– Ngươi còn gì để nói không?
Tuyền Cơ thở dài rồi liếc mắt nhìn sang bốn phía. Nàng bị bắt tới tẩm cung của thái hậu, trong chốc lát căn phòng rộng đã ngập đầy người của hậu cung; còn nàng thì đã quỳ tới chết lặng cả hai đầu gối. Vị lão phật gia thái hoàng thái hậu kia cũng đã tới, hết hăng hăng giáo huấn rồi chuyển qua mắng chửi xối xả, thậm chí mắng xong còn phải cần tới ma ma bên cạnh giúp nàng vỗ lưng thuận khí. Ngược lại, thái hậu trông khá thờ ơ, lạnh nhạt. Đám phi tần ở bên thì chịu trách nhiệm châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối. Vị hoàng hậu là người bị hại thì ngôi yên phận trên ghế, trưng ra một gương mặt tiều tụy. Cát Tường và An Cẩn thì chỉ cười lạnh ngó liếc nàng, tuyệt không lãng phí nửa phần biểu hiện. Còn Như Ý… vẻ mặt lạnh nhạt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tuyền Cơ không biết lão thái thái kia đang mắng cái gì, nhưng tóm lại không phải là thứ câu chữ mà một người ăn chay niệm phật có thể phát ra. Dù sao thì bà ta cứ mắng việc của bà ta; còn nàng thì cứ nghĩ việc của nàng!
Rốt cuộc là ai đã dàn cảnh? Búp bê vải, máu chó, ngân châm… có điều mấy thứ đạo cụ này không quan trọng. Hiệu quả trò chơi này đã đạt được, người chủ trì chắc hẳn cũng thuộc dạng cao minh vì đã khiến những người xung quanh nàng phải ra cung. Nàng không dám đánh cược với tính mạng của Ngọc Trí, lại càng không nhẫn tâm để Hạ Tang hối hận cả đời.
Tất cả mọi chuyện phải tính toán kỹ lưỡng, không thể bỏ sót bất cứ một điểm thừa nào. Nhất định Long Phi Ly có để lại tử vệ trong cung, nhưng nếu tình hình đã đến mức này thì chỉ sợ người truyền tin trong cung tới Long Phi Ly đã gặp chuyện bất trắc!
Nếu người chủ trì là hoàng hậu thì nhất định không chỉ một mình nàng ta. Bắt Ngọc Trí cũng coi như một kế hoàn hảo nhưng bảo gϊếŧ trăm cấm vệ quân thì hoàng hậu không dám! Nói thêm, nếu không có bên ngoại hỗ trợ thì bản thân hoàng hậu luôn ở thâm cung có muốn gϊếŧ trăm cấm vệ quân cũng là điều không thể. Tuy nói Úc tướng cũng có tư tâm, cũng không chịu ngồi yên một chỗ nhưng chung quy lão vẫn là thần tử tam triều, luôn đứng bên cạnh Long Phi Ly. Thế nên chuyện Ngọc Trí sẽ không phải do lão làm.
Nếu vậy, còn ai có thể đứng sau lưng hoàng hậu?
Đang suy nghĩ nhập tâm, thình lình Tuyền Cơ nghe thấy giọng thái hậu lạnh lẽo vang lên:
– Niên thị, ngươi có nhận tội hay không? Ngươi còn có gì để nói?
Lại một câu “còn gì để nói”, có thể đổi sang câu nào khác hay không?
Phỏng chừng vì biểu tình của nàng quá mức tự do tự tại đã khiến đám người này nóng hết cả người. Dù sao, nàng cũng nên vì bản thân mà biện bạch vài câu; nhưng nếu biện bạch hữu dụng thì còn cần gì tới mớ cung tâm kế này? Nghĩ nghĩ, Tuyền Cơ hướng hoàng hậu bồi đáp:
– Hoàng hậu nương nương, chú chó kia của ngươi được huấn luyện rất tốt, ta có điểm khen! Nhưng nếu thay bằng tiểu lang của ta làm thì có lẽ làm tốt hơn nữa!
Lời nàng vừa nói ra khiến cho sắc mặt hoàng hậu đại biến. Nàng ta bật đứng bên, chỉ thằng ngón tay vào mặt nàng:
– Niên phi, ngươi ~~~
Thế nhưng ngón tay nàng ta chỉ run nhè nhẹ chốc lát rồi lại lập tức ôm chặt bụng. An Cẩn đứng một bên thấy thế liền phát hoảng lên:
– Hoàng hậu nương nương, ngài có ổn không?
Thái hoàng thái hậu lên cơn giận dữ, ra lệnh cho ma ma bên cạnh:
– Thay ai gia vả vào miệng nàng!
Vài tiếng bốp bốp chát chát chói tai ngay sau đó vang lên. Lũ nữ nhân đứng phụ họa nhếch mép mỉm cười, vui sướиɠ khi thấy người gặp họa. Tuyền Cơ quệt miệng, chửi thầm: *** (* chắc là “Mẹ nó!”), sức của lão bà đáng chết này đúng là khỏe, phỏng chừng có sống thêm vài cái N mười năm cũng không thành vấn đề! Đánh đau tới mức nàng ứa cả nước mắt. Nhưng nghĩ tới Long Phi Ly, nàng lại cố nhịn xuống. Nàng tính, đợi hắn trở về, nhất định phải đánh hắn một trận cho hả giận vì dám đem nàng bỏ lại chỗ này một mình… Và điều kiện tiên quyết là nàng không bị đám người này chỉnh đến chết!
