Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 104: Quý trọng cuộc đời (2)

Hạ Tang nghĩ, nhưng mà màu của sói con lúc này dường như không trắng. Da lông trên người đều bám đầy bụi bẩn.

Tiếng bước chân từ cửa viện truyền đến, hắn quay lại nhìn, chỉ thấy Thanh Phong với vẻ mặt giận dữ đi đến.

Người này vốn thích mặc lục sam, lúc này, trên quần áo cũng là màu xám xịt, hóa ra trong một đêm này một người một sói đều rơi vào trong vũng bùn?

Hắn đêm qua thấy Thanh Phong rất hăng đuổi theo sói con, hoàng đế để hắn huấn luyện sói con kỹ năng chiến đấu, quái nhân này cũng tuyệt đối cố gắng giữ chừng mực, không biết tình hình còn tưởng rằng hắn muốn gϊếŧ chết kia tiểu thú vì nhiệm vụ của mình.

Hắn biết khả năng lúc này của sói tuyết, mười con cũng đánh không lại Thanh Phong, dưới chân liền nén lại lực, trong khoảng khắc băn khoăn suy nghĩ, một người một sói trước mắt đã biến mất không thấy đâu.

“Tiểu súc sinh!” Thanh Phong vừa thấy tiểu sói, lớn tiếng trách mắng, liền phi thân đến đây, sói nhỏ này lại đang dùng móng vuốt kéo cánh cửa đang đóng chặt kia, sốt ruột muốn đi vào.

Nó nhìn Thanh Phong, mãnh liệt gào rú, lại khẩn trương cào cửa.

Hạ Tang nhìn thật nhanh, cười nói: “Tiểu gia, đừng vào quấy rầy Hoàng Thượng cùng nương nương.”

Sói nhỏ dường như nghe hiểu lời hắn, phản ứng nghe hiểu này là —— dùng thân mình tròn vo để chặn cửa.

Nhìn đến bộ dáng vội vã của nó —— chẳng phải rất tinh quái hay sao, Hạ Tang vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng lách mình đến trước mặt nó, cản lại Thanh Phong đang đằng đằng sát khí, nhíu mày nói: “Ngươi dù sao cũng là nhân vật thành danh trong chốn võ lâm, so đo cùng một con thú nhỏ thì còn ra gì nữa? Tối hôm qua các ngươi có chuyện gì thế … Một đêm nghịch trong bùn?”

Hắn nói xong chính mình nhịn không được lại bật cười trước.

Thanh Phong cắn răng nói: “Tiểu súc sinh giảo hoạt này tối hôm qua dẫn ta tới vực cung.”

Hạ Tang rùng mình, vực cung này cũng không phải là cái nơi tốt đẹp gì, là lãnh cung! Nơi ở tội phi của tiên hoàng.

Bây giờ hoàng đế còn chưa khiến cho bất kỳ phi tử nào vào trong đó, lòng vua khó dò, không biết ngày sau ai sẽ vào đầu tiên. Nghĩ vậy, hắn vô tình nhìn lướt qua Phượng Thứu cung một cái.

Chỉ nghe Thanh Phong giọng căm hận nói: “Nơi kia có một chỗ là vũng bùn, không biết vì sao tên tiểu súc sinh đáng chết này lại biết chỗ đó —— “

“Ngươi té vào à?” Hạ Tang cười hỏi.

Thanh Phong cười lạnh nói: “Nó cũng phải chịu không kém.”

Hạ Tang là người trí tuệ, nghĩ đi nghĩ lại, liền hiểu rằng Thanh Phong nhất định kéo sói tuyết đi.

Một người một sói này cuối cùng lại có thể thoát thân —— hai quái vật.

Sói nhỏ vừa dựa vừa cào vào cửa làm cửa kêu kẽo kẹt, Hạ Tang nhướng mày, sợ nó nhiễu hứng thú của hoàng đế, từ trong lòng lấy ra bao hạt hoa, đi đến phía trước.

“Tiểu gia, bên này.”

Sói nhỏ liếc mắt hắn một cái, thần thái lại thật cao ngạo, cũng không thèm để ý, kiên quyết dùng đầu chặn cửa.

Lúc này Thanh Phong cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhìn hoa nhỏ trên tay Hạ Tang. Hạ Tang nhíu này, nói: “Lão quái, ngươi nói sói tuyết này có phải có điểm kì lạ hay không, đóa hoa tía tô rõ ràng ở chỗ ta —— “

Hai người đang nói, đột nhiên nghe đến thanh âm lo lắng từ hướng cửa viện.

