“Thích không?” Thiên Duật Dạ cong cong khóe môi, một đóa hoa Violet kiều diễm nhẹ nhàng rơi vào trong lòng nàng. Ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của Violet, nàng hít một hơi thật sâu: “Ta rất thích.” Vừa nghe nàng nói
lời này, Thiên Duật Dạ dịu dàng cười, ôm nàng đi qua biển hoa, đi tới
trước giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Vũ Nhạc còn chưa kịp phản ứng
thì hắn đã dịu dàng cởi giầy cho nàng, khi hắn chuẩn bị cởi tất, Vũ Nhạc ngượng ngùng co chân lên, đẩy tay hắn ra, khuôn mặt ửng đỏ: “Ngươi…Tự
ta làm là được rồi.”
Lại không nghĩ nam nhân này lại cau mày, không nói gì, nắm lấy chân
nàng, tiếp tục động tác vừa rồi, có thể thấy rõ vẻ bá đạo: “Bắt đầu từ
hôm nay, không cần cự tuyệt ta.” Lúc Vũ Nhạc sắp mở miệng, giọng nói
trầm thấp thanh nhã của nam nhân lại vang lên trên đỉnh đầu nàng. Vũ
Nhạc nhíu lông mày lại, khó chịu cong môi lên: “Ngươi không cảm thấy,
ngươi rất bá đạo sao?” “Ta chỉ bá đạo với một mình nàng, nàng là của
ta.” Nam nhân không giận mà lại cười, nhẹ vuốt vuốt mái tóc trên trán
nàng, ngón tay lướt nhẹ, búi tóc rơi xuống, da đầu Vũ Nhạc lập tức được
giải phóng: “Ngủ đi, nàng nên nghỉ ngơi thật tốt.” Ánh mắt nồng nàn của
nam nhân khiến da đầu Vũ Nhạc run lên, nhanh chóng nghe lời nằm xuống,
thân thể co lại nằm dịch vào một bên giường, nam nhân này, nàng nên
tránh xa một chút mới tốt.
Không nghĩ rằng, trong nháy mắt nàng xoay người đi, khóe môi nam nhân
khẽ cong lên, tiểu nữ nhân, đã quá coi thường nam nhân của mình rồi. Bất ngườ, hắn sảng khoái cởi tất và giày của chính mình, lập tức nhảy lên
giường. Vũ Nhạc nghe được âm thanh phía sau, giật mình nhảy dựng lên.
Khi nàng nhìn thấy nam nhân kia lại bò lên giường của mình, lập tức giận giữ đến con ngươi suýt rớt xuống, ngón tay ngọc thon dài không chút
khách khí chỉ vào nam nhân, hung hăng mắng: “Ngươi thật không biết xấu
hổ, bản cô nương cho ngươi ba phần màu sắc, ngươi lại muốn mở phường
nhuộm rồi hả? Lăn xuống ngay, giường của lão nương mà ngươi cũng dám bò
lên sao?”
Động tác lên giường của Thiên Duật Dạ ngừng lại, ngay sau đó, cặp mắt
mênh mông như mực hiện lên ý cười, cái bộ dáng này, mới giống bảo bối
của hắn, nữ nhân hung hãn, trở về rồi sao? Đã bao lâu rồi hắn không được thấy bộ dạng này của nàng?...
Vũ Nhạc chờ một lúc, người này chẳng những không có thái độ gì, lại còn
cười ngây ngô. Nụ cười của nàng lạnh lẽo, một giây kế tiếp, nàng giơ
cặp chân thon dài lên, quay về hướng mông của nam nhân, nhẫn tâm đạp
lên,
“Oái”, âm thanh nhanh chóng phát ra. Vũ Nhạc phủi phủi tay, từ trên cao
nhìn xuống mỹ nam đang ngồi dưới đất, tàn nhẫn nói: “Cửa ở bên kia, đi
thong thả không tiễn, nếu để ta lại phát hiện ngươi lên địa bàn của lão
nương giương oai, cẩn thận…Tiểu huynh đệ của ngươi!”
