*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ:
Fleur
Biên tập:
Iris“Sao cậu lại ở đây?” Tần Ca trợn tròn hai mắt.
Bạch Khải Gia thả lỏng người dựa vào ghế, hai tay l*иg vào nhau: “Lẽ ra tôi mới là người hỏi sao em lại ở đây chứ!
Tần Ca đứng lên: “Cậu, cậu muốn uống sữa không? Mình đi mua.”
Cô vội vội vàng vàng trốn đi, Bạch Khải Gia dọn đồ của cô rồi cũng đi theo. Nhân viên bán hàng đứng sau máy tính tiền chờ Tần Ca chọn đồ uống, đầu óc Tần Ca hiện giờ đang loạn cào cào, rõ ràng nói là mua sữa cho Bạch Khải Gia nhưng lại nhìn các loại cà phê mà không có chủ ý gì.
Nhân viên bán hàng lại thấy một người đàn ông đẹp trai đi đến phía sau cô gái, nói bên tai cô: “Tôi không uống, đi thôi.”
Cô gái còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta khoác vai kéo ra ngoài. Hai người đứng ở cửa, người đàn ông vắt chiếc áo khoác màu hồng nhạt trên tay mình lên vai cô gái, sau đó uống một ngụm trong cốc sữa của cô gái.
Người đàn ông kia cầm túi xách và khăn quàng của cô gái đi trước, còn cô gái mặc áo khoác rồi vội vàng đuổi theo sau, nhân viên bán hàng hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Chuyện gì thế nhỉ?”
“Người yêu cãi nhau thôi mà.”
Bạch Khải Gia dừng lại chờ Tần Ca, không hỏi nữa, chỉ nói: “Còn muốn đi đâu không?”
Tần Ca lắc đầu: “Mình muốn về nhà.”
Anh nói: “Tôi đưa em về.”
Sau đó anh lại cười: “Tần Ca, em định nói là em sẽ gọi xe chứ gì?”
Tần Ca nói: “Vậy làm phiền cậu.”
Khi Bạch Khải Gia lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, anh bị ánh mặt trời bao phủ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Tần Ca rực rỡ ánh vàng, tóc cũng ánh lên màu vàng.
“Nhà em vẫn ở chỗ cũ à?” Anh hỏi.
Tần Ca nói: “Mình chuyển nhà rồi.”
“Đi đường thế nào?”
“Cứ đi thẳng trước đi, mình sẽ chỉ đường cho cậu.”
“Ừm.”
Nhưng một đường này cũng không thuận lợi, lần thứ hai Bạch Khải Gia không nghe theo chỉ dẫn của Tần Ca, đi ngày càng xa nhà cô. Tần Ca bất lực hỏi: “Cậu cố ý phải không?”
Bạch Khải Gia không hé răng… Tức là cũng không phủ nhận.
“Rốt cuộc cậu muốn đưa mình đi đâu đây?”
Bạch Khải Gia đáp: “Chỉ là muốn em ngồi trong xe lâu hơn thôi.”
Tần Ca: “……”
Anh quay đầu ở ngã rẽ trước, Tần Ca không biết nên nói gì nên chỉ có thể im lặng để mặc anh lái xe, nhưng phong cảnh bên đường ngày càng quen thuộc, cô nắm chặt tay trong túi.
Xe dừng trước một khu chung cư, Bạch Khải Gia hỏi Tần Ca: “Đây là nhà em đúng không?”
“Sao cậu biết?”
Anh không nói, chỉ lái xe đi thêm một đoạn, dừng ở một nơi có vẻ yên lặng rồi tắt máy.
Không khí trong xe trở nên im lặng, Bạch Khải Gia nói: “Tôi trở về một năm nay cơ bản không đi đâu cả, được một ngày nghỉ cũng chỉ ở nhà với bà nửa ngày, sau đó ra ngoài đi tìm em.”
Tần Ca vẫn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên: “Cậu…”
“Tiệc chia tay ngày tốt nghiệp đêm đó là tôi đưa em về nhà.” Bạch Khải Gia nói xong quay đầu nhìn về phía Tần Ca: “Chắc hẳn em cũng không quên đâu nhỉ?”
