây, xin lỗi đã quấy rầy” Anh rút từ túi áo ra một sợi dây đeo tay đưa cho Hạ Thư Viện. Dây đeo tay này cô vẫn còn nhớ. Đây là món quà đầu tiên cô tặng Thanh Huệ. Khẽ cắn môi, liền đưa trả lại cho anh “Cái này là tôi tặng anh, theo lý mà nói là của anh rồi, giữ cho cẩn thận!”

Thanh Huệ cúi đầu nhìn dây đeo trong tay, chua xót không nói nên lời.

“Làm sao vậy? Anh đẹp trai như thế, hẳn sẽ có nhiều cô gái thích mà.”

“Cảm ơn” Mũi anh chua xót, xoay người rời đi. Dù có một giây khựng lại nhưng có ai chú đâu, ai cũng không biết trong lòng anh hi vọng điều gì.

“Chờ một chút!” Nam sinh nãy giờ vẫn ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy, người kia đã đi xa, cậu chẳng để ý ánh mắt mọi người, vội vã đuổi theo. Tới khi bắt kịp đã ra tới cửa tòa nhà, cậu vỗ vãi anh, thở hồng hộc nói “Ha! Cuối cùng cũng bắt kịp anh!”

Thanh Huệ nhướn mày hỏi “Cậu là ai?”

Cậu ta trộm coi bốn phía, cười nói “Bạn của Hạ Thư Viện, Quý An. Tôi biết anh là Thanh Huệ” Ghé tới gần, nhỏ giọng nói “Đội trưởng Long Đằng.”

Thanh Huệ cả kinh “Làm sao cậu biết?”

Quý An gãi đầu “Thì cùng ngành với anh, tự nhiên biết thôi! Tôi thật sự rất sùng bái anh!”

Thấy Thanh Huệ thất thần, bèn lôi kéo tay anh “Đi! Tới nhà tôi đi! Tôi phải nói với anh chuyện này!”

Thanh Huệ lái xe, Quý An ngồi ở ghế sau. Ngay từ đầu cả hai đã trầm mặc không nói, đột nhiên cậu ta lại mở miệng “Đội trưởng, tôi với anh không quen biết, nhiệm vụ cũng khác nhau. Nhưng mà, tôi đang phải điều tra tổ chức cố ý đuổi gϊếŧ thành viên Long Đằng. Mà một người trong tổ chức kia có quan hệ với bạn gái cũ của anh tốt lắm.”

Thanh Huệ tròn mắt, xe cũng vì anh kinh ngạc mà thiếu chút nữa đâm vào cột đèn đường.

Quý An nói tiếp “Tôi nhận nhiệm vụ kia trong thời gian một năm. Người gϊếŧ Trương Thuận là tay chân của Hằng Phi. Hằng Phi là người của Aphose, sức ảnh hưởng trong tổ chức rất lớn, rất trung thành với Cố Chí Sơ. An Nguyên và Ostra đều bị hắn cho người bắt lấy thẩm vấn. Mấy ngày nay tôi đã tra ra được, Hạ Thư Viện là em gái ruột của Hằng Phi.

Thanh Huệ hỏi “Cậu là gì với Vương Hải Đông?”

Quý An sửng sốt, lập tức trả lời “Em họ”

Thanh Huệ lại hỏi “Cố Chí Lâm, cậu biết cô ta là ai không?”

Quý An đáp “Vẫn chưa biết. Tôi chỉ đoán đó là em gái Cố Chí Sơ.” Em gái? Năm ấy, anh lần đầu tiên thấy Cố Chí Sơ, hắn chỉ là một cậu bé con bị người ta bắt nạt, một đứa trẻ bất lực. Nghe người khác nói, nhà hắn chỉ có một ông nội, sao lại có cả em gái? Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Cố Chi Lâm, quả thật nàng mang tới cảm giác của người kia. Cho dù trên gương mặt sáng sủa vẫn nhìn ra được một loại ánh mắt. Tới nhà Quý An. Cũng may bên trong sạch sẽ, không như cái ổ của Vương Hải Đông.

