Thiếu niên mỹ mạo kia chưa hề chết, Trương Thành Lĩnh dù sao cũng chưa bao giờ đả thương ai, xuống tay tuy ác, rốt cuộc có giây lát do dự, chỉ để lại một vết rất dài rất sâu trên người đối phương, máu ồ ạt chảy ra.
Hạt Tử nhìn Trương Thành Lĩnh, cười kỳ dị, lẩm bẩm: “Trên đời cứ có người vận khí tốt như vậy, hảo hài tử, tiền đồ không thể hạn lượng đâu.”
Nói xong hắn khom lưng kề đến nhìn thiếu niên mỹ mạo ngã dưới đất, thiếu niên kia thân thể co rúm, nhìn Hạt Tử, trên mặt lộ ra vẻ khát vọng vùng vẫy, Hạt Tử nhẹ nhàng nhón cằm gã, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, mặt hủy mất rồi.”
Nói xong tay bỗng phát lực, thiếu niên kia vẹo cổ, trình hiện một độ cong mất tự nhiên, đã bị hắn bóp chết.
Hạt Tử không nhìn thi thể gã lấy một cái, gật đầu với mấy người rồi dẫn đám Độc Hạt quay lưng bỏ đi.
Trương Thành Lĩnh nắm thanh kiếm dính máu, trơ trọi đứng trong viện, giống như cả người đều đang run rẩy.
Tào Úy Ninh đi đến thăm dò, nhận kiếm của mình từ trong tay gã, lau sạch máu, lòng còn sợ hãi mà nhìn thoáng qua thi thể thiếu niên dưới đất, sau đó vỗ vai Trương Thành Lĩnh nói: “Việc này… kỳ thật chúng ta đều rất bất ngờ, ta thấy hắn cũng chẳng giống người tốt, chưa chắc là lời nói thật đâu.”
Y ngẩng đầu nhìn quanh giống như để tìm sự ủng hộ, lại thấy Cao Tiểu Liên ngây ra như phỗng, Cố Tương hơi suy tư, hai người khác… rõ ràng là dáng vẻ trong lòng sớm nắm được.
Tào Úy Ninh liền nhớ đến ngày ấy lúc Cao Tiểu Liên kể lại tao ngộ, khi Chu Tử Thư trả lời câu hỏi của Ôn Khách Hành từng nói một câu, “Những người biết chuyện đều đã chết gần hết, chỉ còn một kẻ như vậy, thắng thua đã thấy”.
Thắng thua… đã thấy? Y không khỏi âm thầm rùng mình, hóa ra thời điểm đó họ đã nghĩ đến, hóa ra…
Trương Thành Lĩnh đột nhiên ngẩng đầu nói với Chu Tử Thư: “Sư phụ, con đã nhớ kẻ ngày ấy toàn thân hắc y bức hỏi cha con là bộ dáng gì, con vừa mới… vừa mới…”
Gã quay đầu, ánh mắt chuyển lên thi thể thiếu niên, cổ họng thoáng động, lại run càng dữ dội hơn, giơ tay hơi kiễng chân mà nói: “Hắn… cao thế này, vai rất rộng, một chân… một chân cũng không dễ dàng nhìn ra lắm, nhưng lúc đuổi theo con, đi gấp, hơi thọt, giống như hắn – chính là kẻ đó, làm Lý bá bá trọng thương, hắn… hắn…”
Cố Tương nhỏ giọng kêu “a” một tiếng đưa tay che miệng, đôi mắt vốn to sắp sửa trừng ra, quả thực như là nghe thấy chuyện đáng sợ nhất trên thế giới.
Ôn Khách Hành nhìn nàng một cái, bình tĩnh giơ một tay không dính máu người sờ đầu Trương Thành Lĩnh, gật đầu nói nhàn nhạt: “Ta biết rồi.”
Y ngẩng đầu, ánh mắt tựa như xuyên thấu qua bóng đêm nhìn về nơi rất xa, trên mặt lại thoáng có ý cười một cách kỳ dị, như là lữ nhân mỏi mệt, sau khi đi qua muôn sông nghìn núi, cuối cùng có thể nhìn trộm chân diện mục của số mệnh, có một chút châm chọc không rõ lắm, sự thoải mái và bình tĩnh không nói ra được lại càng nhiều hơn.
