Hiện tại, nàng liền bước đi, tay nàng lại bị một đôi tay ấm áp khác bắt được.
Nàng cắn môi nhìn lại, Long Phi Ly vẻ mặt lạnh lẽo mơ hồ
Nàng không dám lại chọc giận hắn, chỉ có thể oán hận dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người nhìn bộ dáng vui vẻ đang chạy trốn cực nhanh của Ngọc Trí, phỏng chừng là do câu nói cuối cùng “Lão nương” có vẻ thô tục, mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
“Thần thϊếp ——” nàng cũng lẳng lặng chạm vào tay Long Phi Ly, đầu óc trống không, muốn nói câu gì đó, lại không biết nên nói lời gì.
Long Phi Ly lướt qua nàng, lạnh lùng đi về phía trước.
Ý nghĩ muốn phát hoả chỉ là nhất thời, tuy rằng hiện tại tâm tình khϊếp đảm, nhueng Tuyền Cơ cuối cùng vẫn là một người chủ tử làm tròn trách nhiệm, nhìn đến nô tài ở Phượng Thứu Cung, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, có thể cho bọn họ đứng lên trước được hay không?”
Long Phi Ly quay đầu về phía Hạ Tang thản nhiên nói: “Hạ Tang, chủ tử của bọn họ khi nào trở về, thì khi đó mới cho bọn họ đứng lên.”
“Nô tài tuân chỉ.”
Long Tử Cẩm nhìn Hạ Tang kia đang nghĩ một đằng, trả lời một nẻo, cười nói: “Hạ Tang, bổn vương có thể đoán được ngươi đang suy nghĩ cái gì.”
Hạ Tang trợn trắng con mắt.
“Vì sao người làm việc cực khổ lại là ngươi mà không phải Từ Hi?”
“Vương gia, lần tới người có thể đổi cách nói mới mẻ khác được hay không?”
“Vậy thì bổn vương giúp ngươi, đem Từ Hi kéo xuống dưới, ngươi ngồi vào vị trí của hắn, sẽ không phải buồn rầu như thế .” Long Tử Cẩm cười rạng ngời tới mức lộ cả hai hàm răng trắng bóng.
Nếu Long Tử Cẩm không phải là huynh đệ của hoàng đế, Hạ Tang thề sẽ đem hắn đánh cho choáng váng, sau đó ném xuống hồ phía trước cho cá ăn.
Từ Hi mặt không chút thay đổi nói: “Vương gia, lần sau người có thể chờ lão nô không có mặt mới chọc ghẹo Hạ Tang hay không?”
Long Tử Cẩm giương giọng cười to.
Rất nhanh lại bị buộc phải im lặng —— Long Phi Ly liếc mắt nhìn hắn một cái.
Có cảm giác rằng Long Phi Ly hiện tại tâm tình đang giận giữ khủng khϊếp, không muốn nhìn người khác cười… Hắn từ nhỏ liền đối với vị Cửu ca này vừa kính vừa sợ.
“Từ Hi, ngươi mang Cát Tường đến phòng thu chi, mặt khác, sai người lấy vòng dây Tây Hải Bích Hoa Châu mang lại đây cho trẫm.” Long Phi Ly vừa nói, vừa lôi Tuyền Cơ mất hút sau chậu hoa lan phía trước.
Cát Tường đuôi lông mày khẽ nhíu lại, cười lạnh nói: “Từ tổng quản, chúng ta đi thôi.”
“Cát Tường cô cô mời theo lão nô đi.”
Long Tử Cẩm hướng Hạ Tang cười, cũng rời đi.
Nhìn hai bóng dáng kia đi mất, An Cẩn cắn răng, phất tay áo cùng hai người nô tỳ và một đoàn thái giám rời đi.
“Hạ Tang cung tiễn nương nương.” Sau lưng, Hạ Tang thản nhiên nói.
An Cẩn càng chạy càng giận, nước mắt rưng rưng, ngày hôm qua ở Phượng Thứu Cung, hắn khiến cho nàng quỳ gối như vậy ở cửa, sau mới ra truyền cho Hạ Tang bảo mọi người đứng dậy, cũng không nhìn nàng nói một câu, liền lại đi vào.