Năm phút sau Quý An mở máy tính, Thanh Huệ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm TV. Quý An từ trong phòng ra, thấy Thanh Huệ vẫn ngây người bèn hỏi “Này, anh làm sao vậy?” Nhìn đến màn hình TV, cả người liền cứng còng. Trên màn hình là một tòa nhà bốc cháy, mà tòa nhà ấy, chính là nơi Hạ Thư Viện ở!

“Chung cư khu 29 Chợ Đông đột nhiên phát hỏa! Đội cứu hỏa đã gấp rút đưa tiếp viện tới, trước mắt chưa phát hiện tử vong!” Phat thanh viên đang nói trên màn hình, xung quanh còn vang lên tiêng súng, có tiếng hét chói tai, anh nhìn đám người trên TV, đầu óc trống rỗng.

Quý An lùi ra sau vài bước kêu lên “Sao lại có thể như vậy!”

Cô ấy sẽ không sao phải không… Anh nghĩ như thế, thong thả đứng dậy…

Chí Sơ ngồi trong xe, nhìn tòa nhà cháy hừng hực trước mặt. Chí Lâm ngồi bên cạnh vui cười nói “Anh, ánh mặt anh thật không tồi nha! Anh ta công nhận rất được…”

Chí Sơ quay sang cười với cô “Vậy em thích?”

Chí Lâm sửng sốt một hồi “Anh, hiểu lầm rồi, em không thích anh ta!”

Chí Sơ thì thầm bên tai cô “Nhớ cho kĩ, Thanh Huệ là của tôi, tôi không hi vọng có ai làm trở ngại, huống chi người đó lại là em.”

Chí Lâm không thể không thừa nhận mình sợ Chí Sơ, nhưng chỉ có cô mới hiểu hắn. Cô biết mình có một người anh trai, khi mới 10 tuổi. Lần đầu tiên găp nhau là ở Mĩ, cả hai đều đã lớn. Chí Lâm nhìn thấy hắn, còn tưởng mình đã yêu rồi, ở chung với nhau một thời gian mới phát hiện, yêu ấy chính là sự ỷ lại của em gái và anh trai.

Cô ngẩng lên, kiên định nói “Anh, anh cứ yên tâm!”

Chí Sơ nhíu mày, cô dù sao cũng là em gái hắn, sẽ luôn biết điều. Nhưng, nhiều khi cũng đoán không ra cô đang nghĩ gì. Năm ấy, Chí Lâm quấn quít hắn không rời, còn nói sau này nhất định sẽ làm người yêu hắn. Cứ như thế đến một năm sau, cô lại bảo hắn, mình đã thích một người, còn hẹn hò với người ấy. Khi ấy Chí Sơ chẳng để trong lòng, chỉ quan tâm phái người theo dõi Thanh Huệ. Hắn không định có tình cảm gì với Cố Chí Lâm, ngày ấy lúc nghe nói mình có một đứa em gái, chỉ cảm thấy phiền phức, cho rằng em gái chính là một loại chướng ngại. Nhưng về sau, Chí Lâm cũng rất nghe lời, còn cho rằng, mơ ước của anh trai cũng chính làm mơ ước của mình! Cho nên, cô mới quen biết Hạ Thư Viện, tiếp cận người kề bên Mạc Thanh Huệ.