Tần Ca mơ hồ không rõ: “Ồ, thế à? Mình quên thật rồi.”
“Em vẫn nhớ.” Bạch Khải Gia chắc chắn: “Nếu không lần đầu tiên gặp nhau ở bệnh viện, em sẽ không giả vờ, làm như không quen tôi.”
“Ngày đó mình thật sự…”
Bạch Khải Gia nâng tay xoa đầu cô: “Được rồi, em thật sự không biết nói dối đâu.”
Tần Ca đành phải yên lặng.
“Mỗi lần tôi đều đợi dưới nhà em đến tối.” Anh nói xong, tay trượt từ đỉnh đầu Tần Ca xuống, nghịch chiếc đuôi ngựa của cô: “Em không đi Mỹ, đổi số điện thoại, email và QQ cũng không tìm được em, tôi chỉ có thể đến nhà em chờ. Đáng tiếc tôi lại không biết em ở tầng mấy, nhà số mấy, mỗi lần đến chỉ biết chờ như vậy, cảm thấy có duyên sẽ gặp được nhau.”
“Chờ ngươi thời điểm ta sẽ tưởng, nếu tiếp theo giây ngươi liền theo xuất hiện ở đầu ngõ hoặc là thang lầu gian, ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Khi chờ em, tôi sẽ nghĩ, nếu sau đó em xuất hiện ở đầu ngõ hoặc ở cầu thang, tôi nên làm gì bây giờ?”
“Giữ em lại đánh một trận hay là cãi nhau một trận hay là nghe em giải thích?”
“Sau đó tôi quyết định, trốn đi nhìn em một cái là tốt rồi.”
“Tôi nghĩ em đột nhiên làm như vậy là có nguyên nhân.”
Làm như vậy, làm gì?
Cô gái tên Tần Ca đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, tìm thế nào cũng không thấy.
“Chắc chắn em không muốn nói cho tôi biết nên mới trốn tránh tôi. Tôi cũng không cần đáp án, chỉ cần nhìn em một cái là được rồi.” Anh nói.
Mắt Tần Ca đỏ ửng nhưng không thể biện minh cho chính mình, cô cũng không biết sẽ có người làm những việc như vậy vì cô. Cô nghĩ mình thất hứa sẽ khiến anh tức giận đến mức không bao giờ muốn gọi cái tên Tần Ca này nữa.
“Nhưng tôi đợi thế nào cũng không gặp được em, tôi bắt đầu lo lắng.” Bạch Khải Gia đặt tay lên chiếc dây buộc tóc hình dâu: “Có một ngày tôi hỏi thăm một bà, tôi nhận ra bà ấy, lần nào đến tôi cũng thấy bà ấy dẫn cháu xuống dưới chơi.”
“Nhưng bà ấy nói nhà họ Tần đã dọn đi từ rất lâu rồi.”
“Bà ấy nói em không còn ở đó, bà ấy cũng không biết em dọn đi đâu.”
“Lúc đó tôi nghĩ có lẽ đời này sẽ không gặp lại em được nữa.”
“Cho đến ngày đó tôi nhìn thấy bố em trong phòng cấp cứu.”
Im lặng một lát, Bạch Khải Gia lại tiếp tục: “Tôi nhận ra chú ấy.”
Tần Ca đỏ mắt nhìn anh, không hiểu.
“Buổi tối hôm đó.” Anh nói.
Tim Tần Ca đập mạnh, mấy ngày nay cô tránh nẽ, sợ hãi anh nhắc tới buổi tối ngày đó.
Bạch Khải Gia nói: “Tuy đã rất lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, ngày đó tôi hôn em chỗ cột điện cuối con phố nhà em, chú cầm một cái gậy nện vào vai trái tôi, về nhà tôi phải xoa rượu thuốc nửa tháng.”
Tần Ca cố gắng bình tĩnh lại, lại nghe anh nói tiếp: “Đó là lần đầu tiên tôi hôn một cô gái.”
Trước khi tốt nghiệp đã muốn làm thế, vẫn cố nhịn đến ngày đó.