Hôm nay xong yến hội, nhìn đến hắn cùng đi ra với Lăng Thụy Vương gia, Ngọc Trí công chúa, nàng theo đến đây, muốn nói với hắn mấy câu, vừa hành lễ với hắn, ai ngờ Ngọc Trí công chúa lại phát hiện Niên tần, hắn liền đi lên theo, hiện tại, tuy ngoài miệng thì nói muốn trừng phạt nô tài ở Phượng Thứu Cung, nhưng ở trước mặt mọi người lại dẫn người phụ nữ kia đi.
Vậy thì nàng rốt cuộc là cái gì?
Niên Tuyền Cơ. . . . . Ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Hạ Tang dễ dàng tìm được một bàn đá ở đình bên cạnh ngồi xuống, đuôi lông mày vừa động, kêu hai gã tiểu thái giám đang đi qua cách đó không xa lại đây, nói: “Đi pha hai chén trà mang lại đây cho ta.”
Lại quay lại với người một mực im lặng -Thanh Phong nói: “Lão quái, lại đây ngồi đi.”
Thanh Phong ngồi xuống, ánh mắt hơi hơi xẹt qua rừng lan kia.
“Lão quái, bằng hữư nhiều năm nay, Hạ Tang thầm nghĩ nói một câu, nếu người ngươi hiện tại lo lắng không phải Hoàng Thượng, người khác ngươi tốt nhất không cần nghĩ nhiều. Mặc kệ Hoàng Thượng nghĩ như thế nào, nàng dù sao cũng là nữ nhân của hoàng thượng.” Hạ Tang miệng nhấp trà, miễn cưỡng nói.
Thanh Phong rùng mình, lập tức cười lạnh nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Hạ Tang lại đứng lên, vừa cười vừa nói: “Điệp Phong cô nương, các ngươi uống trà không?”
Đang quỳ trên mặt đất, Điệp Phong cùng các tỳ nữ khác quay sang nhìn lẫn nhau, dở khóc dở cười, còn chưa biết Hoàng Thượng trừng phạt chủ nhân các nàng như thế nào ——trà này sao mà uống nổi?
******
Giống với rặng liễu, Lâm kỳ viên, rừng Lan phía trước cũng có một cái hồ nhỏ, mặt hồ trong vắt, chiếu rõ người đứng trên hồ.
Tuyền Cơ bị Long Phi Ly mang đến nơi đây, liền bị bỏ mặc vắng vẻ ở một bên, nam tử khoanh tay mà đứng, thần sắc lạnh lùng nhìn hồ nước kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Tuyền Cơ vốn vì chuyện hắn muốn dẫn nàng về phủ thăm viếng đã lấy làm phiền não, thứ nhất, có hắn ở đó, nàng căn bản không thể nào trốn, thứ hai, quả thật không thể nói rõ vì sao, nhưng nàng vẫn chú ý đến lời nói của hắn cùng Thái Hậu ở Hoa Âm Cung.
—— Trẫm ngày mai cùng Niên tần đến Niên phủ một chuyến.
Theo giọng nói của hắn, nàng không có sợ hãi.
Nhìn hắn không lên tiếng, trong lòng không yên, đứng với hắn được một thời gian, nhìn hắn không có ý gì muốn khiển trách mình, lá gan cũng lớn hơn chút, nhìn chung quanh một chút, tự động đến mặt sau ghế đá ngồi xuống.
Long Phi Ly đột nhiên nói: “Nàng có cái gì ở trong tay Ngọc Trí ?”
Tuyền Cơ rùng mình, việc này cũng không thể để cho người khác biết, nhíu nhíu mày, vừa định trả lời, hắn lại cười lạnh nói: “Lời nói dối chuẩn bị tốt chưa?”
Tuyền Cơ cười cười, nhẹ giọng nói: “Thϊếp không tính nói dối, thϊếp chỉ muốn nói, thϊếp cũng không tính sẽ nói cho người biết đó là cái gì”
Long Phi Ly sắc mặt khẽ biến, cũng không dự đoán được nàng sẽ trả lời như vậy , hắn là hoàng đế, chưa từng có người nói nói chuyện với hắn như vậy.