Dứt lời, nàng còn cố ý liếc xuống phía dưới của nam nhân. Thiên Duật Dạ
dở khóc dở cười, ngồi dưới đất lạnh lẽo, giật giật khóe mắt:
“Nữ nhân này, nàng quả nhiên không làm ta thất vọng!” “Đồ thần kinh nhà ngươi, cút ngay cho lão nương!” Lời nói vô nghĩa của hắn vừa phát ra,
lập tức nhận được cái đạp ngay đầu gối của nữ nhân. Hắn bất đắc dĩ thở
dài, lưu luyến nhìn nàng chuẩn bị ngủ, bước lên bậc thềm đi ra ngoài.
Hắn vừa đi ra khỏi bảo tháp, lập tức nhìn thấy bộ dáng co đầu rụt cổ của hồ ly Lạp Lạp và Linh Tiểu Giới. Nam nhân nhíu mày nhìn về phía hai
người, hai người do dự một lúc, rồi chạy như điên tới. Xin hỏi Linh thú
trong Linh Giới sợ nhất người nào, chắc chắn đó là người nam nhân trước
mặt này, là nam chủ nhân của bọn họ, là chủ tử của bọn họ.
“Chủ nhân, ngài có gì dặn dò?” Nhìn sang Đồ Lạp Lạp khϊếp nhược, Linh Tiểu Giới đánh bạo ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Duật Dạ.
Thiên Duật Dạ gật gật đầu, ánh mắt sâu sắc nhưng mờ mịt: “Hai ngày này,
Linh thú trong không gian nhất định sẽ tỉnh lại, bây giờ vẫn chưa phải
thời cơ. Chờ chủ nhân của các ngươi tỉnh lại, nói nàng phong ấn chúng
lại. Nếu toàn bộ chúng thức tỉnh, sẽ sinh ra sức mạnh rất lớn, trình độ
bây giờ của đại lục này không thể chịu được, hiểu chưa?”
“Dạ, chủ nhân, chúng ta đã rõ rồi.” Kéo Kéo và Linh Tiểu Giới nhìn nhau, cùng đọc được trong mắt nhau hai chữ “nguy hiểm”. hai người do dự một
chút, vẫn không nhịn được hỏi: “Chủ nhân, có phải tên kia đã tìm tới?”
“Trước mặt thực lực của chúng ta bị bó hẹp ở kiếp này, thực ra phong ấn ở đại lục này vẫn chưa thể mở được, hắn muốn tìm tới đây cũng không dễ
dàng như vậy, chỉ có điều phòng ngừa chu đáo là cần thiết. Mặt khác,
kiếp này ở đây, là thế giới dị giới, không hề đơn giản như bề ngoài. Bây giờ những điều hoài nghi còn chưa được làm rõ, tóm lại các ngươi cứ
khiêm tốn làm việc là được. Mặc dù Vũ nhi đã khôi phục linh lực, nhưng
các nàng cũng cần kìm hãm lại. Đừng quên, thân phận của họ bây giờ là
học viên mới của Thánh Đức, hiểu chưa?” Nghĩ đến lúc trước không hiểu vì sao lại xuất hiện cực quang, giọng nói của Thiên Duật Dạ hơi nặng nề.
Khó nhìn thấy vẻ mờ mịt như vậy của chủ nhân nhà mình, Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Hai
người gật đầu đồng ý, Thiên Duật Dạ không nói nhiều lời, lập tức biến
mất khỏi Linh Giới.
Hai ngày sau, năm người Vũ Nhạc, Cung Tuyết đi ra khỏi bảo tháp. Tiểu Gi ới nhanh chóng đem lời nói của Thiên Duật Dạ truyền đạt lại cho Vũ
Nhạc. Vũ Nhạc nghe xong không nói gì, chỉ hơi cúi mi, suy nghĩ một lúc
lâu rồi nhìn về phía đám người Cung Tuyết: “Các ngươi sẽ phong ấn lại?”
