Tuyền Cơ thực sự không ngờ, ba ngày sau khi Ngọc Trí chào từ biệt nàng ra cung thì liền xảy ra đại sự. Thời điểm Điệp Phong mang tin tức báo cho nàng biết, Tuyền Cơ thảng thốt, ngã ngồi xuống ghế trong sảnh.
Ngoại trừ hai cấm vệ quân thuộc đoàn hộ tống đưa Ngọc Trí xuất cung mang theo trọng thương trở về cung báo tin thì toàn bộ những người khác đều đã gặp nạn. Một trăm cấm vệ quân đang di chuyển qua khu rừng tại quận Nhạc Dương đều bị gϊếŧ.
Toàn bộ đều bị người ta gϊếŧ, Ngọc Trí thì bị bắt đi mất tăm tích, hiện sinh tử chưa rõ.
Điệp Phong đứng bên cạnh, gương mặt còn chưa lấy lại huyết sắc song vẫn kể lại mọi điều rõ ràng. Chúng cung nhân trong phòng nghe xong đều kinh hồn táng đảm, mặt mũi trắng bệch.
Trong lòng Tuyền Cơ cảm thấy cực kỳ khó chịu, nôn nóng. Ngay buổi sáng Long Phi Ly rời cung tới đế lăng thì Ngọc Trí nhận được thư khẩn từ Danh Kiếm sơn trang. Trong thư đề cập chuyện một vị sư huynh trong sơn trang thành thân nên nàng liền xin lệnh của thái hậu được trở về trang chúc mừng. Trong buổi sáng đó, rất nhiều người đều rời đi và Ngọc Trí cũng vậy. Nàng còn nhớ, hôm đó Ngọc Trí còn tủm tỉm cười chào tạm biệt nàng, nói khi hồi cung sẽ mua tặng nàng vài món đồ chơi dân gian.
Vì lo an toàn khi đi đường, Ngọc Trí cùng một trăm cấm vệ quân đều cải trang xuất hành, đường đi cũng cực kì bảo mật. Làm sao có thể phát sinh tai họa thế này?
Cả người Tuyền Cơ đột nhiên chấn động, chộp lấy tay Điệp Phong.
– Cấm quân trở về báo tin nói thế nào? Có biết kẻ gϊếŧ người là loại người nào không?
Điệp Phong nhíu mày, đáp:
– Bẩm nương nương, theo lời cấm quân trở về báo tin thì đám cướp kia chính là đạo phỉ trên núi, chuyên gϊếŧ người cướp của, bọn chúng lại bắt công chúa và đám nữ quan, thị nữ đem đi.
Tiểu Song Tử cả giận, lên tiếng:
– Quả là tày đình! Bọn chúng càng ngày càng ngang ngược, ngay cả công chúa mà cũng dám bắt đi. Đám trộm cướp này đúng là chán sống!
– Đúng vậy đó! – Tiểu Lã Tử xen vào. – Không phải vừa rồi Điệp Phong có nói là sau khi Thái hoàng thái hậu và thái hậu biết chuyện đã rất giận dữ, thập vương gia cũng tự mình lãnh binh đi cứu người. Các ngươi tưởng dám đối nghịch với triều đình thì đám tạp nham đó còn mạng để sống sao?
– Thái hoàng thái hậu vốn đã chuẩn bị trở về Tĩnh Từ quan, nghe thấy tin này gấp đến độ lập tức hủy bỏ chuyến đi. Nếu không thì tốt quá, đỡ phải gây chuyện với nương nương chúng ta. – một tiểu cung nữ bĩu môi nói.
Thúy Nhi ánh mắt sắc xảo, nhận thấy Tuyền Cơ nãy giờ chau mày nhăn trán, lo lắng gọi nàng vài tiếng.
Tuyền Cơ chỉ nhẹ giọng “Ừm” một tiếng. Mọi người đều biết tình cảm giữa nương nương và công chúa Ngọc Trí rất sâu đậm nên trong tình cảnh này cũng không dám lên tiếng. Điệp Phong nhịn không được bèn nhỏ giọng trấn an:
– Nương nương đừng quá lo lắng, Chẳng phải vương gia đã lãnh binh đi cứu công chúa rồi sao. Nhất định công chúa sẽ…
Tuyền Cơ lắc đầu, cười khổ đáp:
– Các ngươi nghĩ xem, nếu đám cướp này biết thân phận lá ngọc cành vàng của công chúa thì liệu bọn chúng có dám gϊếŧ người cướp của không? Nói cách khác, bọn chúng tất không biết thân phận của công chúa. Và nếu không biết thì các ngươi nghĩ, bọn chúng sẽ xử trí những nữ nhân bắt được như thế nào?
Một lời nhắc nhở của Tuyền Cơ khiến cả đám người bừng tỉnh đại ngộ. Ngay lập tức, mặt ai cũng tái mét. Nếu thế thì công chúa và đám cung quan tỳ nữ kia chỉ sợ — — khó bảo toàn trong sạch!
