“Chúng ta là Tứ đại Hộ pháp của chủ nhân, một ngàn năm rồi, Quả Nhiễm…”
Mia tươi cười ngọt ngào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quả Nhiễm.
“Vì sao ta không biết? Đây mới là vấn đề chính được không?” Chẳng trách
ngay từ đầu gặp nàng đã có cảm giác đặc biệt, nhưng mà… Một ngàn năm,
nàng mới mười một tuổi thôi mà? Như thế nào lại trở thành lão yêu ngàn
năm? Nói đùa sao, tuyệt đối không buồn cười đâu.
“Còn nữa, ngươi đi vào cảnh giới Tử Hoàng từ lúc nào?” Chỉ có ở cảnh
giới Tử Hoàng mới gieo được kết giới mà? Theo nàng biết, một tháng
trước, người này vẫn giống nàng ở cảnh giới Tử Linh, làm sao qua một
tháng đã nhảy ba cấp? Có lầm hay không? Ai nói cho nàng biết làm sao lại như vậy?
Nữ tử Bối Khả nhìn có vẻ vô hại, tà ác cười lên: “Muốn biết? Trước tiên đưa tiền ra…”
“Nữ nhân hèn hạ, ngươi chỉ biết tiền, tiền tiền tiền, rốt cuộc các ngươi gặp được vận cứt chó gì vậy, đáng chết? Không ngờ cả đám đều đi vào
cảnh giới Tử Hoàng? Các ngươi có còn để cho…lão nương sống hay không?”
Suy nghĩ lại một chút, Quả Nhiễm kích động muốn đập đầu vô tường, ba nữ
nhân này rõ ràng đều là cảnh giới Tử Hoàng, ô ô… Vì sao nàng vẫn còn ở
đỉnh cảnh giới Tử Linh? Vì sao? Vì sao chứ?
Vũ Nhạc nhìn bốn nữ nhân tính cách khác biệt, khóe miệng nhếch lên, nhìn qua dường như họ là kẻ thù, thực ra cách ăn mặc lại hoàn hảo phối hợp,
có thể nằm chung giường. Chỉ có điều ai cũng không nguyện ý chịu thua
thôi, nghĩ tới Ngữ nhi, ánh mắt nàng u ám. Ngữ nhi, tại sao ta và ngươi
lại không quen biết nhau? Tại sao?
“Chẳng lẽ, các ngươi chính là Tứ đại Hộ pháp có thể giải phóng linh lực
của ta?” Vẻ mặt không đổi hoàn hồn lại, Vũ Nhạc đã hiểu được vì sao khi
Tiểu Giới nhìn thấy Quả Nhiễm lại có biểu tình như vậy. Vừa nghĩ tới
Tiểu Giới, nàng nghĩ ý niệm: “Các nàng, có thật là người ta cần tìm?”
“Đúng vậy chủ nhân, chính là bốn người các nàng, ngay cả vẻ ngoài và
tính cách cũng không thay đổi…” Giọng nói rầu rĩ của Tiểu Giới vang lên, Vũ Nhạc nhíu mày: “Sao thế? Vẫn còn giận ta?” “Không phải, chủ nhân, ta chỉ đang nghĩ, trí nhớ và thực lực của các nàng rõ ràng đã bị khóa lại, vì sao đột nhiên chỉ có ấn ký của Quả Nhiễm chưa được mở ra? Chuyện
này…Hình như không bình thường chút nào.” “Sao? Nói cách khác, Quả Nhiễm mới chính là mấu chốt? Nếu thực lực của nàng ta không khôi phục thì
phong ấn của ta cũng theo đó mà không giải được?” “Đúng vậy, chủ nhân.”
Đây mới chính là nguyên nhân làm nàng đau đầu.
“Được rồi, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi, bây giờ cũng không cần
cấp bách.” Vũ Nhạc quay đầu nhìn về phía các nàng: “Được rồi, hôm nay
không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai còn phải đi
tiếp. Mặc kệ thân phận của các ngươi là gì, bây giờ chúng ta là học viên chưa được nhận của Thánh Đức, mà thực lực của các ngươi vẫn nên che dấu đi, nếu không sẽ khiến mọi việc rối loạn.”
“Vâng, chủ nhân.” Cung Tuyết gật đầu, Vũ Nhạc giãn lông mày, không nói
gì, lập tức đi lên lầu. Nàng đi rồi, Cung Tuyết vuốt cằm, giọng nói cung kính sùng bái: “Chủ nhân đúng là chủ nhân, dù không có linh lực vẫn có
thể dễ dàng đột phá phòng tuyến ta bày ra. Thật không biết sau khi người giải trừ phong ấn, sẽ đột phá tới cảnh giới nào đây?”
“Này này, các ngươi còn chưa nói cho ta biết đâu, rốt cuộc đã có chuyện
gì xảy ra với các ngươi? Không những thực lực tăng lên, lại còn có mấy
lời không giải thích được…” Quả Nhiễm còn chưa nói xong, liền bị vẻ mặt
không đổi của Bối Khả cắt đứt: “Ngươi câm miệng.” Sau đó, Bối Khả đoạt
lấy tấm bảng gỗ trong tay nàng, chỉ vào Mia và Cung Tuyết nói: “Tối nay, hai người các ngươi ở cùng nhau. Ngươi, đi theo ta.” Nói xong, nàng
không quay lại đi luôn lên lầu, để lại đằng sau Quả Nhiễm khó chịu giận
dữ: “A a a, chết tiệt, tại sao muốn lão nương ngủ cùng ngươi? Gương mặt
bị liệt của ngươi, sẽ dọa ta chết khϊếp!” “Ngươi cũng có thể lựa chọn
ngủ cùng ta.” Giọng nói lạnh lẽo của Cung Tuyết vang lên sau lưng Quả
Nhiễm, Quả Nhiễm bất thình lình rùng mình: “Thôi, so với biếи ŧɦái nhà
ngươi, ta nguyện ý cùng nàng ta.” Dứt lời, Quả Nhiễm nhanh như chớp chạy lên trên lầu, đối với kẻ cái gì cũng có thể dùng làm thí nghiệm, nàng
sợ hãi vô cùng…