Cố Tương chậm rãi buông tay, khẽ nói: “Chủ nhân…”
Ôn Khách Hành giơ tay ngăn nàng, nói: “Ngươi là cô nương đã gả ra ngoài, nước đã hắt đi, chuyện này từ nay về sau không còn liên quan đến ngươi nữa, ngày mai ngươi nên đi tìm Diệp Bạch Y, ta đương nhiên sẽ không nợ đồ cưới của ngươi, khỏi cần về nơi đó nữa.”
Trương Thành Lĩnh muốn cố hết sức kiên cường một chút, gã vừa mới quyết định, phải như một nam nhân chân chính ưỡn ngực bảo hộ người nên bảo hộ, diệt trừ thứ nên diệt trừ, vô luận gặp phải điều gì đều tuyệt không lùi bước, tuyệt không sợ hãi, nhưng nước mắt cứ như không ngừng được mà rơi xuống từng chuỗi, gã vừa cảm thấy mình thật hèn nhát vừa có cảm giác mình giống như lại biến về thành hài tử yếu ớt chẳng thể làm gì kia.
Kẻ xấu gϊếŧ người nhà của gã, gã muốn học công phu cho thật tốt, trở nên cường đại, có thể bảo hộ thân nhân bằng hữu sau này không bị làm hại nữa, thậm chí gã có thể gϊếŧ kẻ xấu để báo thù rửa hận cho người đã chết đi.
Nhưng đó là Triệu bá bá…
Người phụ thân mình trước lúc nhắm mắt đã kéo tay Lý bá bá, muốn ông cam đoan phó thác mình, là người vào cái đêm lạnh giá, trong ngôi miếu đổ giữa đồng hoang, Lý bá bá lại túm chết sư phụ mà bảo y giao phó mình.
Là người trong khoảng thời gian tăm tối nhất, không có lúc nào là không bầu bạn bên cạnh mình, là người trước mặt anh hùng thiên hạ đỏ hoe vành mắt, luôn miệng nói phải đòi lại công bằng cho mình, ông ta là…
Thế đạo quá gian nan, lòng người quá sâu, ngay cả người thân cận nhất tin cậy nhất cũng chẳng thể tín nhiệm, thế thì còn cái gì đáng để người ta toàn tâm phó thác đây?
Ôn Khách Hành thấp thoáng thở dài, quay người về phòng không nhìn mọi người nữa, trái lại Chu Tử Thư dừng một chút, vẫy Trương Thành Lĩnh bảo: “Tiểu quỷ, ngươi theo ta qua đây.”
Trương Thành Lĩnh ra sức lau mắt, nhưng tầm mắt lại nhanh chóng mơ hồ. Gã biết Chu Tử Thư không kiên nhẫn với việc gã khóc nhất, liền thút thít nói: “Sư, sư phụ, con, con kỳ thật không muốn khóc, con chính là… con chính là… con một hồi nữa là được thôi…”
Chu Tử Thư thở dài, hiếm thấy không nói gì hết, đưa tay ôm gã vào lòng, trên người y chỉ khoác một tấm ngoại bào bên ngoài áσ ɭóŧ, mặc cực phong phanh, nhiệt độ cơ thể liền dễ dàng truyền ra quần áo, Trương Thành Lĩnh vùi cả khuôn mặt trong lòng y, khoảnh khắc ấy giống như dựa vào một ngọn núi vĩnh viễn không sụp đổ.
Nhiều đời tương giao, chẳng qua ngươi lừa ta gạt, bèo nước gặp nhau, lại có thể nương tựa lẫn nhau.
Tào Úy Ninh kéo Cố Tương im lặng đi khỏi, Cao Tiểu Liên cũng hít sâu một hơi, tâm sự trùng trùng mà về phòng, trong viện chỉ còn lại hai sư đồ, Đại vu xuyên qua cửa sổ nhìn họ, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Đó là… Chu trang chủ? Y có bao giờ như vậy…”
Thất gia cười cười khe khẽ, cũng chẳng biết là trả lời y hay độc thoại: “Y trước nay không phải đều là như vậy sao, năm đó với Lương Cửu Tiêu cũng vậy, tuy rằng trên mặt luôn luôn là bộ dáng như cha như huynh sắc thái lời nói không giả, kỳ thật sau lưng cái gì cũng tính toán sẵn cho người ta, đáng tiếc người khác không hề cảm kích.”
