Lúc Long Tử Cẩm mang theo trọng thương lại trở lại hoa viên Dư phủ, tình thế nơi đó hỗn loạn hung hiểm dị thường …
Hai bên tạo nên thế giằng co không dứt.
Một bên là hơn mười tử vệ làm thành vòng tròn vây quanh Thanh Phong, Đoạn Ngọc Hoàn, Hạ Tang cùng Ngọc Trí. Nhạc Tinh Oánh cũng có mặt; tử vệ và mọi người trên người ít nhiều đều bị thương. Ngọc Trí sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Hạ Tang một thân áo xanh nhiễm máu hồng ôm chặt nàng.
Bên kia là ba bốn chục tên hắc y nhân mỗi người đều cầm trong tay vũ khí lợi hại, thần sắc hung ác.
Trên mặt đất có hơn mười thi thể của tử vệ và vài thi thể mặc áo xanh gương mặt xa lạ chắc là bộ khoái Tổng đốc nha môn của Nhạc Tinh Oánh.
Bên cạnh phía trước hai phe đều có hai người.
Huynh muội họ Mộ Dung khóe miệng cười cười, hai gương mặt tựa hồ giống nhau như đúc giờ phút này khiến cho người ta thoạt nhìn cảm thấy yêu diễm đáng sợ. Hai người đều cầm binh khí trong tay, trường kiếm của Mộ Dung Phái thẳng tắp chỉ về nam tử áo trắng trước mặt.
Long Tử Cẩm nhìn lại chỉ thấy Long Phi Ly ôm Như Ý trong ngực, mũi kiếm nhẹ nhàng chỉa xuống mặt đất, tư thái nhàn nhã nhưng mắt phượng phát ra tia nhìn sắc bén.
Nhưng trên cánh tay hắn là một màu đỏ sẫm, dường như đã bị thương.
Long Tử Cẩm cả kinh thốt lên : “Cửu ca, huynh bị thương ư?”
Mọi người nghe thấy tiếng động đều nhìn hắn.
Sắc mặt Như Ý trắng nhợt, thanh âm hơi hơi run run: “Tử Cẩm, ngài cũng bị thương? Hoàng Thượng là vì cứu ta mới bị thương.”
Long Phi Ly nhìn hắn, ánh mắt ám trầm từng chữ từng chữ một “Thập đệ, nàng đâu?”
Lời này vừa nói ra, sau lưng Long – Như hai người, tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi nhất thời hiểu được Long Phi Ly hỏi là ai.
Như Ý dung nhan tiều tụy, ánh mắt rưng rưng. Long Cẩm Tử thấy Long Phi Ly hộ vệ nàng trong ngực thì đột nhiên cảm thấy thật chói mắt… Trong đầu hắn hiện ra một gương mặt khẽ mỉm cười.
—— Ta hiểu được…trong lòng hắn chỉ có nàng.
Đột nhiên nhớ tới khi nữ tử kia nói chuyện mặt mày bi thương nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng cười nói.
Mà nàng vì cứu mình hiện tại có lẽ đã bị người ta lăng nhục hoặc là đã phải chết đi.
“À, nàng ư, Cửu ca, nàng cứu ta, hiện tại có lẽ nàng đã chết rồi.”
Hắn cũng không biết hắn vì sao hắn nói như vậy nhưng hình như có một sức mạnh trong cơ thể hắn xui khiến, không nói như vậy nó sẽ vò nát tim hắn.
Toàn bộ hình ảnh trong mắt Long Phi Ly tựa hồ đều dừng lại, bao gồm cả thanh kiếm lợi hại chói lọi trước mặt của Mộ Dung Phái.
Sau khi đối phương phát động tấn công, trừ hắn ra nội lực mọi người đều bị khống chế không thể sử dụng được, tình thế nguy cấp tất cả tử vệ âm thầm bảo vệ mọi người đều xuất hiện hết.
May mắn là tử vệ không trúng độc, nếu không hậu quả khó có thể lường được.
Hắn vừa che chở cho Như Ý vừa đánh nhau cùng huynh muội Mộ Dung, lực lượng ngang nhau ai cũng không chiếm được ưu thế.
Nhưng khi nhìn thấy trong số những người được bảo vệ không có nàng, hắn nhất thời kinh sợ, thế phòng ngự lập tức sơ hở.