Bốn người Cung Tuyết vô thức gật đầu: “Vâng, chúng ta không chỉ là Hộ
pháp của chủ nhân, đồng thời còn là người thủ hộ Thiên Sát cổ giới.” “Ừ, vậy thì các ngươi phong ấn Linh thú trong không gian đi, đúng rồi, đưa
Linh Cửu đi, an bài trước đến cổ giới, những thứ khác, các ngươi tự mình làm, ta đi ra ngoài trước.” Vũ Nhạc tựa hồ như có tâm sự gì, sau khi
phân phó lập tức ra khỏi không gian.
Mấy người Cung Tuyết nhìn Vũ Nhạc đầy bụng tâm sự, mỗi người đều nhíu
mày. Được Tiểu Gi ới nhắc nhở, bốn người mới xoay người đi vào không
gian Linh thú, chuẩn bị xong công việc phong ấn, mắt sáng ngời. Vừa tròn nửa tháng, lúc các nàng đi ra ngoài, lập tức ngửi thấy mùi cơm chín mê
người. Bốn người nhìn nhau, mới nhớ ra trong Linh Gi ới một năm bằng bên ngoài một ngày, họ biến mất đã hai tháng, cũng tương đương với hơn một
canh giờ, không phải vừa lúc Mộc Ngư vừa mới chuẩn bị xong thức ăn sao?
Nhìn thấy bốn người xuất hiện, Mộc Ngư kinh ngạc nháy mắt mấy cái: “Ơ, Tiểu thư đâu? Sao không thấy tiểu thư?”
“Nàng đã đi ra rồi mà?” Qủa Nhiễm hoảng sợ, vừa định chạy đi tìm kiếm
thì đã thấy Vũ Nhạc cầm kẹo hồ lô đi vào: “Tới đây, đói bụng rồi phải
không, ăn lót dạ đã, ta vừa ra ngoài mua một ít dược liệu.”
“Tiểu thư, sao người đi ra ngoài mà không nói gì thế?” Mộc Ngư lôi kéo
Vũ Nhạc nhìn ngắm từ trên xuống dưới một lần, không nhịn được tấm tắc:
“Tiểu thư ngày càng mê người nha, hơn nữa linh lực này, thật sự là yêu
nghiệt!” Dễ dàng nhận thấy, Mộc Ngư đã cảm thấy điều đó. Vũ Nhạc cau mày nhìn về phía Cung Tuyết: “Thiếu chút nữa quên mất, phong ấn lại linh
lực của chính mình, chỉ cho phép đạt tới cảnh giới Vũ Giả, sau này từ từ buông ra, nếu không, chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài.”
“Không cường điệu như vậy chứ?” Mộc Ngư bật cười, nhưng mọi người vẫn
nghe lời theo. Sau khi làm xong mọi việc, mọi người ăn xong bữa, Vũ Nhạc gợi ý: “Đi, đi ra ngoài chơi, ngày mai chính thức bắt đầu huấn luyện,
về sau sợ không có thời gian nữa. Hôm nay thời tiết rất tốt, ra bên
ngoài dạo chơi, tiện thể nhìn xem có gì thú vị không.”
“Cũng tốt, nếu không đi ra ngoài, thật sự muốn nín hỏng rồi.” Trên mặt
Qủa Nhiễm hiện lên chút tươi cười, kéo tay Vũ Nhạc ra bên ngoài. Bốn
người Cung Tuyết bất đắc dĩ cười cười, mặc kệ bây giờ hay tương lai, Qủa Nhiễm và chủ nhân đều thân mật hơn so với các nàng, nàng đã từng không
nhịn được ghen tị, đã từng hỏi Yêu Vũ Mị, không ngờ Yêu Vũ Mị nhướn mắt, bộ mặt khinh thường nhìn ba nàng:
“Tại sao? Ta có thể nói ba người các ngươi rất không thú vị không? Một
người bộ mặt lạnh lùng băng sương, một người thì nửa năm cũng không nói
một câu đầy đủ, một người cả ngày chỉ biết cười khúc khích. Nhìn xem Qủa Nhiễm tính tình rất rõ ràng? Khó chịu thì nói khó chịu, không vui thì
nói không vui, chưa bao giờ không hiểu được cảm xúc của mình. Các ngươi
thì sao, từ trước tới giờ đều không nhìn ra cảm xúc, quá phí phạm đầu
óc, có hiểu hay không?” Từ đó về sau, ba người tâm phục khẩu phục, ai
bảo khuôn mặt các nàng không thú vị đây? Không mang lại cho chủ nhân
niềm vui, cũng xứng đáng thôi, có phải hay không?