Nếu suy nghĩ sâu xa thêm thì chuyện Ngọc Trí mất tích có điểm rất đáng ngờ! Tuyền Cơ day day trán, trong lòng bối rối bất an chuyện thế này mà hắn lại không có ở đây.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng thấp giọng phân phó:
– Điệp Phong, Thúy Nhi, theo ta tới chỗ Hạ tổng quản!
** **
Thời điểm Tuyền Cơ tới chỗ ở của Hạ Tang thì thấy hắn đang khoanh tay đứng trong sân viện, mặt mày ngưng trọng, lạnh lùng.
Hạ Tang thấy Tuyền Cơ tới thì hơi bất ngờ. Hắn đang định cúi người hành lễ thì Tuyền Cơ đã lên tiếng ngăn lại:
– Hạ Tang, giữa ta và ngươi còn câu nệ lễ tiết sao?
– Tạ nương nương! – Hạ Tang hơi cúi đầu.
– Các ngươi lui xuống trước đi! – Tuyền Cơ nhìn Điệp Phong.
– Dạ, nương nương. – Điệp Phong cùng Thúy Nhi lập tức lui xuống.
Hạ Tang thấy Tuyền Cơ cho hai nha đầu lui thì cũng vung tay lên, lệnh cho đám nội thị trong viện rời đi.
– Hạ Tang, mục đích của ta đến rất đơn giản. – giọng điệu của Tuyền Cơ rất ôn hòa. – Ngươi ra cung đi, đi đưa Ngọc Trí trở về!
Hạ Tang chấn động, nhíu mày nhìn Tuyền Cơ. Mãi một lúc sau hắn mới đáp lời:
– Nô tài phụng mệnh hoàng thượng, ở lại cung bảo vệ nương nương, dù thế nào cũng không thể rời đi!
Tuyền Cơ cười khổ, nói:
– Hạ Tang, về chuyện Ngọc Trí chắc ngươi đã nhìn ra nhiều điểm đáng ngờ. Thế nhưng có những ván cờ dù biết trước thế cục nhưng chúng ta vẫn không thể không đánh theo những gì sách đã dạy. Sau khi nghe được tin tức, lòng ta vẫn không yên được. Ta cảm thấy lần này Ngọc Trí gặp họa lớn rồi!
Hạ Tang bấm chặt mấy móng tay vào lòng bàn tay, cắn răng, gượng cười đáp:
– Vương gia cũng đã lên đường tìm cách cứu viện công chúa.
– Đó là Tử Cẩm, không phải ngươi. Nếu ngươi không đi, ngươi không sợ sẽ hối hận cả đời sao? – Tuyền Cơ nhìn chằm chằm Hạ Tang. – Đi đi, ta ở trong cung sẽ cẩn thận tự bảo vệ chính mình. Ta sẽ chờ hắn trở về và cũng chờ ngươi đem Ngọc Trí bình an trở về!
Hạ Tang nghe vậy lập tức quỳ rạp xuống, giọng nói run run:
– Hạ Tang tạ ơn đại ân của nương nương!
** **
Phượng Thứu cung.
Tuyền Cơ nằm ghé vào cái bụng trắng muốt của sói con, ngón tay vờn nhẹ quanh bộ lông của nó. Sói con vẫn còn ngủ.
Sau khi Hạ Tang rời cung, ngoại trừ lo lắng cho Ngọc Trí thì trong lòng Tuyền Cơ còn nổi lên một cảm giác bất an vô cớ. Đó là một thứ cảm giác rờn rợn, chơi vơi không tài nào xác định nổi.
Tới khi nhìn thoáng qua vật ở đầu giường thì nàng mới từ từ an tâm chút. Đó là thủ dụ hắn giao cho Hạ Tang, trước khi rời cung Hạ Tang đã đem nó đưa cho nàng. Đêm trước khi đi, Hạ Tang có nói vật này có thể bảo vệ nàng bình an. Nàng mở thủ dụ ra xem, đây quả thực là thứ có thể bảo vệ nàng bình an! Nếu thủ dụ này không thể bảo hộ nàng chu toàn thì trên đời này không còn thứ gì có thể làm được điều đó.
Vì chuyện của Ngọc Trí mà hôm qua các cung phi, phi tần đều tới tẩm cung Thái hoàng thái hậu và thái hậu thỉnh an. Chỉ duy nhất mình nàng không đi, lấy cớ là bị bệnh. Nàng nhớ kỹ lời hắn căn dặn, tuyệt đối không đi chỗ nào hết.
Lập tức tin tức nàng vì được sủng mà kiêu cùng với chuyện Ngọc Trí mất tích nhanh chóng được lan truyền khắp hoàng cung. Nghĩ tới đó, Tuyền Cơ chỉ biết cười khổ rồi vòng tay ôm Sói con. Đột nhiên, giọng nói gấp gáp của Thúy Nhi vang lên ngoài cửa:
– Nương nương, hoàng hậu nương nương cầu kiến.