– Tiện tỳ, ngươi còn không nhận tội? – thái hoàng thái hậu cười lạnh. – Hay là muốn ai gia dụng hình?
Tuyền Cơ thầm kêu khổ trong lòng. Mấy hình phạt trong cung này nhìn qua trong sách đã sởn da gà; giờ muốn dùng trên người nàng thì nàng khẳng định ngay cả mới đυ.ng vào ngón tay cũng chịu không nổi rồi! Tuyền Cơ cố tận lực khiến cho bộ dạng mình bi thương chút, có điều vừa rồi bị ma ma kia đánh cho răng cũng muốn rớt ra ngoài nên cũng không nhất thiết phải giả vờ. May mắn người kia còn để cho nàng lá bài bảo mệnh; nhưng nàng nên dùng như thế nào, có thể dùng hay không, hay là dùng vào thời điểm nào thích hợp?
Áp chế nỗi sợ trong lòng, Tuyền Cơ tính toán một chút rồi thấp giọng đáp:
– Thái hoàng thái hậu, xin đừng tra tấn! Chỉ cần ngài đồng ý với Tuyền Cơ hai điều kiện, cho Tuyền Cơ một cơ hội giải thích thì đợi sau khi Tuyền Cơ làm rõ mọi chuyện, ngài nếu vẫn không tin thì Tuyền Cơ lập tức nhận tội!
– Nực cười. Một tội phi như ngươi mà còn có lá gan ra điều kiện với ai gia? – thái hoàng thái hậu nhíu mày cười lạnh.
Thái hậu đứng bên cũng hứ lạnh một tiếng, rồi quay sang thái hoàng thái hậu nhẹ giọng khích bác:
– Mẫu hậu, người cần gì phải lãng phí lời với tiện nhân này? Nếu nàng ta không chịu nhận tội thì cứ trực tiếp dùng đại hình là được rồi.
Thái hoàng thái hậu gật đầu, đang định ra lệnh thì Tuyền Cơ cười khổ nói:
– Hoàng thượng từng nói với Tuyền Cơ rằng, mặc dù người không thân cận với thái hoàng thái hậu nhưng …
Tuyền Cơ mới nói được một nửa đã khiến sắc mặt thái hoàng thái hậu trầm xuống. Tuyền Cơ lại tiếp tục nói, miệng cười giễu:
– Nhưng vị hoàng tổ mẫu của hoàng thượng năm đó đứng đầu hậu cung, khí độ cũng như phong phách hoàn toàn bất đồng với người khác. Không chuyên quyền, không áp chế, luôn lấy tình lấy lý để làm người khác phải phục. Hôm nay xem ra… hoàng thượng bấy lâu nay đã lầm tưởng rồi!
Vầng trán thái hoàng thái hậu vốn đã hơi giãn ra nhưng nghe được câu cuối của Tuyền Cơ thì lập tức nổi cơn giận dữ:
– Ngươi nói cái gì?
Cát Tường cười thầm, nghĩ Tuyền Cơ này đã chọc giận thái hoàng thái hậu rồi! Nàng ta liếc mắt nhìn Như Ý đứng bên cạnh thì thấy khóe miệng Như Ý hơi trầm xuống, không có lấy nửa điểm vui sướиɠ.
– Không phải sao? – Tuyền Cơ không cười nữa, nhìn chằm chằm thái hoàng thái hậu, nói từng chữ rõ ràng. – Nếu thái hoàng thái hậu đúng là dùng lý lẽ để làm người khác phục thì còn e ngại gì hai điều kiện của Tuyền Cơ? Hay là nói, con búp bê vải kia vốn do người ta muốn hãm hại Tuyền Cơ, cho nên các ngươi đều sợ cho ta một cơ hội giải thích?
– Không có khả năng! – An Cần nhìn ánh mắt đầy ý tứ của hoàng hậu bèn tiến đến quỳ trước mặt thái hoàng thái hậu, cất cao giọng. – Thái hoàng thái hậu, xin đừng tin lời nói dối của tội phi kia! Con búp bê vải kia là do Tuyết nhi công ra từ trong phòng Niên phi, là nô tỳ tận mắt chứng kiến. Hai vị nương nương Hoa phi, Tuệ phi cũng có thể làm chứng!
– Đúng là thần thϊếp tận mắt nhìn thấy! – Hoa phi cung kính bẩm báo.
Tuệ phi thấy thế cũng lập tức tiếp lời:
– Bẩm thái hoàng thái hậu, trước khi Niên phi hồi cung thân thể hoàng hậu tỷ tỷ vẫn bình an khỏe mạnh; hiện tại hoàng hậu nương nương bị hiện tượng rong huyết, vừa vặn ứng với lời nguyển rủa trên búp bê vải kia.
Thái hoàng thái hậu nghe vậy chau mày, còn Tuyền Cơ thì chỉ cười khẽ một tiếng:
– Ồ, nếu các vị tỷ tỷ đều một lòng một miệng nói là tận mắt nhìn thấy thì tại sao lại sợ không cho Tuyền Cơ một cơ hội biện hộ? Đúng là, lời hoàng thượng nói thì ra….
– Được rồi! – thái hoàng thái hậu trầm giọng lên tiếng. – Tạm thời ai gia cho ngươi một cơ hội để ngươi tâm phục khẩu phục. Nói ra hai điều kiện của ngươi!
Cát Tường nghiến răng, trách không được vừa rồi Như Ý — — Nàng lại nhìn sang Như Ý nhưng nàng ta vẫn như trước, không có biểu hiện gì.