Rất nhanh, nhóm sáu người đi ra khỏi học viện Thánh Đức. Ra khỏi kết
giới của học viện là bờ biển mênh mông vô tận. Cung Tuyết nhìn lên trời, huýt sáo, ngay lập tức một con đại bàng Phi Thiên bay về phía các nàng, vững vàng hạ cánh trên mặt đất. Vũ Nhạc nhảy lên mình nó đầu tiên, năm
người theo đó đi lên, Phi Thiên bay lên: “Chủ nhân, ngài muốn đi đâu?”
Cung Tuyết thản nhiên phân phó: “Thị trấn nhỏ gần đây nhất.” “Dạ, chủ
nhân.” Đại bàng Phi Thiên lên tiếng trả lời, tốc độ cũng dần dần nhanh
hơn, không tới thời gian một ly trà nhỏ, đã đi tới rừng cây bên ngoài
trấn nhỏ, sau khi đã đưa các nàng xuống, Phi Thiên vỗ cánh bay đi.
“Đại bàng này, sao chưa từng thấy trước đây?” Qủa Nhiễm lập tức bước
lên, vẻ mặt kích động hỏi, vừa nãy nàng không có thời gian để hỏi, bây
giờ, cần tranh thủ thời gian.
“Nó ở khu rừng thú, là Linh thú khế ước đó!” Chẳng qua lúc đó không quá thân thiết với nó thôi, có cần kích động như vậy không?
“Cái gì? Ngươi cư nhiên thuần phục được Linh thú biết nói chuyện? Chẳng
phải nó đã đạt tới cảnh giới Tử Linh rồi?” Qủa Nhiễm nghĩ đến Linh thú
của chính mình, bỗng nhiên cảm thấy không hề vui vẻ chút nào.
“Ừ, đỉnh kỳ Tử Linh” Cung Tuyết gật gật đầu, nâng cằm cười cười, cái người này, sao cái gì cũng ghen tị vậy.
“Chúng ta đổi cho nhau được không?” Qủa Nhiễm nghĩ tới dáng vẻ tự do bay lượn trên không trung, nhịn không được năn nỉ Cung Tuyết.
“Không được, đã khế ước, sao có thể nói đổi là đổi? Ngươi làm như vậy,
chẳng những không tôn trọng Linh thú, mà còn bị liệt vào sổ đen, hiểu
hay không?” Cung Tuyết có chút tiếc rèn sắt không thành thép cốc vào đầu nàng, cái người này, đôi lúc chính là đại tỷ thiểu năng, sao không nghĩ tới hậu quả vậy?
“Đúng vậy, đúng vậy đó Nhiễm nhi, ngươi cũng đừng quá phiền muộn, đường
còn dài mà, chẳng lẽ còn sợ không tìm được khế ước tốt? Ngươi cũng đừng ở đây làm mặt xấu nữa.” Mia bất đắc dĩ thở dài, thật sự là mệt với nàng.
“Mia nói đúng, tương lai thật sự là con đường rất dài phải đi, đừng nghĩ tới những thứ kia có hay không có được. Đi, đi vào thị trấn, ta đã ngửi thấy mùi đậu phụ rồi!” Dù vừa mới ăn trưa xong, nhưng đối với những thứ ăn hàng này mà nói, vóc người cái gì, đi gặp quỷ đi!
Qủa nhiên, Vũ Nhạc vừa nói xong, mỗ nữ lập tức ném mấy thứ không vui vẻ
ra sau đầu, hấp ta hấp tấp đi theo. Cung Tuyết thở dài, thấy đậu phụ lập tức được giải quyết, thật xấu mặt nha!