“Chú đuổi theo tôi nửa con phố, cả đời này tôi cũng không quên được.”
Bạch Khải Gia tháo dây an toàn tiến lại gần cô, nhìn vào mắt Tần Ca: “Tôi muốn biết em có quên hay không, nếu không phải chỉ có mình tôi vẫn nhớ thì tốt quá.”
Ánh mắt kia sáng ngời, Tần Ca không tránh được, có một vài hình ảnh không thành thật hiện ra. Buổi tối ngày tổ chức tiệc chia tay, anh đưa cô về nhà, cái nóng bức ngày hè bị cơn gió đêm thổi tan, anh hỏi cô đã có điểm thi chưa, cô gật đầu, cười đầy vui vẻ. Thấy cô cười, anh thở phào, nói: “Mình biết cậu sẽ không gặp vấn đề gì mà.”
Khi đó, cô vẫn chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, hỏi anh: “Bạch Khải Gia, có phải nơi đó rất lớn không?”
Anh gật đầu: “Lớn hơn ở đây! Nhưng đừng sợ, mình sẽ chăm sóc cậu.”
Ngày đó bọn họ đều uống rượu, cô đứng trên đường nói với anh: “Bạch Khải Gia, cậu về đi, hôm nay cảm ơn cậu đã đưa mình về.”
“Tần Ca.” Anh gọi cô lại.
“Ơi?” Cô dừng lại quay đầu nhìn anh.
Anh chạy đến trước mặt cô, trong trí nhớ là cây cột điện cuối cùng, anh nói: “Ngày mai mình bay rồi.”
Sau đó anh hôn cô.
Lúc đầu chỉ dám chạm môi cô, cô mơ mơ màng màng cảm thấy anh cầm tay mình, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, đặt lên tim anh. Anh chậm rãi tiến sâu, cúi người mυ'ŧ lấy, tim cô như muốn bay lên, học theo anh, cũng cẩn thận mυ'ŧ lấy.
“Mình không nhớ gì cả.” Tần Ca nói.
Bạch Khải Gia im lặng một lát, chiếc xe vốn mở cửa nhưng giờ khắc này lại làm cho Tần Ca cảm thấy chật chội, cô năn nỉ: “Mình muốn đi về.”
“Không nhớ cũng không sao.” Bạch Khải Gia nhẹ nhàng nói: “Từ giờ trở đi em không quên gì là được.”
“Ừm, sẽ không quên, cảm ơn cậu đã chăm sóc bố mình.”
“Tần Ca, thật ra hôm nay anh nói nhiều như vậy là muốn nói với em, nhiều năm nay anh vẫn…”
“Bạch Khải Gia!” Tần Ca ngắt lời anh: “Có thể để mình xuống xe không?”
Cô nhìn thấy gần như trong khoảnh khắc, ánh mắt Bạch Khải Gia hiện lên vẻ bi thương.
Anh đứng dậy kéo dãn khoảng cách, bấm nút mở cửa, Tần Ca mở cửa xe đi ra như chạy trốn.
Haizz! Người đàn ông trong xe cúi đầu, anh vẫn quá vội vàng sao?
Tần Ca cố gắng chạy vào khu chung cư đến mức không đi nổi nữa, cô ngồi xổm bên một gốc cây rất lâu. Lũ trẻ vừa tan học về thấy cô gái ngồi bên gốc cây thì xì xào bàn tán, Tần Ca vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, đau đến mức không thể đứng lên được.
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một ống quấn phẳng phiu, người này ngồi xổm xuống kéo cô vào lòng: “Anh sợ lần này em lại biến mất khỏi thế giới lần nữa, cho nên anh muốn nói xong những điều muốn nói.”
“Bạch Khải Gia…” Tần Ca gọi anh, mặt ló ra từ chiếc khăn quàng cổ.
“Em sao vậy?” Đặc tính của nghề bác sĩ khiến anh cảnh giác.
Giọng Tần Ca yếu ớt: “Mình đau bụng quá.”
“Anh bế em lên nhà.”
Tần Ca lại lắc đầu.