“Nương nương mời trở về đi, chủ tử nhà ta đang nghỉ ngơi.”

Dường như là đại tỳ Điệp Phong của Niên tần đang tranh chấp cùng ai đó.

Cũng không cần phải đoán, đoàn người rất nhanh tiến vào.

Hai tốp người.

Mấy tỳ nữ thái giám Phượng Thứu cung, còn có chủ tử Thu Huỳnh hiên, An Cẩn cùng người của nàng.

“Ồ, tổng quản Hạ Tang ở đây a.” An Cẩn cười nói, dẫn một đoàn nội thị vượt qua đám người Điệp Phong, hướng Thanh Phong gật gật đầu, liền đến gần Hạ Tang.

Điệp Phong giận dữ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tổng quản Hạ Tang ở đây, thì sẽ xử lý, thật không có chỗ để mình xen mồm, không bằng trước cứ nhìn một chút, không gây thêm phiền toái gì cho chủ tử mới tốt.

An Cẩn hiểu rõ Thanh Phong cũng là tâm phúc của hoàng đế, nhưng tính tình Thanh Phong lạnh lùng, tính nết cổ quái, cũng không như Hạ Tang tuổi trẻ nhưng tính tình lại nhẹ nhàng hiểu người, chỉ cần tốn tâm tư lung lạc Hạ Tang là được.

“Hạ Tang tham kiến Cẩn tần nương nương.” Hạ Tang không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Thanh Phong sớm lạnh nhạt cười giễu một tiếng, đến bên cạnh, lạnh lùng nhìn sói nhỏ vẫn đang xé hoa.

“Không biết nương nương đến đây là ——” Hạ Tang cười nhẹ hỏi, trong lòng lại hơi thở dài.

An Cẩn này rốt cuộc xuất thân không cao, con gái rượu, mặc dù thật thông minh, tâm ~ tính lại còn chút hời hợt, nhìn Loan Tú điện, Cầm Phương cung cùng Ngọc Lưu Ly cung ba vị kia có ai đến đây ?

Hoàng đế lần đầu tiên vì một tần phi bỏ lâm triều, ai không nóng lòng, nhưng hiện tại tâm ý hoàng đế lại hướng về Niên tần, chỉ sợ trong lòng hắn có lẽ có tính toán khác, nhưng là ai biết được?

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mới là thông minh.

An Cẩn liếc mắt A Nhã bên cạnh, A Nhã hiểu ý, hơi nâng lễ vật trên tay, tiến lên cười nói: “Bẩm Hạ tổng quản, nương nương chúng ta biết được Niên tần nương nương bị bệnh nhẹ, nghĩ đến bệnh tình Niên tần nương nương, liền sai chúng nô tỳ chuẩn bị chút canh thiện bổ dưỡng, nhanh chóng đến đây .”

Hạ Tang cười nói: “Cẩn tần nương nương là người có lòng, thiết nghĩ Hoàng Thượng biết nương nương vì ngài mà chia sẻ, cũng hẳn là vui mừng, chỉ là lúc này không tiện, Hoàng Thượng cùng Niên tần nương nương chắc là vừa ngủ, tâm ý của nương nương để nô tài chuyển đến Niên nương nương vậy.”

An Cẩn cảm thấy trầm xuống…Trong lòng nàng mặc dù nóng như nửa đốt, kì thực trước khi đến đây, còn phái tiểu tỳ hỏi thăm, biết hoàng đế ở Phượng Thứu cung phê duyệt tấu chương, Niên tần còn ốm yếu mê man. Nàng lúc trước không mượn cơ hội đưa trà đến Trữ Tú điện tìm hoàng đế, là muốn dụ hoàng đế tìm đến mình, lại chẳng biết trái chờ phải chờ hắn vẫn đến tẩm cung hoàng hậu.

Lần này, muốn nhờ cơ hội thăm bệnh, đến gặp mặt hoàng đế.

Lời này của Hạ Tang có ý gì? Chẳng lẽ là hoàng đế cùng Niên tần ở bên trong kia mây mưa đi…

Nàng nắm chặt bàn tay trong lòng, cắn cánh môi, hắn rõ ràng nói qua thích tài văn chương của nàng ——trước kia chỉ là vì một chén trà nhỏ, chỗ nào phật ý hắn, vì sao hắn đối với mình…

Lúc này, cửa sau lưng Hạ Tang phút chốc mở, mọi người giật mình nhìn lại, sói nhỏ kia cũng né ra. . . . . Long Phi Ly chỉ với áo màu trắng đơn từ bên trong đi ra, gương mặt tuấn tú yêu mỵ, mặt lại trầm như nước.