Cô từ chỗ Hạ Thư Viện biết được món ăn Thanh Huệ thích, việc anh thích làm, cái gì cũng nhất nhất báo lại cho Chí Sơ. Chí Sơ liền cảm thấy, có một cô em gái quả là không tệ, một hồi lại liều mạng hỏi han chuyện của Thanh Huệ, gặp được Hạ Thư Viện. Hạ Thư Viện là một cô gái đơn thuần, chưa từng phòng bị đối với Chí Lâm, luôn nhiệt tình đối đãi. Hai người quan hệ ngày càng tốt, Hạ Thư Viện chỉ khó chịu nhất là việc Chí Lâm cứ không ngừng không ngừng nhắc tới Thanh Huệ. Hạ Thư Viện vốn định cùng bạn trai vui vẻ sống, không ngờ Thanh Huệ lại chủ động tìm đến cửa. Chí Lâm cho rằng đây quả là cơ hội tốt, từ nay về sau hai người có thể quen biết, cô cũng thừa biết Thanh Huệ có phòng bị với mình, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn trong bàn tay. Hạ Thư Viện dù thế nào cũng không tưởng được Chí Lâm trước nay vẫn lợi dụng mình. Ngọn lửa kia, là sau khi Chí Lâm rời khỏi thì cho người phóng.

Cô cho rằng, nếu Thanh Huệ biết, nhất định sẽ tới.

Qua lớp kính xe, cô nhìn thấy bóng dáng Thanh Huệ.

Mạc Thanh Huệ, tôi biết mà, anh còn cảm giác với cô ấy!

Chí Lâm cười kì dị, quay sang hỏi Chí Sơ “Anh, Hằng Phi anh xử lý thế nào?”

Chí Sơ mặt không đổi sắc nói “Còn chưa chết được.”

Chí Lâm đã rõ ràng biết Hằng Phi giờ như thế nào, không hỏi nhiều.

Quý An đuổi sát theo sau Thanh Huệ, cũng kêu to “Thanh Huệ!”

Anh dừng bước, ngửa đầu nhìn tòa nhà. Lúc này, trong cơ thể anh cũng tựa như bị cái gì thiêu đốt, chẳng khác gì tòa nhà đang bị lửa cắn nuốt trước mặt. Anh đã nghĩ, sau khi chia tay, cô có thể sống cuộc đời bình an của mình. Vì sao những người đó vẫn không buông tha, là vì anh trai cô sao… Hay bởi vì mình. Anh tưởng như khí lực toàn thân đều đã bị rút đi hết, vô lực quỳ trên mặt đất. Quý An bất đắc dĩ nói “Thanh Huệ, xin đừng đau buồn…”

“Cô ấy chưa chết!” Nghiêm khắc sắc nhọn đánh gãy lời nói của Quý An.

Cậu gật gật đầu “Phải, cô ấy chưa chết! Với anh, cô ấy hẳn là chưa chết. Còn hiện tại cô ấy ở đâu, chúng ta chưa biết!”

“Tôi biết!” Chí Lâm nhẹ nhàng đi tới “Tôi thấy cô ấy được đưa vào một bệnh viện gần đây rồi.” Cô hạ mắt “Là tôi khong tốt. Nhưng mà có một đám người hùng hổ xông tới, tôi chỉ là một cô gái, bị dọa sợ cũng là bình thường”

“Cô đừng nói dối” Thanh Huệ đứng dậy “Nói! Thân phận thật sự của cô!”

Khóe miệng Chí Lâm cong lên một nụ cười tươi rói “Xem ra anh đối với cô ấy vẫn còn nhiều tình cảm nhỉ? Tôi không phải cô bé bình thường, anh trai tôi là lão đại của Aphose. Còn về Hạ Thư Viện, anh trai cô ấy là Hằng Phi, tay chân của anh tôi. Có điều anh ta không tuân mệnh nên bị trừng phạt. Chỉ cần anh nghe lời một chút, Hạ Thư Viện… tôi sẽ không làm hại cô ấy.