Đại vu quay đầu nhìn y, trong phòng không đốt đèn, quá nửa người Thất gia đang ở trong tối, chỉ có ánh trăng chiếu lên non nửa khuôn mặt, đẹp đến độ chẳng giống phàm nhân. Thất gia nói: “Nếu ngươi nói y là người tốt nhân nghĩa lễ trí gì đó, chỉ sợ chính y cũng chẳng dám thừa nhận, nếu nói không tốt đẹp gì… những chuyện trời đánh sấm giáng y từng làm ấy, cũng chẳng có một chuyện nào là xuất phát từ tư dục, là vì bản thân y.”
Y bỗng quay người đi, cầm một thứ, đẩy cửa bước ra ngoài, thở dài gần như không thể nghe thấy.
Thất gia rảo bước vào viện, đem thứ trên tay ném vào lòng Trương Thành Lĩnh, đó lại là một thanh huyền thiết kiếm, Trương Thành Lĩnh luống cuống nhận lấy, sững sờ tại chỗ, kế đó sau khi Chu Tử Thư gật đầu mới chậm rãi kéo ra.
Kiếm kia lại cực rộng, phải rộng gấp đôi thanh của Tào Úy Ninh, không hề thấy hào quang gì, ngược lại có khí cổ sơ, quầng sáng ảm đạm, chỗ mũi kiếm ngưng sát ý thâm trầm, vào tay cực kỳ có trọng lượng, so với kiếm bình thường thì phải nặng gấp hai ba lần.
Chỗ kiếm minh có khắc hai chữ – “Đại Hoang”.
Thất gia nói: “Đây là thủ hạ đưa cho ta cầm chơi, khí phái không tồi, có điều ta học nghệ không tinh, cầm vô dụng, cũng quá nặng không thuận tay, thôi thì cho ngươi đi vậy.”
Trương Thành Lĩnh “a” một tiếng, đôi vành mắt còn đỏ, có phần không biết làm sao.
Thất gia nói: “Bảo kiếm nên cho anh hùng, dù là anh hùng tương lai, ta đã không có tiền đồ gì, đời này cùng lắm là một người rảnh rỗi phú quý, ngươi hãy cầm lấy, tương lai đừng cô phụ nó là được.”
Chu Tử Thư nghiêm mặt nói: “Đa tạ Thất gia.”
Thất gia cười khe khẽ, liếc y một cái, ý tứ sâu xa nói: “Ta cũng coi như có giao tình nhiều năm với ngươi, từng cùng đánh nhau, từng liều mạng, nhưng ngươi với người khác đều vui đùa như vậy, sao chỉ với ta là nghiêm túc như thế, chẳng thú vị chút nào?”
Chu Tử Thư ngẩn ra.
Thất gia khoát tay, quay người trở về, miệng nói: “Tử Thư à, ta không phải là Nam Ninh vương gì đó, ngươi cũng không phải là Chu đại nhân, với sự thông minh của ngươi mà vẫn chưa minh bạch sao?”
Chu Tử Thư im lặng một lát, bỗng nhiên lộ ra nét mặt thoải mái, cười vang nói với Thất gia: “Không phải không dám đùa giỡn bừa, Thất gia hoa dung nguyệt mạo như vậy, ta sợ bình giấm nhà ta đổ thôi.”
Thất gia dừng bước, không hề giận, chỉ dở khóc dở cười quay đầu nhìn y một cái, bất đắc dĩ lắc đầu tiến vào nhà.
Chu Tử Thư một đêm không ngủ, ở trong viện dạy Trương Thành Lĩnh một bộ kiếm pháp, thiếu niên mắt sưng húp ở bên nghiêm túc quan sát, gã vẫn phản ứng chậm, một chiêu đồng dạng người khác có lẽ nhìn một lần là hiểu, gã lại phải nhìn nhiều lần, hỏi tới hỏi lui cho rõ ràng, mới coi như qua.
