Thiên Nhai Khách

Chương 37: Trò hề

Trong mười mấy năm dở người dở quỷ ấy, y lòng như sắt đá, chưa từng bàng hoàng, cũng chưa từng luống cuống. Mười lăm tuổi lấy thân trĩ tử chèo chống Tứ Quý sơn trang, mười tám tuổi gặp Thái tử Hách Liên Dực bị kích khởi một bầu hào khí thiếu niên, hai mươi ba tuổi một tay xây dựng “Thiên Song”, nên làm đều đã làm rồi.

Cho dù sử sách không thể lưu lại tên y nhưng vạn dặm non sông này sẽ ghi khắc công nghiệp của y.

Lúc nói lời này, khóe miệng Chu Tử Thư hơi cong lên, lại càng như cười khổ, song ánh mắt y đảo qua giống như có sự lạnh lẽo không tên, nháy mắt ấy Hoàng đạo nhân hơi chùn chân, trong lòng bỗng nhiên sinh ra du͙© vọиɠ muốn lui bước. Nhưng lão liếc thấy Vu Khâu Phong, lại cố gắng ổn định.

Hoàng đạo nhân vẫn cảm thấy Vu Khâu Phong và đứa con đã chết đều là đồ mặt trắng, làm gì cũng không được, chỉ trông vào môn phái ngày một suy bại phía sau giữ thể diện cho, còn có thể miễn cưỡng chen thân trong mấy đại môn phái. Thương Sơn phái trước nay quan hệ không tồi với Hoa Sơn, Hoàng đạo nhân cảm thấy mình là nể giao tình nhiều đời, nơi nơi giúp đỡ tên mặt trắng này, một mặttự xưng bản thân thật sự nghĩa khí, một mặt lại thấy Vu Khâu Phong đáng thương.

Trước mặt một nam nhân đáng thương lại hèn nhát như vậy, Hoàng đạo nhân làm sao có thể lui được?

Lão thầm đánh giá cả đám người đằng sau một chút, tức khắc vững dạ, lòng nghĩ chúng ta đông như vậy, cho dù mỗi người giẫm một phát cũng đủ giẫm ngươi thành sợi mì. Vì thế hùng hổ kêu: “Có gì đáng nói với hắn, bắt về thẩm là biết!”

Tiếng lão vừa vặn vang lên dưới tai Vu Khâu Phong, Vu Khâu Phong hơi chau mày, bất giác đập cái quạt vẽ sơn thủy kia, đầu nhẹ nhàng nghiêng qua bên, trong lòng rất phiền vì phải làm bạn với loại như Hoàng đạo nhân, chỉ cảm thấy người này tướng mạo xấu xí thì thôi, hành vi cử chỉ lại như thôn phu sơn dã, đồ tể gϊếŧ heo trên chợ cũng văn nhã hơn không ít, đầu óc đơn giản, còn thích nhảy nhót tứ xứ, mở miệng mười dặm tám thôn đều nghe thấy, chỉ sợ người khác không biết sự tồn tại của mình.

Vu Khâu Phong cười lạnh nhìn Chu Tử Thư, không tiếp lời Hoàng đạo nhân, thầm nghĩ nếu không phải mấy năm nay phái Hoa Sơn yếu thế, lo lắng một bàn tay khó vỗ nên tiếng, ai thèm xưng huynh gọi đệ với cái thứ này? Kẻ lỗ mãng này nếu nguyện ý xông trận đầu thì cứ để lão đi là được, vừa vặn hai người này không biết lai lịch, chưa rõ nông sâu, hậu nhân Cổ tăng kia lại chưa biết là thái độ gì, cứ lấy lão đi thử.

Thế là xảy ra chuyện xấu hổ – Hoàng đạo nhân bản ý là hô xong câu này, bảo Vu Khâu Phong tiếp, kế đó một đám người phía sau ùa lên, bản thân chẳng cần phí sức lực gì, còn đang đắc ý dương dương chờ ở đó, ai ngờ Vu Khâu Phong không lên tiếng, chỉ đợi lão xông pha chiến đấu, đám người đằng sau không rõ nguyên nhân cũng đều chỉ nhìn lão, chưa nhúc nhích một bước.