Quý An nhìn Thanh Huệ sắc mặt tái nhợt, hồi lâu mới nói “Thì ra tôi đoán đúng thật”

Thanh Huệ cắn môi, kêu “Quý An!” Quý An hiểu ý, rất nhanh chạy ra xe, mở cửa…

Chí Lẩm bất đắc dĩ thở dài một hơi, thì thầm “Vô dụng a~”

Thanh Huệ vội vã đạp chân ga, mấy chiếc xe đuổi sát theo sau. Quý An sốt sắng “Thanh Huệ! Tôi thấy không ổn!” Xe rất nhanh đã phóng tới cầu, trước sau xe qua lại rất ít, chỉ có xe của họ mà vài chiếc bám theo sau. Quý An quay đầu, vừa thấy liền nói “Chúng đuổi theo kìa! Nếu bọn chúng nổ súng thì phải làm sao?”

Thanh Huệ vui mừng cưởi “Bọn họ không dám…”

Quý An lại hỏi “Chúng ta đang đi đâu?”

“Đến bệnh viện!” Thanh Huệ nhìn đồng hồ “Tìm Thư Viện, rồi đưa cô ấy đi cùng!”

Lúc ấy, đã có xe đuổi kịp, chạy ngay bên cạnh. Người cầm lái vừa lái xe vừa nhìn Thanh Huệ. Sau đó dùng sức bẻ lái, khoảng cách giữa hai xe đột ngột ngắn lại, vang ra tiếng ma sát ken két. Gã còn chưa từ bỏ, lại tiếp tục húc vào thân xe Thanh Huệ. Quý An ngã xuống một bên, đau đớn đến không kịp nghĩ ngợi. Phía sau một chiếc xe nữa cũng vọt đến, hai chiếc đánh gọng kìm, Thanh Huệ tăng tốc, thành công qua cầu, lập tức rẽ ngoặt. Xe phía sau vẫn đuổi theo, xem chừng không định từ bỏ. Vòng vo một hồi, tưởng đã cắt đuôi được, không ngờ ngay phía trước đã có một xe chắn ngang. Người đàn ông trên xe mặc âu phục đang chờ, vì tránh đâm thẳng vào nên anh vội vã bẻ lái, tuy nhiên vẫn đυ.ng phải vang lên ầm ầm. Chiếc xe kia bị đυ.ng văng ra một đoạn, Quý An đau lòng kêu “Xe thật đẹp a…”

Thanh Huệ la lên “Chạy chết quan trọng hơn!”

Xe cấp tốc lao đi, khi thấy tòa kiến trúc màu trắng trước mặt, trong lòng trào lên tình cảm vui sướиɠ. Anh đỗ xe một bên, Quý An ôm ngực, Thanh Huệ đã vội chạy vào bệnh viện. Đột nhiên một người cao lớn chắn phía trước. Người ấy có một mái tóc dày, hai mắt lam nhạt, là con lai. Tai bên phải đeo một khuyên tai màu tím. Khuôn mặt ấy, cả đời anh cũng không quên được.

Chí Sơ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Tâm trạng của Thanh Huệ lúc này, đến chính bản thân anh cũng không diễn tả được. Anh sợ kẻ trước mặt, hận thù không nói rõ được, nhưng khi hai người đối diện, cảm giác thật khác biệt. Chí Sơ bắt đầu nhớ lại tình cảnh của mình khi vừa tới Mĩ, gia nhập Aphose. Khi đó hắn 17 tuổi. Mới vào một tổ chức lớn như vậy, không tránh khỏi cảm thấy căng thẳng. Cha của hắn, Cố Chí Huy từng là người thừa kế Aphose. Ông chết, hắn nghiễm nhiên kế thừa. Lão Đại tiền nhiệm của Aphose – Thản Nặc – phái người đưa hắn tới.

Trở về. Chí Sơ đi theo mấy người đàn ông mặc thường phục, bức vào đại sảnh lộng lẫy, bốn bức tượng là một bức tranh tinh xảo đẹp mắt, cửa lớn vàng rực rỡ chạm trổ những hoa văn đủ loại hình dáng, tưởng như tất cả đều có thể trồi ra khỏi cánh cửa bất cứ lúc nào. Mấy người đàn ông đẩy cửa, đập vào mắt là phòng khách tuyệt đẹp. Thản Nặc nhàn nhã ngồi trên ghế, vừa thấy Chí Sơ đến thì vui vẻ đón chào. Chí Sơ thong thả bước tới, Thản Nặc cười nói “Ngồi đi, con trai.” Chí Sơ vâng một tiếng rồi ngồi xuống. Ông nắm cả hai vai hắn “Con trai, con hẳn đã biết thân phận của mình rồi! Ta đoán con cũng muốn nhìn em chutscon một chút!”