“Trần gia trấn”, ba chữ lớn màu đỏ khắc trên tảng đá hàng trăm năm trước trấn, cảm giác vô cùng sống động. Một hàng sáu người mặt y phục tươi
trẻ, xinh đẹp, dù đi tới nơi nào cũng khiến mọi người cùng ngoái đầu lại nhìn. Nhưng chẳng những sáu người không bị ảnh hưởng, mà còn mặc sức
chơi đùa, nhìn thấy cái gì cũng thấy thú vị, hiển nhiên chưa từng thấy
hàng quán ở trấn. Kỳ thật, điều này cũng không thể trách các nàng. Tứ
đại gia tộc lánh đời vốn bí ẩn với bên ngoài, từ sau lúc các nàng sinh
ra thì trừ việc tu luyện chỉ có học tập, làm sao có thời gian đi dạo
phố? Còn Vũ Nhạc và Mộc Ngư càng không cần phải nói, trước kia ở trên
núi, càng không có cơ hội xuống núi, sau khi mất trí nhớ, lại càng tò mò với thế giới cổ đại, bây giờ đến thị trấn, tự nhiên giống như con ngựa
hoang mất cương, kéo thế nào cũng không kéo lại được!
Trà Hương Lâu, là quán trà ngon nhất Trần Gia trấn, bởi vì nơi này là
trấn nhỏ gần nhất với học viện Thánh Đức và Bá Quyền, cho nên nhìn có vẻ là một trấn nhỏ, nhưng thật ra đã giàu có đến chảy mỡ. Hôm nay trùng
hợp là ngày đón học viên mới, vậy nên trấn nhỏ này có nhiều học viên mới đến mua đồ nhiều không đếm xuể.
Lúc này, ở trên nhã gian tầng hai của tiểu lâu, có sáu vị thiếu nhiên
tích cách khác nhau, bọn họ hoặc nằm trên giường mềm, hoặc tựa vào cửa
sổ, hoặc ngồi trên ghế mềm. Mỗi người phát ra khí chất, đều làm cho
người khác không dám khinh thường. Lúc này, vị thiếu niên ngồi gần cửa
sổ, tựa vào thành cửa quan sát cẩn thận đám người đang đi lại, tóc đen
dùng ngọc bội buộc đơn giản, đôi lông mày thanh tú, mắt phượng mang theo chút đùa giỡn, dung nhan tuyệt thế tắm trong ánh mặt trời, giống như
tiên nhân bước ra từ trong tranh.
“A?” một tiếng, thiếu niên nhảy dựng lên, đôi mắt hơi nheo lại, không hề chớp mắt nhìn đội hình chói mắt trong đám người, khóe môi lúc này đã
cong lên: “Thật không ngờ, cái trấn nhỏ này lại có người tuyệt mĩ như
vậy, mà tận những sáu người.”
Mộ Dương nghe thấy hắn kinh ngạc hô lên, ba gã thiếu niên không hẹn mà
gặp cùng tiến về phía cửa sổ, trong đó có vị công tử mặc y phục màu
trắng, bộ dáng tao nhã lịch sự, ánh mắt tò mò tiến lên: “Ở chỗ nào? Ở
chỗ nào?”
Bên cạnh là một vị thiếu niên mặc y phục màu đỏ sậm, cười lên điên đảo
chúng sinh, khinh thường nhìn thiếu niên áo xanh vừa rồi: “Có đẹp thật
không? So với tỷ tỷ của ta?” Nhìn ba thanh niên chắn trước cửa sổ, hắn
không nhịn được cau mày.
“Hừ, tỷ tỷ của ngươi? Trong mắt ta, còn không bằng người bên cạnh tiểu
nha đầu!” Những lời này vừa phát ra, nam nhân áo đỏ khó chịu tiến tới
phía trước cửa sổ, ngăn cản tầm nhìn của mấy người: “Mau tránh ra, ta
muốn nhìn xem, mỹ nữ bậc nào lại làm ngươi đánh giá cao như thế, so với
tỷ tỷ ta còn xinh đẹp hơn, hừ, không sợ cắn vào đầu lưỡi!”