Mấy chục người vây kín cái ngõ con con này, khoảnh khắc ấy lại không một ai nói chuyện, giống như ngay cả tiếng châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Ôn Khách Hành sống nửa đời rồi mà vẫn chưa từng thấy kỳ quan như vậy, y trước nay muốn cười là cười muốn khóc là khóc, muốn giở trò lưu manh là giở trò lưu manh, lập tức chẳng thèm nể mặt các đại hiệp này chút nào, tự cười ngặt nghẽo, chỉ Hoàng đạo nhân khen ngược: “Ta nói mấy vị, các ngươi hẳn là không tập luyện đàng hoàng cho nên quên lời nhỉ? Thôi xuống đi, sân khấu cũng chưa giẫm quen đã dám lên hát tuồng? Không có tiền thưởng đâu.”

Diệp Bạch Y ở bên nhìn hồi lâu nói “Vớ va vớ vẩn gì đây.” Rồi lập tức quay người bỏ đi, cũng chẳng thèm để ý Liễu Thiên Xảo, bóng trắng thoáng cái mất tung tích.

Chu Tử Thư cảm thấy đây quả là một trò hề, vì thế không muốn để ý đám người này nữa, cũng muốn rời khỏi, Hoàng đạo nhân kêu lên quái dị: “Tiểu tử đừng đi!” Lập tức nhún người bổ đến, Chu Tử Thư bỗng nhiên phóng lên, chẳng hề ngoái đầu, miệng quát: “Lăn!” Y thoáng cuộn tay áo, lại là hai luồng kình lực không nghiêng lệch một đánh lên vai Hoàng đạo nhân một đánh lên đầu gối lão, Hoàng đạo nhân kia lập tức ngoan như hiếu tử hiền tôn, theo lời lăn đi.

Ôn Khách Hành quả thực vui đến mức vịn tường không thẳng nổi lưng, lần đầu tiên phát hiện Chu Nhứ này chẳng những đáng yêu, còn có tinh thần vui đùa mà bản thân cũng không biết, thật sự quá thú vị.

Nhưng y còn chưa cười xong đã vui quá hóa buồn, Vu Khâu Phong nhân ánh mắt mọi người đều tập trung vào Chu Tử Thư, bỗng nhiên khó dễ, trường kiếm ra khỏi vỏ, không nói tiếng nào đâm thẳng đến cổ Ôn Khách Hành.

Tuy rằng vừa rồi câu nào cũng nhằm vào Chu Tử Thư, giống như hoàn toàn không nhìn thấy có nhân vật Ôn Khách Hành này, kỳ thật một mực âm thầm lưu ý người này – dù Ôn Khách Hành hóa thành tro, chưởng môn Hoa Sơn phong độ nhẹ nhàng cũng sẽ nhớ rõ, chính là y khiến mình trước mặt ngần ấy người ngã một cú chó gặm bùn, thù này không báo, Vu Khâu Phong cảm thấy mình quả thực uổng làm đàn ông – đương nhiên, Vu chưởng môn hoàn toàn nghĩ nhiều rồi, bởi vì cho dù thù này báo được, trên đời chỉ sợ cũng chẳng có mấy kẻ ngốc coi ông ta là đàn ông.

Ôn Khách Hành vỗ vách tường nằm dài ra sau tránh được, Vu Khâu Phong không buông tha “vυ't vυ't vυ't” mấy kiếm lại đến, chiêu sau ác độc hơn chiêu trước – trong lòng Ôn Khách Hành rất buồn bực, ngày ấy y uống không ít rượu, thật sự say chẳng biết trời trăng, sớm không nhớ nổi có chút “khúc mắc nhỏ” lông gà vỏ tỏi với Vu chưởng môn này, cho dù y nhớ được thì chắc cũng chẳng cho là gì – đâu phải đại cô nương nũng nịu cần mặt mũi cần xinh đẹp, ngã một phát thì thôi, có gì ghê gớm đâu?

Cho nên lúc này hoàn toàn không biết người qua đường “vô tội” mình đây, làm sao đắc tội vị Vu chưởng môn này, nhìn dáng dấp đối phương, cứ như thể bị mình đoạt vợ vậy – Ôn Khách Hành hết sức ủy khuất, bởi vì đại đa số trên đời này không có vợ là đàn ông.

Y không hề ra tay, liên tục lui lại, miệng nói: “Ta nói, ngươi có ý tứ gì đây?”

Vu Khâu Phong cười gằn nói: “Tà ma ngoại đạo, người thiên hạ tru còn không kịp, vốn là hạng người người đuổi đánh, nhiều lời vô ích, chịu chết đi!”