Bạch Khải Gia không nói hai lời liền bế cô đứng lên rồi chạy về phía xe ô tô. Ghế sau của xe vẫn còn đặt chiếc đệm hơi, Tần Ca nằm lên đó, Bạch Khải Gia quỳ bên cạnh, đầu anh chạm nóc xe, chân tay không có chỗ để.
“Bắt đầu từ bao giờ?”
“Không biết.” Cuộc trò chuyện vừa rồi khiến cô không còn cảm giác đau.
Bạch Khải Gia giúp cô gập đầu gối, đặt tay lên bụng cô. Khi sờ đến một nơi, Tần Ca kêu đau.
“Trước kia em đã phẫu thuật cắt ruột thừa chưa?”
“Chưa.” Tần Ca nghiêng người cuộn tròn mình, cắn răng để không kêu thành tiếng.
“Bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện!”
***
May là đi đường không bị tắc đờng, sau khi đến bệnh viện, Bạch Khải Gia bế cô lên tầng năm – khoa ngoại. Họ có chuyên môn riêng, lúc này anh không thể tự mình chữa trị cho cô.
Trưởng khoa ngoại họ Thái, nhận ra anh là bông hoa của khoa chỉnh hình tầng dưới, bình thường khó thấy anh tươi cười, lúc này trên mặt lại không có chút biểu cảm nào, trực tiếp kéo ông đi đến giường bệnh tăng thêm trên hành lang.
“Người nhà bị bệnh à? Sao lại vội vã thế?” Trưởng khoa Thái vội đeo kính lật người bệnh lại.
Nhìn kĩ thì, ôi, là một cô gái!
“Nghi là viêm ruột thừa.” Bạch Khải Gia nói xong cúi người nói bên tai Tần Ca
: “Chúng ta đến nơi rồi, anh ở đây, đừng sợ.”
Trưởng khoa Thái nhìn thấy tư thế này liền đoán được 80-90%, dùng tay sờ vài cái, nói với Bạch Khải Gia: “Là viêm ruột thừa cấp, phẫu thuật đi.”
Tần Ca vừa nghe phải phẫu thuật liền lo lắng, nước mắt chảy ra, vừa lúc rơi vào lòng bàn tay Bạch Khải Gia. Nước mắt của cô nóng hổi, như đánh vào lòng anh, anh điều chỉnh tâm trạng rồi bắt đầu thảo luận phương án trị liệu với trưởng khoa Thái, hỏi xem có thể mổ thẩm mỹ không, trưởng khoa Thái nói: “Cháu giúp cô bé đi văn phòng ký giấy, người nhà có đến không?”
Bạch Khải Gia muốn bế Tần Ca đi nhưng Tần Ca cản anh, cố gắng nói: “Mình tự đi được.”
Đây là bệnh viện, cô sợ ảnh hưởng đến anh.
Bạch Khải Gia biết cô nghĩ gì, đành phải giúp cô ngồi xuống, trưởng khoa Thái đẩy kính và nói: “Trước khi phẫu thuật tôi muốn hỏi vài vấn đề, có bạn trai không?”
Nói xong ông nhìn Bạch Khải Gia.
Bạch Khải Gia đờ người, không biết vì sao phải hỏi câu này.
Trưởng khoa Thái giải thích: “Bây giờ khoa ngoại chúng tôi gặp tình huống này phải hỏi rõ ràng, bởi vì nhiều cô gái có thai ngoài tử ©υиɠ lại nghĩ mình bị viêm ruột thừa, đến khi mở ổ bụng ra mới biết là nhầm lẫn.”
“Không có
!” Tần Ca đã sắp không ngồi nổi, chỉ có thể đè chặt bụng trả lời bác sĩ.
Trưởng khoa Lưu hỏi lại: “Thật không? Cô gái cháu không phải xấu hổ, việc này liên quan đến sức khỏe của cháu, bệnh gì thì trị cách nấy, thai ngoài tử ©υиɠ sẽ làm xuất huyết nghiêm trọng.”
“Thật sự chưa có.” Lúc này là Bạch Khải Gia nói thay cô.
Trưởng khoa Lưu ồ lên trong lòng:
Thì ra còn chưa theo đuổi được.