Ánh mắt mông lung phảng phất nét cô đơn.
—— Niên Tuyền Cơ, trẫm đang đợi ngươi mở miệng xin trẫm về nhà thăm viếng. Ngươi… Sẽ phản bội trẫm sao?
“Cửu ca, Niên tần không thể truyền tin tức đi được? Nếu như vậy…” Long Tử Cẩm lo lắng nói.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
Lời hắn còn chưa đút, giọng Long Phi Ly thản nhiên truyền đến.
“Vâng.” Mọi người không dám nói thêm điều gì, lui xuống.
Long Phi Ly cười khẽ, Phượng Thứu cung có ám vệ của hắn, trừ phi hắn nguyện ý, người của Niên tướng sao có thể tiếp cận nàng… Mà Niên tướng là kẻ cẩn thận, sẽ lo lắng dù cho tin tức do người của mình lấy về, vạn nhất mà lộ ra, sẽ có kẻ chặn đứng, đánh rắn động cỏ, về sau muốn đến lấy tin tức sẽ khó khăn, cho nên cách nhìn qua tưởng như không dùng được lại ổn thỏa nhất là: nếu Tuyền Cơ đến lấy tin tức, thì chính nàng lại mang tin tức trở về.
Trong lúc này, dù là Niên tướng hay là hắn, một bước sai, thua cả ván cờ.
Ám vệ bên người nàng sẽ báo cáo cho hắn mọi chuyện khả nghi.
Hết thảy phong ba những ngày gần đây.
Hắn đột nhiên vỗ vỗ tay, một thân ảnh, từ trên hiên phi thân xuống.
“Chủ thượng, bên Niên tần không hề có động tĩnh.” Ám vệ thấp giọng nói.
“Nói cho trẫm biết chuyện pha trà của Niên tần, cả những việc của nàng mỗi ngày.”
Giọng hoàng đế nhẹ nhàng thản nhiên, ám vệ kia nao nao, bọn họ chỉ biết báo cáo hoàng đế những chuyện khả nghi trên người Niên Tuyền Cơ, những việc vặt hằng ngày này dường như… Vì sao Chủ thượng đột nhiên có hứng thú muốn nghe?
Hoàng đế đã mở miệng, hắn không dám chậm trễ…
Long Phi Ly nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe ám vệ báo cáo những chuyện nhỏ bé của nàng.
—— Long Phi Ly, người mệt sao?
—— Hạ Tang, Thanh Phong theo bên cạnh người đã lâu lắm rồi à?
—— như vậy người có thể nghỉ ngơi một chút.
—— ừm, thật tốt.
—— nhất kỳ nhất hội, hiếm có thể gặp mặt, quý trọng cuộc sống đi.
—— như vậy thì chúng ta vẫn nên ăn rau cải đậu phụ đi.
Là giọng nói của ai tràn ngập căn phòng?
Long Phi Ly, ngươi điên rồi…
“Ngươi lui ra đi.” Thời điểm mặt phượng mở ra, đã khôi phục lại vẻ minh mẫn.
Ngoài cửa trăng mỏng như lưỡi câu, trăng nơi Tây Lãnh dường như ít khi tròn đều.
******
Nếu có chạy trốn, kế hoạch cần phải chu đáo, các tuyến đường, còn có… Tiền.
Khi nào thì hắn sẽ mang nàng ra ngoài tìm hậu nhân Bạch gia, làm sao để có thể mang nàng?
Một ngày……..mùa hè? Bản ghi chép đáng chết kia rốt cuộc ở nơi nào?Bị ai nhặt được?
Nhìn cặp long phụng trình tường được trạm trổ một cách hoa mỹ tỉ mỉ trên cột, Tuyền Cơ ngẩn ngơ xuất thần, ánh sáng từ song cửa sổ chiếu vào, trời gần sáng, cơn buồn ngủ của nàng lại chuyển thành cả một đêm mất ngủ.
Cười khổ.
Bụng tự nhiên đau, là sói con đá một cước vào bụng nàng, nằm trên người nàng trừng mắt.
“Xấu xa này ——” Tuyền Cơ nghiến răng nghiến lợi, “Chị đang băn khoăn suy nghĩ về việc bỏ trốn, em ở bên cạnh chỉ ham chơi.”
“Nương nương, người thức dậy chưa?” Thanh âm Điệp Phong ở bên ngoài nhẹ nhàng truyền đến.
“Vào đi.” Sáng quá sẽ khó ngủ.