Chí Sơ gật đầu “Tiên sinh, cảm ơn ngài”

Thản Nặc thở dài “Cha mẹ con là bị bộ đội đặc công đánh chết, trước khi ra đi chỉ có thể đem con giao cho ông nội ở Trung Quốc, đứa em gái kia ở bên ta. Con và nó, trước đây không hề biết mình có một người thân nữa, kinh ngạc hay bất ngờ cũng là bình thường.”

Chí Sơ ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn kiêu ngạo “Tôi trở thành lão Đại của Aphose rồi là có thể giữ người tôi thích ở bên cạnh phải không?”

Thản Nặc do dự một chút rồi nói “Vậy người đó tính tình như thế nào, có biết không?”

Chí Sơ cười cười “Là một người bình tĩnh” Ngửa đầu nhìn trần nha một lúc “Tôi thích sự bình tĩnh của anh ấy, cả sự dịu dàng, thiện lương. Tôi luôn muốn được ở bên anh ấy, chẳng phải chỉ một sớm một chiều.”

Thản Nặc cau mày, miệng giật giật, muốn nói lại thôi.

Chí Sơ hỏi “Tiên sinh, làm sao vậy?”

“Chí Sơ, tình cảm quá sâu, ngược lại chính là hại mình” Thản Nặc cười khổ một tiếng “Giống như năm đó ta cũng từng yêu một người không nên yêu.”

….

Thanh Huệ lùi lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Chí Sơ.

“Anh sợ tôi như vậy?” Chí Sơ bước về phía anh, Thanh Huệ chưa kịp lấy lại tinh thần, cổ tay bị giữ chặt “Thanh Huệ” Chí Sợ tà mị cười “Cuối cùng cũng bắt được anh rồi!”

Thanh Huệ kinh ngạc nhìn hắn “Cậu rốt cục là vì cái gì?”

Chí Sơ vươn tay ôm lấy eo anh, hưng phấn khó có thể che dấu được “Bởi vì yêu anh. Sáu năm trước tôi đã thề, tôi nhất định phải có được anh. Tôi là người đàn ông duy nhất của anh!” Chí Sơ có thể cảm nhận được thân mình Thanh Huệ run rẩy, đau lòng nói “Không cần sợ tôi, tôi sẽ không tổn thương anh!”

Thanh Huệ không giãy dụa gì, có vẻ rất lãnh tĩnh, thản nhiên đáp lại “Chỉ cần cậu không làm hại Thư Viện, tôi can tâm tình nguyện đi theo cậu.”

Quý An đờ người tại chỗ, Chí Sơ đang đứng ngay trước mặt, khiến cho cậu ta vì sợ hãi mà chân không nhúc nhích được. Đột nhiên gặp được đại Boss, thời vận của cậu thật là không tốt.

Chí Sơ vốn không nghĩ hành động sớm như vậy, nhưng mỗi khi nhìn thấy Thanh Huệ, du͙© vọиɠ trong lòng lại rục rịch.

Khi Quý An quay đầu lại, đã thấy năm chiếc xe đen xì đỗ phía sau. Xem ra muốn chạy thực khó khăn. Mà Thanh Huệ bị Chí Sơ bắt rồi, cậu đã không ôm hi vọng gì nữa. Cậu trong lòng cũng biết Chí Sơ là tên đại biếи ŧɦái, tuyệt đối là thuộc vào loại biếи ŧɦái cực phẩm, Thanh Huệ rơi vào tay hắn, hậu quả thật không tưởng tượng được. Không đúng, còn mình nữa!