Mộ Dung Lâm biết rất rõ tầm quan trọng của Như Ý đối với hắn nên vừa thấy chỗ trống liền đâm tới Như Ý, hắn muốn xoay kiếm ngăn cản đã không kịp liền nghiêng người thay Như Ý chịu một kiếm.
Hắn truy vấn hai gã tử vệ bảo hộ nàng, hai người lại nói vừa rồi phu nhân đã tới đây sau đó cùng nhị gia rời đi.
Nàng đã tới? Nàng đã thấy hết sao? Hắn cùng với Như Ý ôm nhau… Trong đầu hắn lại hiện lên vẻ mặt tái nhợt của nàng.
Có điều như vậy cũng tốt, nàng ở cùng một chỗ với Long Tử Cẩm, không ở trong này. Quân đội đến Nhạc Dương quận đêm nay mới đến, tử vệ âm thầm đi theo đã phải xuất hiện hết, trận chiến này nếu có thể thắng thì tốt; nếu không thể ngược lại có lẽ vì vậy mà nàng giữ được mạng sống.
Lúc này Long Tử Cẩm lại nói có lẽ nàng đã phải chết.
“Có lẽ’ là ý gì.
Hắn không cần ‘có lẽ’, hắn không cần cái đáp án ba phải như vậy.
Môi mím lại, hắn nhanh chóng nghiêng người nhấc đai lưng Như Ý nhẹ nhàng đẩy nàng vào trong vòng vây của tử vệ giữa Đoạn Ngọc Hoàn và Thanh Phong.
Long Tử Cẩm chỉ cảm thấy trước mắt một màu tuyết trắng trong trẻo, Long Phi Ly đã đến trước mặt hắn.
“Nàng làm sao vậy?” Nắm chặt áo đệ đệ duy nhất của mình, Long Phi Ly lạnh lùng hỏi. Mắt phượng hẹp dài giờ phút này đã lộ vẻ đỏ thẫm.
Trong không khí chém gϊếŧ khẩn trương, nhìn thấy thần sắc hoàng đế đại biến, Mộ Dung Phái và Mộ Dung Lâm nhìn nhau. Mộ Dung Lâm ánh mắt trầm xuống nói: “Nhìn kỹ hẵng nói.”
Long Tử Cẩm cười cười mở miệng nhưng lại nói không ra lời.
“Trẫm hỏi Niên Tuyền Cơ nàng làm sao vậy?” Tay cầm kiếm run nhè nhẹ, Long Phi Ly lạnh lùng nói.
Kinh ngạc nhìn nam tử hung hăng thô bạo trước mặt, trong lòng Như Ý một mảnh thê lương. Một khắc nhìn thấy hắn ôm nàng vào trong lòng, sợ hãi cùng thống khổ mấy ngày qua mới hơi giảm đi. Nàng hỏi hắn hứa hẹn lúc trước hắn còn nhớ không, hắn nói hắn tuyệt đối sẽ không phụ nàng, hắn nói chuyện mẫu phi hắn đã có kế hoạch, nàng không cần tiếp tục mạo hiểm.
Nàng rất vui mà khóc, trong lòng hắn thủy chung là nàng… Sẽ không thay đổi, không có thay đổi.
Giờ phút này mặt mày hắn hiện ra vẻ nôn nóng cùng sắc mặt giận dữ, vì Tuyền Cơ tất cả cảm xúc đều biểu hiện… cái ý nghĩ vừa rồi khi còn ngồi ở bàn đá của nàng bắt đầu dao động.
Niên phi ở trong lòng hắn có phải cũng đã có một vị trí quan trọng giống như nàng hay không? Phải không?
Lòng người thay đổi là chuyện bình thường. Hắn thực sự thay đổi sao?
“Long Phi Ly!”
Ánh trăng như nước chiếu khắp sân viện, mùi máu gϊếŧ chóc cũng tỏa ra khắp nơi. Đột nhiên một giọng nói từ cánh rừng đủ loại cây hoa từ sau lưng mọi người sợ hãi vang lên.
Váy áo màu tím ẩn hiện… dung nhan nữ tử vừa lên tiếng đập vào tầm mắt mọi người, một thân áo trắng như tuyết chợt lay động, thân hình gầy guộc của nàng đã bị hoàng đế gắt gao ôm vào trong lòng.
Trong tình thế địch mạnh ta yếu, Khánh gia hoàng đế lại gắt gao ôm chặt nữ tử kia.
Ôm như thể không coi ai ra gì.