Điệp Phong đẩy cửa tiến vào, cười nói: “Nương nương, Thôi nữ y đến, nói là theo mệnh lệnh Hoàng Thượng, vội tới chẩn mạch lại cho nương nương. Nữ y ở ngay bên ngoài, nô tỳ xẽ nhanh chóng trang điểm cho nương nương.”
Tuyền Cơ nao nao, thật lâu sau mới phản ứng.
Điệp Phong nhìn nàng, lại nghĩ là nàng đang vui mừng, hân hoan nói: “Nhìn nương nương cao hứng đến độ mơ hồ, bất quá nhờ nương nương là người có phúc, Hoàng Thượng yêu mến sủng ái nương nương, nô tài Phượng Thứu cung chúng ta hai ngày nay đi ở trên đường, người nào người nấy không vui vẻ tới nở mày nở mặt?”
“Điệp Phong, truyền lệnh dặn dò của ta xuống, trăm ngàn lần đừng phô trương.” Tuyền Cơ cười khổ nói: “Thánh ý khó dò, đừng thấy hôm nay được sủng ái,mà quên mất ngày sau bị vứt bỏ.”
Huống chi, hôm nay cũng không phải sủng.
Điệp Phong cười trêu nàng: “Vâng vâng vâng, cẩn tuân dạy bảo của nương nương.”
Tay khéo léo giúp Tuyền Cơ búi tóc, lại nói: “Chẳng qua là đùa với nương nương, Điệp Phong đã sớm dặn dò bọn họ .”
Tuyền Cơ cười, trong lòng bất giác ảm đạm vài phần, ngày sau rời khỏi, với Điệp Phong, với người Phượng Thứu cung, nàng sợ là không tránh khỏi liên luỵ. Nếu nàng đi rồi, hoàng đế sẽ giận chó đánh mèo lên đầu bọn họ sao? Niên phủ nơi đó, nàng cũng không lo lắng lắm, dù sao Niên tướng thế lớn —— tìm một cơ hội thám thính ý tứ người nọ một chút mới được.
Đi ra, Thôi nữ y đã ở bên ngoài chờ, phía sau còn có hai nữ đồng đứng đó, đoán chừng tiểu y đồng là đi theo giúp mang y cụ và đi bốc thuốc.
Nàng rất có cảm tình đối với Thôi nữ y- người có y thuật cao minh cùng với tính tình thẳng thắn đường hoàng, phân phó Điệp Phong đi pha trà, lấy mấy loại mứt hoa quả vẫn thường dùng để nhâm nhi ăn vặt mang lên.
Thôi nữ y liên thanh nói không được, tinh tế quan sát sắc mặt của nàng, giúp nàng chẩn mạch, cười nói: ” Bệnh của nương nương đã tốt hơn, nhưng mà hàn khí còn chưa hết hẳn, thân mình cần phải điều trị thật tốt mới được, nếu không vẫn còn căn bệnh, thân mình yếu ớt, về sau có thai , không tránh khỏi việc sẽ phải gặp nhiều vất vả.”
Có thai… Tuyền Cơ bỗng giật mình, lập tức nghĩ, nàng cùng hắn sao có thể có cơ hội này? Có điều nói ra cũng kỳ lạ, thân thể hắn cường kiện, trong cung này phi tần mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, dưới gối hắn lại còn không có một mụn con.
Thôi nữ y mở dược thϊếp, chỉ nói sau khi tiểu y đồng hầm thuốc xong sẽ đem tới, cáo từ nàng, nói phải bẩm báo tình hình của nàng cho Từ tổng quản, đó là ý chỉ của hoàng thượng đã căn dặn.
Hắn vậy mà lại đối với nàng như thế… Tuyền Cơ càng thêm rối loạn, phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện mình đang đứng ở ngoài cửa lớn, phía trước, Điệp Phong tiễn Thôi nữ y một đoạn, ba người đưa đến cửa. Lúc này, một tiểu y đồng đột nhiên hét lên: “Thôi cô cô, ta để quên đồ ở trong phòng .”
“Tiểu nha đầu nhà ngươi.” Thôi nữ y khẽ khiển trách, “Còn không mau đi lấy.”
Điệp Phong đang muốn dẫn nàng quay trở lại, đứa nhỏ kia cũng liều lĩnh, đã nhanh nhẹn chạy tới trước.
Tuyền Cơ cười cười, muốn mang nàng đi vào, tiểu đồng đã nhanh chóng vụt chạy vào trong phòng.
Cả người Tuyền Cơ hơi cứng lại.
Trong chớp mắt khi đứa nhỏ kia chạy qua nàng, trong tay nàng âm thầm bị nhét vào một tờ giấy.