Cuối cùng lại tự mình lấy giấy bút, đem mỗi một chiêu Chu Tử Thư dạy vẽ hết lên giấy, bên cạnh ghi chú khẩu quyết và một đống bút ký lộn xộn, hận không thể viết hết mỗi một câu Chu Tử Thư nói trên đó.
Chu Tử Thư hỏi: “Ngươi vẽ làm gì? Về luyện không được à?”
Trương Thành Lĩnh đỏ mặt, lúng túng nói: “Sư phụ, lần trước người dạy con còn chưa luyện quen, con… con biết mình ngốc, liền định cho mình một quy củ, mỗi một chiêu đều luyện một vạn lần rồi mới bắt đầu luyện chiêu tiếp theo, sau đó thường xuyên ôn tập, mỗi sáng dậy học… học…”
Gã nhớ Chu Tử Thư không thích gã học khẩu quyết lặp đi lặp lại, liền khựng ở đó không nói nữa, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư một cái mà le lưỡi.
Chu Tử Thư nhìn gã với ánh mắt phức tạp – đại trí giả ngu, đại khéo như vụng, không vội không nóng, làm đến nơi đến chốn – Hạt Tử nói Trương Thành Lĩnh may mắn, y bỗng nhiên cảm thấy mình mới may mắn, có được anh tài thiên hạ để mà dạy.
Liền vỗ vai gã nói: “Ngày mai ngươi cứ đi đi, lượng sức mà làm, đừng… có lỗi với kiếm Thất gia cho.”
Ngày hôm sau, Cố Tương Tào Úy Ninh Cao Tiểu Liên và Trương Thành Lĩnh bốn người khởi hành, một mặt đi tìm Diệp Bạch Y, mặt khác Tào Úy Ninh không yên tâm Thanh Phong kiếm phái, Cao Tiểu Liên và Trương Thành Lĩnh cũng muốn đi xem thị phi chân tướng, liền quyết định âm thầm đi tìm kiếm tung tích đám Triệu Kính. Thiết nghĩ Cao Sùng là một trong những Sơn Hà lệnh chủ, ông ta xảy ra chuyện, Diệp Bạch Y cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chưa biết chừng sẽ gặp gỡ.
Mới tiễn bốn kẻ có thể ồn ào nhất, Chu Tử Thư định về phòng nghỉ ngơi, vừa đẩy cửa lập tức thấy Ôn Khách Hành đang chờ y trong phòng, Ôn Khách Hành ngồi trên cửa sổ, một chân đu đưa bên ngoài, một chân gập lại, hai tay đan chéo khoát lên đầu gối, thấy y vào liền ngẩng đầu cười.
Sau đó y nói: “A Nhứ, ta cũng phải đi rồi.”
Chu Tử Thư dừng một chút rồi hỏi: “Về Phong Nhai sơn?”
Ôn Khách Hành gật đầu: “Thời gian ta ra đây lang thang đã đủ dài, cũng xấp xỉ xem hết người và phong cảnh cả đời chưa thấy, nên trở về giải quyết chính sự một chút. A Nhứ…”
Y dường như muốn nói gì đó, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, đành gãi đầu, cuối cùng nói một câu: “Ngươi… chữa thương cho tốt, nhưng không cho hồng hạnh vượt tường đâu đấy. Sau này ta đến Trường Minh sơn tìm ngươi, nếu như…”
Chu Tử Thư móc bầu rượu ra, cầm trong tay lắc lư, rót cho mình một chén, không nhìn y nữa, chỉ ngắt lời: “Biết rồi, ngươi cút đi, đừng có chết đấy.”
Ôn Khách Hành cười cười im tiếng, ném lại một câu “bảo trọng” rồi một khắc sau bóng dáng đã chẳng còn tại chỗ, chỉ còn lại song linh vắng vẻ bị gió nhẹ thổi, như là nơi đó chưa từng có ai ngồi.
Chu Tử Thư uống một ngụm cạn rượu trong chén.