Quý An trong lòng thành khẩn cầu nguyện, nhỡ có bị bắt cũng xin cho con có kết cục tốt một chút a~

“Lạp Để Tư” Chí Sơ buông Thanh Huệ ra, nhìn về phía Quý An “Gϊếŧ hắn!”

Quý An tròng mắt cũng đều muốn rớt ra, không cần như vậy chứ…. Trời ạ bắt tôi đi, bắt tôi đi!

“Không được! Cậu không thể gϊếŧ người đó!” Thanh Huệ thấy Lạp Để Tư đã tiến lên, cầm súng lục nhắm vào Quý An, bèn thừa lúc Chí Sơ không chú ý đứng chắn trước mặt cậu ta. Lạp Để Tư cả kinh không kịp dừng động tác, tiếng súng vang lên, mọi âm thanh đều yên lặng. Viên đạn bắn vào bụng Thanh Huệ, anh ôm lấy vết thương, khổ sở quỳ trên mặt đất. Lạp Để Tư đang định giải thích, trên mặt truyền đến đau đớn, Chí Sơ đã đấm cho gã một cái thật mạnh, ngã ra đất. Chí Sơ vọt lên, đè trên cổ Lạp Để Tư hung ác nói “Ngươi hẳn đã rõ mình vừa làm gì rồi chứ?”

Lạp Để Tư vội vã “Lão Đại, nghe tôi giải thích…” Chí Sơ nắm lấy cổ gã, thật mạnh bẻ sang phải một cái, vang lên tiếng xương cổ vỡ vụn.

Thanh Huệ ngã trên mặt đất, Quý An ở bên cạnh kêu gào không ngừng “Thanh Huệ! Ai tới cứu với!”

Chí Sơ ôm lấy Thanh Huệ, từng bước hướng về trước…

Khi Thanh Huệ tỉnh lại, phát hiện vết thương trên bụng đã được băng bó xong cả. Chí Sơ đang ngồi bên cạnh “Có khỏe không?”

Thanh Huệ nhìn bốn phía, hỏi “Đây là chỗ nào?”

“Nhà tôi.” Chí Sơ đỡ anh xuống giường “Bác sĩ nói nếu không phải cứu chữa kịp thời, mạng của anh đã không còn rồi.

“Nếu tôi chết, cậu làm sao?” Thanh Huệ cúi đầu.

Chí Sơ giật mình, nắm lấy cằm anh “Nếu anh chết, tôi sẽ cho thế giới này chôn cùng với anh.”



Điều khiến cho Thanh Huệ vui mừng là Chí Sơ không ép buộc anh làm chuyện đó, chủ yếu cũng vì thân thể anh, so sánh thiệt hơn một hồi, Chí Sơ chỉ đành nhẫn nhịn thêm vài ngày. Hơn nữa, anh phát hiện ra trong nhà Chí Sơ có những gương mặt anh quen thuộc. Quả nhiên Aphose một mực đuổi gϊếŧ Long Đằng. Khó trách mấy ngày nay không liên lạc được với họ. Chí Sơ kiêu ngạo nói “Hiện tại Long Đằng đọi đều trong tay tôi, chẳng qua chết mất ba người.”

Trong tầng hầm tối mù, chín người đội hữu đều đang ở đấy, có hai người đã ngất, cả người đầy thương tích.

Thanh Huệ nhịn xuống lửa giận trong lòng, chất vấn “Cậu làm thế này là có ý tứ gì?”

Chí Sơ ôm lấy eo anh, mỉm cười “Ai bảo bọn họ cất giấu cơ mật không thể cho ai biết, vì Aphose, tôi phải làm như vậy! Ba người trước, có hai người không cẩn thận đánh chết, còn một kẻ vu oan giá họa nói cơ mật ở nhà anh, nhưng tôi không rõ lắm nhà anh ở đâu!”