Ôn Khách Hành nghiêng mặt né một kiếm, chuẩn xác chìa hai đầu ngón tay kẹp kiếm của Vu Khâu Phong, cười lạnh nói: “Người người đuổi đánh? Xin lỗi, ta lại chẳng phải chuột, cũng cầu ngài thương xót, đừng khổ đại thù thâm như thể bản thân là thuốc chuột!”

Y khẽ quát một tiếng, kiếm của Vu Khâu Phong liền gãy trong tay y.

Bẻ binh khí, trong võ lâm là vũ nhục lớn lao với người ta, đoán có thể xếp ngay sau gϊếŧ cha cướp vợ.

Vu Khâu Phong mắt đỏ lừ, một chưởng bổ đến ngực Ôn Khách Hành, đồng thời bay lên một cước nhắm ngay thân dưới của y, tốc độ mau lẹ, tưởng như là một chiêu thiên chùy bách luyện, may mà sau khi Hoàng đạo nhân “lăn” ra, đám mờ nhạt xem náo nhiệt đằng sau rốt cuộc phản ứng lại được mình nên trảm yêu trừ ma, đều đi quấn lấy Chu Tử Thư, không ai nhìn thấy ở cái góc con con này, Hoa Sơn chưởng môn đang trình diễn “Liêu âm cước” ngay trước đám đông.

Ô, việc lạ mỗi năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều!

Ôn Khách Hành nghiêng người, đưa đầu gối vừa vặn đập lên đùi Vu Khâu Phong, lập tức nghe thấy xương gãy “rắc” một tiếng.

Đồng thời một chưởng đối nhau, Vu Khâu Phong chỉ cảm thấy một luồng nội lực mãnh liệt như biển tập kích từ thủ chưởng, kinh hãi muốn triệt chưởng thì đã không còn kịp, thủ chưởng như bị hút lấy, luồng nội lực núi hô biển gầm kia theo kinh mạch tuôn lên, cơ hồ nổ tung người.

Tích tắc ấy Vu Khâu Phong hoảng loạn giương mắt nhìn thấy biểu cảm của nam nhân cười hì hì không đứng đắn trước mắt – lạnh lùng âm trầm, không thèm để ý, giống như là một ma vật chân chính, gϊếŧ người như ma, chẳng chút động dung.

Lập tức chỉ nghe một nữ nhân hét lên một tiếng, một luồng tiểu phong sắc bén quét qua, mấy cây châm mảnh như lông trâu bắn đến Ôn Khách Hành, y cơ hồ theo bản năng ném Vu Khâu Phong ra, cách không đánh một chưởng, châm kia bị y đánh nát, chưởng lực lại chưa tan, nữ nhân theo sau mà đến không kịp trốn tránh bị một chưởng này đánh trúng ngực bay ra, đâm sầm lên tường.

Ôn Khách Hành lúc này mới thấy rõ người đánh lén mình chính là Liễu Thiên Xảo không biết từ khi nào đã giải huyệt đạo, y thoạt tiên ngẩn ra, sau đó như là hiểu được điều gì, lớn tiếng kêu lên: “A Nhứ mau tới đây, ta nhìn thấy gian tình rồi!”

Chu Tử Thư quả thực không biết nên nói gì y cho được, quay người đá văng một kẻ bám riết không buông tự tìm chết, cúi xuống xách Liễu Thiên Xảo lên, nói ngắn gọn: “Bớt nói nhảm, đi!”

Ôn Khách Hành lập tức đáp một tiếng, hớn hở chạy theo.

Hai người vận khinh công như bay, không biết chạy bao xa, sớm bỏ rơi đám hề kia, Chu Tử Thư lúc này mới dừng bước, ném Liễu Thiên Xảo thoi thóp dưới một gốc cây, ra tay phong mấy đại huyệt của nàng.

Ôn Khách Hành khoanh tay trước ngực cười nói: “Được lắm, ngươi lôi cả ả đi, danh tiếng tà ma ngoại đạo càng vững chắc.” Y ngẫm nghĩ một chút lại khá đắc ý cảm khái, “Được thôi, dù sao ta cũng chẳng có tiếng tăm gì hay, ngươi là người của ta, đây cũng coi như đồng cam cộng khổ rồi.”

Chu Tử Thư chẳng thèm nhìn y, cúi xuống xem xét thương thế của Liễu Thiên Xảo, lấy từ trong lòng ra một lọ thuốc nhỏ, không quản gì hết, ngựa chết chữa như ngựa sống, nhét cho nàng một viên trước, nói: “Lão Ôn, miệng là dùng để nói chuyện ăn cơm, không phải dùng để đánh rắm – thêm một chút sức nữa, nàng ta đã bị ngươi đánh chết đương trường.”

