“Nô tỳ xin cáo lui.” Như Ý sắc mặt hơi hơi ửng hồng, rất động lòng người.
Nàng hướng hai vị Vương gia cúi đầu chào, xong liền đi về phía trước, Tử Ninh vương nhíu mày, lạnh lùng nhấc chân, Như Ý nhỏ giọng kêu lên, mắt thấy sắp ngã xuống đất, một bóng trắng chợt lóe, đến khi mọi người nhìn lại, thì thấy có người đã ôm giai nhân vào lòng.
“ Cám ơn Lăng Thụy Vương gia.” Như Ý nhẹ giọng nói.
Nam nhân trước mắt chỉ nhìn nàng thật sâu, khóe miệng khẽ lưu chuyển cười yếu ớt.
Như Ý cắn môi, kẽ nhắc lại, “Cám ơn Vương gia.”
Bàn tay to lớn ôm ngang eo nàng không hề có ý định buông ra.
Nhất thời, mọi người cười thành tiếng, Thái hậu cười trách mắng: “Tử Cẩm, còn không mau buông nha hoàn của ai gia ra.”
“Thập đệ, trẫm thấy, ngươi cùng Như Ý cùng đi đi, trẫm khỏi phải chờ trà lâu,này thu thủy mong muốn mặc.”Hoàng đế nhẹ giọng ho một tiếng.
Lăng thụy vương lúc này mới thả Như ý, cất cao giọng nói: “Thần đệ tuân chỉ.”
Như Ý là nữ quan có cung quan cao trong cung, thực tế nàng còn có thân phận khác là muội muội cùng cha khác mẹ với Hoa phi, cháu gái Thái hậu, chính là mẫu thân nàng là tiểu thϊếp, nên nàng sinh ra ở nhà không được sủng ái, Thái hậu trái lại thật sự yêu thích nàng, từ nhỏ liền đem nàng theo bên người dạy bảo.
Nàng tâm phúc bên người Thái hậu, nhìn thấy nhiều điều trước mắt, trổ mã theo tuổi tác càng lớn càng rụt rè nề nếp, lúc này nhìn thấy Lăng Thụy vương Long Tử Cẩm theo sát phía sau cũng không khỏi khẽ cắn đôi môi anh đào, tức giận, nhất thời giậm chân liền vội vã bước ra ngoài.
Long tử Cẩm ánh mắt chợt sáng lên, vung vạt áo bước theo ra ngoài.
Đến khi hai người kia một trước một sau đi xa, nhất thời cả sảnh đường lại cười vang.
Tuyền cơ trong lòng cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng mãn nguyện mà cười chỉ e là không biết có bao nhiêu phần thật giả?
Lúc này, một tuyệt mỹ nữ nhân đứng bên cạnh Thái hậu lạnh nhạt cười, nói: “ Thứ cho Cát Tường cả gan nói một câu, trừ bỏ Như Ý muội muội có tay nghề tốt, Cát Tường chẳng lẽ không thể thay nàng ấy chuẩn bị cho Hoàng thượng một chén trà nho nhỏ sao?”
“ Cát Tường, nhìn ngươi đang nói người nào vậy, ngươi tự tay nấu trà, cho dù là…Hoàng Thượng cũng…” Tuệ phi tiếp lời nói.
Đang nói lại nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thượng hơi hơi u ám thì lập tức im bặt.
Toàn bộ Tử Thính thoáng chốc lặng lẽ im lặng.
Tuyền cơ không nhịn được ý định liếc nhìn Cát Tường một chút, lại bị một đạo ánh mắt phóng tới giữ lại, nàng lập tức hung hăng trừng mắt nhìn trở về.
Vị Tử Trữ Vương Long Lập Dục lại nói: “ Niên tần nương nương, bản thân hẳn là không có việc gì?”
Hắn tà ác đưa mắt, con ngươi tối tăm nhìn quanh, ánh mắt sắc bén.
Tuyền cơ tức giận đến mức trong đầu âm thầm hỏi thăm tổ tông mấy đời nhà hắn, nàng đẹp đẽ ngồi ở một bên bình tĩnh nhìn hắn, tên tiểu tử biếи ŧɦái này lại định nói cái gì a? Hại nàng trở thành tiêu điểm nhìn ngó.
“Tạ Vương gia quan tâm.” Nàng nhẹ nhàng cười – Lãnh đạm vân phong
Bên kia, Thái hậu lại thản nhiên nói: “ Niên phi, chuyện hạ độc đã điều tra rõ ràng, tất cả đều là tiểu tỳ bên người ngươi gây nên, ngày đó ai gia hiểu lầm ngươi, hy vọng ngươi chớ để trong lòng.”
Tuyền cơ kinh hãi…