“Cậu không biết? Không phải phái người giám sát theo dõi tôi đấy à? Làm sao lại không biết được?”

“Anh chuyển nhà liên tục như thế, làm sao tôi xác định được?”

“Cậu!” Thanh Huệ giống như mất bình tĩnh, nghiêm mặt, đỏ bừng.

“Đội trưởng…” Một người ngẩng lên, trên mặt toàn máu “Anh… Sao lại ở đây với hắn?”

Thanh Huê định giải thích với cậu ta, trong ấn tượng của anh, người trước mắt, Vương Yên, trước kia cực kì nghe lời anh. Khi thực hiện nhiệm vụ, cậu ta luôn theo sau anh, khi gặp nguy hiểm, luôn bảo hộ phía sau Thanh Huệ. Mấy tháng trước, nghe nói

Vương Yên kết hôn, vợ cậu ấy là một cô gái rất được. Nhưng sau khi nghe tin kết hôn, cũng không có biết thêm tin tức gì của cậu ấy nữa, không nghĩ lại ở đây “Tôi thật ra…”

“Thanh Huệ là người của tôi” Chí Sơ khuôn mặt mỉm cười “Không phải là đội trưởng Long Đằng nữa.”

Thấy ánh mắt khó tin của Vương Yên, Thanh Huệ rất muốn giải thích

“Cậu ra ngoài chút được không, tôi muốn nói với họ vài điều.”

Chí Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, một lát sau liền nói “Thôi được, cho anh mười phút!”

Chí Sơ rời khỏi tầng hầm, Thanh Huệ chạy nhanh tới trước mặt các đồng đội. Vốn là một đám người sinh long hoạt hổ, hiện tại hấp hối tựa trên tường, cổ tay và chân đều bị dây thừng trói. Bọn họ nhìn thấy Thanh Huệ, vốn muốn vui vẻ tán gẫu mấy câu, nhưng nghĩ lại nơi bọn đang ở, đều vì anh mà lo lắng.

“Nói cho tôi biết, có thật là cơ mật đặt ở nhà tôi không?” Thanh Huệ ngồi xổm xuống, câu đầu tiên nói chính là câu này. Cả đội sửng sốt, một người mới nói “Là Vương Hải Đông đặt, tại nhà anh mới ở gần đây nhất. Dù sao anh cũng không đi nhiều năm như vậy. Vương Hải Đông nói với bọn tôi, không rõ sao lại không nói với anh.”

Thanh Huệ tươi cười “Ngô Phương, cậu có biết cơ mật là gì không?”

“Không biết! Vương Hải Đông không cho bọn tôi xem, chỉ nói là không được nói cho người của Aphose biết, còn anh… Tôi cảm thấy anh ta rất hay nói đùa.” Người đang nói là người ngồi bên Ngô Phương, Trần Nghĩa.

Thanh Huệ nghĩ nghĩ một lúc rồi nói “Xem ra tôi phải trốn ra ngoài tìm Vương Hải Đông mới được” Xin lỗi, không cứu được mọi người… Nhưng mà, cố gắng hai mươi năm, anh phải làm như vậy.

Rời khỏi tầng hầm, Chí Sơ híp mắt, vừa lòng nói “Không tồi, 6 phút!”

Thanh Huệ bảo “Mấy ngày nữa, cậu dẫn tôi ra ngoài chơi đi, tôi muốn tới bờ biển chúng ta đều biết kia”

“Được, nơi đó, tôi cũng muốn tới từ lâu…”

“Tôi đã nghĩ muốn mỗi ngày sống ở đó, hít thở không khí trong lành, nhìn ra biển rộng trước mặt” Thanh Huệ nắm tay hắn “Cậu thấy thế nào?”

Chí Sơ cúi xuống “Sao có thể không đồng ý chứ?”

Có người nói, giấc mơ, là l*иg giam của tự do… Hắn chưa từng nghĩa như vậy. Hắn nghĩ, hoàn thành giác mơ, chính là giữ vững tự do của mình.