Ôn Khách Hành nghe một tiếng ấy hơi mất kiên nhẫn, nhưng “Lão Ôn” thân thuộc không nói nên lời, tức thì mở cờ trong bụng, về phần câu sau, y tự động cho rằng “đánh là thương mắng là yêu”.

Liễu Thiên Xảo ho khan một tiếng, vừa khẽ động đậy thì suýt nữa khiến cả người rã ra, đôi mắt nhìn Chu Tử Thư hằm hằm, miễn cưỡng nói: “Ngươi… vờ hảo tâm làm quái gì?”

Chu Tử Thư lại không thèm để ý, chỉ ngồi xổm xuống hỏi: “Ta hỏi ngươi, thủ đoạn dịch dung của ngươi là học được từ đâu?”

Liễu Thiên Xảo không ngờ y vừa mở miệng là hỏi ngay vấn đề này, hơi ngẩn ra, kế đó “xì” một tiếng, sắp chết còn cực kỳ dữ dằn nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

Ôn Khách Hành nghe thế bảo: “Liễu cô nương, lẽ nào ngươi thay đổi dung mạo cũng vậy, đoạt Lưu Ly giáp cũng vậy, đều là vì Vu Khâu Phong? Thế ta khuyên ngươi một câu, nữ nhân xấu không sợ, ngốc cũng không sợ, sợ nhất chính là không có mắt. Cái loại đó, may được ngươi để ý. Ngươi nói Vu Khâu Phong làm sao tìm được chúng ta? Diệp Bạch Y làm sao đuổi theo một hắc y nhân đến cái ngõ đấy? Ai cố ý dẫn dắt sai, khiến ngươi tưởng hắc y nhân đã chạy kia là Vu Khâu Phong, đến mức ra tay với Diệp Bạch Y? Ai ở trước mặt mọi người chỉ ra thân phận của ngươi? Đồ ngốc, hắn đang dùng ngươi làm tấm mộc đấy.”

Y một lời đâm thủng tâm sự “thiếu nữ” của nữ nhân không còn đôi tám này, nhất thời còn chết người hơn một câu “sửu bát quái” ngay trước mặt của Diệp Bạch Y, Liễu Thiên Xảo nếu còn một chút sức lực có thể động đậy chắc cũng phải bò lên cắn chết y.

Chu Tử Thư nói: “Ngươi ngậm miệng.”

Ôn Khách Hành tuân lệnh, lập tức ngậm chặt miệng, chừng như hận mình không thể chỉ có một môi.

Chu Tử Thư thầm đánh giá tuổi tác của Liễu Thiên Xảo này, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, đột nhiên hỏi: “Ngươi… lúc nhỏ, có phải từng gặp một quái nhân không có lông mày, đói gần chết lại bị thương? Ngươi còn cho ông ta ăn cơm?”

Sư phụ y Tần Hoài Chương lúc trẻ từng có một lần bị cừu gia truy sát thân bị trọng thương, rơi vào một hộ nông trang, trong người không có một xu, nghe nói may nhờ một bé gái trên mặt có sẹo lén bưng cơm cho, giúp ông sống qua thời điểm khó khăn nhất, Tần Hoài Chương chẳng có gì để báo đáp, thấy dung mạo cô bé đã hủy, hết sức đáng tiếc, liền dạy cô mấy thủ công phu dịch dung, không ngờ ngày sau sẽ hại cô.

Liễu Thiên Xảo ngoài miệng không nói, nghe vậy trên mặt lại thoáng qua vẻ kinh ngạc. Chu Tử Thư liền minh bạch, cúi đầu ngẫm nghĩ, lấy lọ thuốc trị thương kia từ trong lòng, đặt trước mặt Liễu Thiên Xảo, nói: “Ngươi sau này tự giải quyết cho tốt đi.”

Rồi đứng dậy bỏ đi.

Ôn Khách Hành kích động xông đến Chu Tử Thư, miệng còn nói: “Ả ám toán ngươi mà ngươi vẫn tốt với ả như vậy, thật đúng là…”

Song y đột nhiên ngừng bặt, bởi vì thấy Chu Tử Thư vừa đi vừa lấy từ trong lòng ra một lọ nước thuốc khác lau trên mặt, ban đầu không rõ lắm, lau thêm vài cái liền dần dần để lộ màu da bất đồng.

Ôn Khách Hành không hề chớp mắt, càng lúc càng trừng to…